Sau ba ngày nằm viện, bác sĩ đã duyệt cho ba Giản về nhà tịnh dưỡng nên Giản Tuyết Ngưng bàn bạc với Trình Khiết sẽ nghỉ phép vài ngày để chăm sóc cho ông..
“Con không cần theo ba về đâu, để trợ lý Doãn đưa ba về được rồi.!”
“Chỉ vài ngày thôi, không sao đâu.”
Trong lòng ba Giản thầm vui mừng vì Giản Tuyết Ngưng đã về nhà cùng, tuy không muốn gặp mặt người trong nhà hiện tại nhưng vì sức khỏe của ba Giản nên cô đành nhắm mắt cho qua.
“Người kia đâu?”
“Ba đã đuổi cô ta đi từ lâu rồi nên con yên tâm, sẽ không chạm mặt đâu.”
Giản Tuyết Ngưng không thể ngờ rằng ba Giản lại có thể đuổi người phụ nữ đó. Vừa vào nhà thì chú Lý – quản gia của nhà họ Giản đã nhanh chóng ra chào đón..
“Ông chủ, ông về rồi. Sức khỏe thế nào?”
“Tôi không sao. Chú xem tôi đưa ai về này.!!”
Chú Lý quay sang theo hướng ba Giản thì nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng liền vui mừng khôn xiết..
“Tiểu thư, cô đã về.”
“Chú Lý, đã lâu không gặp ạ.”
Chú Lý như muốn khóc khi gặp lại Giản Tuyết Ngưng. Cô mở cửa vào lại căn phòng ngủ của mình trước đây, mọi thứ vẫn không thay đổi..
“Tiểu thư, ông chủ đã cho người dọn dẹp phòng của cô mỗi ngày vì tin rằng cô nhất định sẽ trở về. Các vật dụng trong phòng vẫn được giữ nguyên, ngay cả nhị phu nhân muốn đụng cũng không được.”
“Người phụ nữ đó đâu rồi ạ?”
“Khi cô chủ bỏ nhà đi thì bà ấy muốn chiếm dụng phòng của cô làm phòng thay đồ riêng, ông chủ không đồng ý và cả hai bắt đầu cãi nhau. Trong lúc tức giận nên bà ấy đã đập vỡ những khung hình gia hình của đại phu nhân và cô, ngay cả món quà đầu tiên của ông bà chủ cũng..”
Giản Tuyết Ngưng như đã hiểu mọi chuyện nên suy tư một hồi, chú Lý vì thương cô nên đã nói thêm..
“Cô chủ, ông chủ vẫn thương cô và đại phu nhân rất nhiều đấy. Kể từ khi đại phu nhân qua đời và cô chủ bỏ nhà đi thì ông chủ đã rất dằn vặt bản thân mình mà cho rằng mọi tội lỗi đều do ông ấy gây ra, hiện đối với ông chủ thì cô là người thân duy nhất đấy.”
Giản Tuyết Ngưng cảm ơn chú Lý đã nói rõ mọi chuyện, bước từng bước về phía phòng của ba Giản nhìn ông và trợ lý Doãn đang bàn việc nên cô xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Cùng thời điểm, Vương Diệc Thần sớm lấy lại tinh thần mà bắt đầu lịch trình nhưng có thể nhận ra anh đã lạnh lùng hơn lúc đầu..
“Thần, sao không ở nhà nghỉ thêm?”
“Không sao đâu anh. Em ổn..!
Giản Tuyết Ngưng vốn không quên những món ăn mà ba mẹ Giản thích nên đã cùng với chú Lý quản gia nấu một bữa tối ấm cúng, cùng ba Giản và trợ lý Doãn thưởng thức..
“Ông chủ à, bữa tối hôm nay toàn bộ đều do cô chủ làm đấy.”
“Con chỉ làm những món mà ba mẹ từng ăn thôi, nhưng tay nghề còn hạn chế. Mọi người đừng chê.!”
Cả nhà họ Giản và trợ lý Doãn vui vẻ ăn tối cùng nhau, khoảnh khắc này ba Giản đã mong chờ từ lâu nên cười mãi thôi.
“Ba, con xin lỗi.”
“Sao lại nói như thể? Con có lỗi gì đâu..”
Quản gia Lý cùng trợ lý Doãn giả vờ rời đi trước để lại không gian cho cả hai, tuy ba Giản không có ý trách móc gì khác nhưng bấy lâu nay ông cũng phần nào đau buồn vì Giản Tuyết Ngưng..
“Tất cả mọi chuyện, con đều có lỗi. Sau này, con sẽ thường về nhà nhiều hơn.”
Nhiều tháng sau đó, không thấy tương tác giữa cặp đôi Thần – Ngưng nên các fan hâm mộ bắt đầu chia ra nhiều ý kiến. Một bên ủng hộ chia tay, chỉ ship Thần – Nghiên. Còn một bên cho rằng cả hai đang tập trung vào sự nghiệp riêng nên vẫn chưa chia tay. Vương Diệc Thần đã đọc được các tin như thế nhưng lại không quan tâm, mặt khác anh lại âm thầm vào weibo của Giản Tuyết Ngưng và trông thấy tin đăng mới nhất từ cô và ba Giản..
“[Em và ba đã làm hòa rồi. Mừng cho em nhé, Tiểu Ngưng.]”
Đạo diễn Dương gọi Vương Diệc Thần tiếp tục ghi hình, tuy nhiên trong chương trình lại xảy ra một câu hỏi ngoài kịch bản..
“Diệc Thần, nhiều người hâm mộ gần đây đang rất quan tâm chuyện tình cảm của cậu. Không biết cậu có thể chia sẻ nào thêm không?”
Vương Diệc Thần đã đoán được biên tập đang nhắm vào hot search vừa qua nên anh bình tĩnh mà giải đáp không ảnh hưởng đến Lộ Nghiên hay Giản Tuyết Ngưng..
“Mọi chuyện vẫn đang tiến triển tốt, cảm ơn mọi người đã quan tâm nhé.!”
Chỉ vỏn vẹn một câu đã phủ nhận việc Thần – Nghiên chỉ có thể là bạn, còn hạnh phúc chính là Giản Tuyết Ngưng. Cùng thời điểm đó, Trình Khiết xem được đoạn đối đáp đó mà không ngừng cảm thán..
“Vâng. Cậu hạnh phúc chính là niềm vui đối với fan, đúng không nào?”
Khán giả đồng lòng hô hào khiến Vương Diệc Thần gập đầu biết ơn. Giản Tuyết Ngưng không hay biết mà vẫn chú tâm vào bài tập của mình, chợt điện thoại từ ba Giản gọi đến..
“[Vũ Chí ạ?]”
“[Đúng rồi. Là con của nhà họ Trương – hàng xóm của chúng ta đấy. Họ đã di cư sang nước ngoài đến nay cũng hơn 10 năm rồi.]”
Trí nhớ của Giản Tuyết Ngưng bắt đầu tìm kiếm lại ký ức xưa thì mới ngờ ngợ ra Vũ Chí là ai..
“[Ngày mai, con trai của họ sẽ về nước trước nên con thay ba đón cậu ấy được không?]”
“[Vâng. Con sẽ sắp xếp.]”
Vừa kết thúc cuộc gọi thì Giản Tuyết Ngưng đã nhận được tin nhắn từ Kim Yến Yến, nội dung chính là video đoạn đối đáp của Vương Diệc Thần.
“[Anh ấy lại giấu chuyện chia tay?]”
Hôm sau, tại sân bay Bắc Kinh xuất hiện một người đàn ông với vóc dáng như người mẫu nhưng lại nhuộm màu tóc xanh khói khiến người người đều bàn tán vì vẻ đẹp trai của anh. Người đàn ông gỡ kính râm đen xuống và tìm kiếm ai đó thì nhìn thấy hình bóng của Giản Tuyết Ngưng y như ảnh.
“Tuyết Ngưng, đúng không?”
“Cậu là Vũ Chí?”
Trương Vũ Chí được chia sẻ ảnh từ Giản Tuyết Ngưng và không tin rằng cô bé mũm mỉm của năm nào giờ đã là một nữ thần băng giá trong giới thể thao được người người ngưỡng mộ, ngay cả người thật còn đẹp hơn khiến tim anh lần đầu gặp lại sau bao năm đã có phần lỡ nhịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...