Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Hạ Nguyệt Lệ có dấu hiệu tỉnh lại nên Giản Bảo Đăng tiến đến đỡ cô ngồi dựa vào thành giường và ấn nút bấm gọi y tá …

“Thế nào? Có thấy chỗ nào trong người không khỏe không?”

Hạ Nguyệt Lệ chỉ kịp lắc đầu nhẹ, đồng thời y tá trực vừa đến kiểm tra tình trạng …

“Không có gì đáng ngại, có thể ở lại theo dõi tầm hai đến ba ngày. Nếu có triệu chứng nào xảy ra hãy gọi cho chúng tôi ngay nhé.”

“Được. Cảm ơn y tá.//”

Y tá vừa rời đi thì Giản Tuyết Ngưng vừa đi mua một ít cháo trở về …

“Tỉnh rồi à?”

Hạ Nguyệt Lệ mỉm cười thay, nhưng Giản Bảo Đăng bên cạnh vẫn còn lo lắng …

“Tôi không sao, cảm ơn hai người.”

“Không sao thì tốt. Cửa hàng đã bàn giao xong rồi, đợi cô khỏe hẳn thì có thể đến Hạ thị điểm danh.”

Hạ Nguyệt Lệ bất ngờ trước quyết định của Giản Tuyết Ngưng, ngay cả cô cũng chưa đưa ra được câu trả lời …

“Đây là tâm nguyện của ba cô, mong là cô sẽ không từ chối.”

“Ba tôi?”

Giản Tuyết Ngưng từ tốn giải thích những chuyện quan trọng sau khi gặp Hạ tổng …


“Đúng vậy. Điều ông ấy lo lắng nhất chính là cô, nên mới nhờ tôi giúp đỡ.”

“Ba…”

Trong lúc Hạ Nguyệt Lệ đang nhớ thương Hạ tổng thì Giản Tuyết Ngưng lấy ra một bức thư đưa cho cô.

“Đây là thư ông ấy nhờ tôi gửi cho cô.”

Hạ Nguyệt Lệ nhận bức thư trên tay và từ từ đọc từng chữ với tâm trạng nghẹn ngào …

“[Nguyệt Lệ, khi con đọc lá thư này thì phiên tòa xét xử của ba gần đến. Ba không mong tha thứ cho bản thân, chí ít phù hộ rằng con sẽ không bị ảnh hưởng nhiều. Ba đã nhờ Giản tiểu thư chăm sóc cho con rồi, sau này hãy cố gắng sống cho bản thân và đừng suy nghĩ nhiều về chuyện của quá khứ nữa nhé.//]”

Càng đọc càng khiến nước mắt của Hạ Nguyệt Lệ rơi mãi, cô khóc nhiều hơn khi hiểu rõ lá thư này chính là lời tạm biệt từ ba của mình.

“Cảm ơn cô rất nhiều, Giản tiểu thư. Nhưng mà, tôi sẽ không trở về Hạ thị đâu.”

“Tại sao?”

Giản Tuyết Ngưng vốn không ngạc nhiên là mấy, ngược lại là Giản Bảo Đăng thì dường như đang quan tâm quá mức.

“Được. Tôi tôn trọng ý kiến của cô, hiện tại cô cứ tập trung tịnh dưỡng đi. Đừng suy nghĩ nhiều quá.//”

Tối đó, chờ Hạ Nguyệt Lệ ngủ hẳn thì Giản Tuyết Ngưng mới cùng Giản Bảo Đăng ra ngoài nói chuyện …

“Trông anh có vẻ đối xử khác biệt với cô ấy quá đấy?”

“Hả? Không … phải đâu, tôi … cô ấy là em gái của tôi mà, nên tôi quan tâm một chút cũng là chuyện thường tình thôi."

Giản Bảo Đăng càng nói lắp bao nhiêu thì Giản Tuyết Ngưng càng nghi ngờ bấy nhiêu.

“Việc cô ấy không vào Hạ thị, anh vui rồi chứ? Chẳng phải ban đầu anh cũng từ chối việc cô ấy đến đó làm sao?”

“Tôi … hoàn cảnh của cô ấy bây giờ đúng là có hơi làm cho người khác phải suy nghĩ.”

Giản Bảo Đăng chủ động ở lại với Hạ Nguyệt Lệ một đêm, sau khi tiễn Giản Tuyết Ngưng ra về thì anh trở lại phòng bệnh.

“[Haiz. Nếu như Hạ Nguyệt Lệ không phải con ruột của Hạ tổng kia, thì quan hệ giữa cô ấy và Bảo Đăng cũng sẽ không có huyết thống. Nhưng mà, sự thật này có nên nói hay không đây?]”

Ngày qua ngày Giản Bảo Đăng hầu hết đều đem công việc đến bệnh viện, sẵn tiện chăm sóc cho Hạ Nguyệt Lệ khiến cô cảm thấy áy náy …

“Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân, anh bận việc thì cứ về đi.”

“Không sao đâu, anh trai chăm sóc em gái là chuyện thường mà.”

Không hiểu sao khi Giản Bảo Đăng nói hai từ em gái thì Hạ Nguyệt Lệ lại có một cảm giác khó tả.


“Tại sao em lại từ chối việc đến Hạ thị vậy?”

“Hửm?”

Hạ Nguyệt Lệ đang uống ngụm nước thì nghe Giản Bảo Đăng đặt câu hỏi …

“Có điều khó nói à?”

“À … không có. Chỉ là tôi vẫn chưa muốn quay về chốn công sở thôi.”

Hạ Nguyệt Lệ bịa ra một lý do hồi đáp, chợt điện thoại của Giản Bảo Đăng reo lên với tên hiển thị là Giản Bảo Ngọc thoáng bị cô trông thấy nên anh liền ra ngoài nghe máy. Nửa tiếng sau trôi qua, anh quay lại thì lại thấy cô đang thu dọn quần áo…

“Em làm gì đấy?”

“À tôi … nằm viện không quen nên muốn dọn đồ về nhà, anh có việc bận thì cứ đi đi.”

Hạ Nguyệt Lệ nói giảm nói tránh hy vọng là Giản Bảo Đăng sẽ rời đi nhưng anh hành động ngược lại mong muốn của cô …

“Hơ? Anh …?!”

“Em là bệnh nhân, chuyện thu dọn này để tôi làm cho.”

Giản Bảo Đăng kéo Hạ Nguyệt Lệ ngồi thẳng xuống giường, cô đành miễn cưỡng nhìn anh thu dọn giúp mình.

“Tôi đi làm thủ tục xuất viện, em đợi chút.”

Hạ Nguyệt Lệ vừa gật đầu vừa có những suy nghĩ không chính đáng …

“[Không được, mình đang nghĩ gì vậy hả? Anh ta là anh trai trên danh nghĩa, mình không thể có cảm xúc nam nữ đó.]”

Cùng thời điểm, Vương Diệc Thần vừa xong lịch trình quay ngoại cảnh ở Hồ Nam cùng Tiêu Cẩn Lâm. Trong giờ nghỉ ngơi, anh nhắn tin cho Giản Tuyết Ngưng xong thì quay lại tìm kiếm địa điểm cầu hôn.

“Thần, tìm gì thế?”


“Cuối tuần này là sinh nhật của Tiểu Ngưng, mình muốn tìm một địa điểm có thể tổ chức sinh nhật cho ấy và sẵn chính thức cầu hôn.”

Tiêu Cẩn Lâm tỏ ra ngạc nhiên về quyết định của Vương Diệc Thần …

“Thật à? Đỉnh lưu như cậu bất ngờ kết hôn mà không thông báo với người hâm mộ thì có ảnh hưởng gì không?”

“Cậu cũng biết là mình không quan tâm dư luận như thế nào mà.”

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Cẩn Lâm nên anh không nói gì thêm.

“Vậy để mình tìm phụ.”

Giản Bảo Đăng đã làm thủ tục xuất viện xong và đang lái xe đưa Hạ Nguyệt Lệ về nhà nhưng đường đi thì vừa lạ mà vừa quen.

“Đường này … hình như không phải về nhà tôi?”

“Xin lỗi, quên nói cho em. Nhà cũ đó tôi thấy không an toàn nên tự ý nhờ bên vận chuyển dọn về chỗ mới giúp em rồi.”

Hạ Nguyệt Lệ thêm phần bất ngờ về tự ý của Giản Bảo Đăng, và khi chiếc xe từ từ dừng lại ngay bãi đỗ trước một khu căn hộ quen thuộc thì cô mới xác nhận.

“Nhà tôi … chẳng phải đã bị tịch thu rồi sao?”

“Nhà bị tịch thu đó của em đang được Tiểu Ngưng nhờ đàm phán rồi, trùng hợp là có một căn trong đây từng được tôi mua lại mà chưa có dịp để ở. Nay cho em tạm thuê lại, tiền mỗi tháng tôi vẫn tính đấy nhé chứ không cho em ở không đâu.”

Hạ Nguyệt Lệ không biết nên nói gì lúc này và cùng Giản Bảo Đăng vào nhà, khi mở cửa vào thì cô tiếp tục bất ngờ bởi cách thiết kế căn hộ vừa trang nhã nhưng không quá phô trương mà vẫn đem lại cho người ở một cảm giác bình yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận