"An Tử Yến, em trở về rồi!" Mạch Đinh vừa đẩy cửa vừa nói, An Tử Yến lạnh mắt nhìn cậu: "Em cho rằng bây giờ mấy giờ, không muốn về nhà thì gom đồ rồi lăn khỏi cái nhà này đi." cậu gãi gãi sau ót xin lỗi: "Xin lỗi, nhưng đây cũng là nhà em, em muốn mấy giờ là tự do của em."
"Em đang nói chuyện với ai hả." sắc mặt An Tử Yến càng thêm lãnh khốc, Mạch Đinh hất cằm lên, nhìn An Tử Yến đang ngồi trên sofa: "Em đang nói chuyện với anh." thái độ của cậu chọc giận An Tử Yến, An Tử Yến muốn vươn tay ra giáo huấn Mạch Đinh một trận, không ngờ tới tay lại bị Mạch Đinh nắm lấy, không chỉ vậy, Mạch Đinh nâng chân lên đi về trước một bước đè An Tử Yến trên sofa.
"Em..." ngữ khí của An Tử Yến khó có thể tin được, mình vậy mà lại bị Mạch Đinh dùng chỉ một chân mà đã chế trụ được mình không thể động đậy. "Em cái gì, đừng trách em không cảnh cáo anh, tay kia tốt nhất đừng nên lung tung, nếu không, em sẽ để anh hối hận cuối đời."
"Em làm cái gì."
"Rất tò mò sao, em bây giờ đã không phải là em lúc trước nữa, nhìn bộ dáng mong manh dễ vỡ của anh kìa, xử lý anh dễ như trở bàn tay, không có lời gì nói nữa phải không, bị em dọa sợ rồi?" Mạch Đinh dùng tay vỗ vỗ mặt An Tử Yến, trưng ra vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, cậu vui vẻ đến nói chuyện cũng lớn tiếng hơn: "Từ nay về sau, anh phải rõ vị trí của mình, có điều anh yên tâm, xem xét tình hình hôn nhân của chúng ta, em sẽ để anh tiếp tục làm giám đốc, nhưng nếu như anh khiến em không vui, hừ, cho anh đẹp trai nè, An Tử Yến, đừng có không nói chuyện, mau gọi em đại gia, mau lên, này, em kêu anh gọi đại gia, muốn chống đối hả?" Mạch Đinh đấm vào vai An Tử Yến, rõ ràng là mình đánh anh ấy, nhưng sao mặt mình lại đau, hơn nữa càng lúc càng đau. Mạch Đinh mở mắt ra, miệng còn chảy nước miếng: "Đau..." cậu mất mười mấy giây mới xác thực được chuyện gì xảy ra trước mắt, bản thân đang ngủ trên sofa trong phòng làm việc, mặt đang bị An Tử Yến bóp, mộng đẹp lẽ nào lại ngắn ngủi như vậy, không, Mạch Đinh không tin, xảy ra bây giờ mới là mơ, đúng, nhất định là như vậy, nhắm mắt lại lần nữa thử xem, Mạch Đinh cố gắng trốn tránh hiện thực.
"Mạch Đinh." âm thanh An Tử Yến kêu tên mình rõ mồn một truyền vào lỗ tai, Mạch Đinh lưng vừa đổ mồ hôi vừa cứng đơ, cảnh tượng mình nằm mơ không thể nào bị anh ấy nhìn thấy mới đúng, An Tử Yến lại không có công năng đặc biệt. Cậu giả vờ cái gì cũng không xảy ra mở mắt: "Hóa ra em đã ngủ lâu như vậy, đã sáng rồi sao, phải ra ngoài phấn đấu thôi."
"Nội dung giấc mơ của em anh đã nghe rất rõ ràng, chuyện này giải thích thế nào?" An Tử Yến lạnh lùng đề cập vấn đề, Mạch Đinh muốn né tránh vẫn luôn lấy tay che mặt: "Em một chút cũng không hiểu anh đang nói gì, em có nói mớ sao? Em ngay cả mơ cũng không có, làm sao có thể nói mớ."
"Cho nên là anh nghe sai sao?"
"Đúng, đúng, anh nghe sai rồi."
"Xem xét tình hình hôn nhân của chúng ta, nói thật đi, anh sẽ bỏ qua cho em."
"Em nói, em nói, rất xin lỗi, em lại nằm mơ giấc mơ không tự trọng như vậy, nhưng anh phải tin tưởng em, em chưa bao giờ có ảo tưởng không thiết thực như vậy, muốn đánh thắng anh gì đó. Nội dung giấc mơ là không cách nào khống chế, đều trách giấc mơ đáng hận đó, không liên quan đến em, em là trong sạch vô tội, em hoàn toàn khai ra hết rồi, anh có thể bỏ qua cho em rồi đó."
"Đồ ngu ngốc, bị lừa bao nhiêu lần rồi mà vẫn tin lời anh sao."
"Anh...đau đau...đau...da mặt sắp rách rồi..."
Sau khi ác mộng chân chính kết thúc, Mạch Đinh bơ phờ ra khỏi văn phòng, mấy người khác cũng thức dậy, bổ sung giấc ngủ đầy đủ, hỏa khí của mọi người cũng không còn lớn nữa, Liễu Vĩ xé mở nắp hộp của mì ăn liền: "Mạch Đinh, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao, trưng ra dáng vẻ muốn chết không muốn sống, hay là ngủ thêm một lúc đi." Mạch Đinh ôm má trái, tức giận: "Tôi đời này cũng sẽ không ngủ nữa!"
"Chúng tôi không có ý kiến, so với điều này, cậu nên đi rửa mặt trước đi, không thấy khó chịu sao." nếu không phải Phùng Phi Mông nhắc nhở, Mạch Đinh hoàn toàn không nhớ tới chuyện mặt mình hôm qua ngâm trong mì. Mạch Đinh đứng trước bồn rửa tay nhìn nước từ vòi chảy ra, cho dù trong công ty có máy điều hòa không khí, mùa đông dùng nước lạnh rửa mặt từ đầu đến cuối đều là chuyện cần có dũng khí, cậu xắn tay áo lên nhìn má trái của mình trong gương vẫn còn đỏ, trong lòng oán giận An Tử Yến xuống tay quá ác. Giấc mơ đó có lẽ là một điềm báo tốt, đang ám hiệu cho mình đừng bỏ cuộc chuyện tập gym, nếu như vậy giấc mơ sẽ thành thật, nhất định là như vậy. Cậu hai tay chụm lại hứng nước dùng sức rửa mặt, không ngừng dùng các câu nói khích lệ bản thân, no pain no gain, không đau khổ không thành công. Mạch Đinh điều chỉnh xong tâm trạng lại toàn lực tập trung lên công việc, cho đến khi buổi trưa bên ngoài giao cơm tới cậu mới nghỉ ngơi một lúc. Cậu mở đũa dùng một lần, ăn như lang thôn hổ yết, vừa ăn vừa lén nhìn An Tử Yến đang gọi điện thoại trong văn phòng, hộp cơm trên bàn anh vẫn chưa động, không biết đêm qua anh ấy có ngủ hay không, thích một người chính là phiền phức như vậy, rõ ràng ngy cả bản thân mình còn chưa lo được, vậy mà còn dư thừa tinh lực đi đau lòng anh ấy.
Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, Mạch Đinh lấy ra nhìn thấy màn hình hiển thị là Bạch Tiểu Tư, không kiềm được kích động, thật sự là báo mộng, cậu len lén ra khỏi bộ phận quan hệ xã hội, đến lối thoat hiểm mới nghe điện thoại: "Alô."
"Cậu có còn muốn đi phòng gym không hả." báo mộng, báo mộng, Mạch Đinh tràn ngập mấy từ này trong đầu, cậu ngồi trên bậc thang mà hưng phấn: "Tôi đương nhiên muốn đi, đợi tôi bận xong đợt này nghỉ tết sẽ đi. Đúng rồi, cậu giới thiệu phòng gym đó có phải là không khí chết chóc nặng nề vô cùng, nhân viên cũng rất thần bí, còn có máy chạy bộ thần kỳ." lời của cậu Bạch Tiểu Tư một chút cũng không hiểu, đáp đại: "Phải đó, phải đó, không chỉ có máy chạy bộ thần kỳ, còn có tiểu tinh linh thần kỳ, thiếu nữ thần kỳ."
"Thật hay giả vậy, đúng rồi, cô vừa nghe tôi nói bận xong công việc mới đi, có phải là muốn cố làm ra vẻ hỏi tôi, công việc quan trọng hay cô quan trọng."
"Mạch Mạch, cậu có phải là muốn ngoại tình với tôi sau lưng chồng trước không?"
"Ngoại tình cái gì..."bóng râm phủ lên Mạch Đinh, Mạch Đinh ngẩng đầu lên, An Tử Yến đang dùng ánh mắt khiến người ta không rét mà lạnh nhìn mình, anh vươn tay lấy điện thoại đặt bên tai mình, Bạch Tiểu Tư đầu kia vẫn đang trêu chọc: "Nếu như cậu có thể làm để chồng trước không phát hiện được, tôi ngược lại sẽ không để ý đâu, để chồng trước cũng nên hiểu oán hận nhiều năm của tôi với anh ấy, haha."
"Tôi đã hiểu rồi." tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, Bạch Tiểu Tư đổi giọng: "Chồng trước, tha thứ cho em, em đang nói đùa Mạch Mạch thôi, là Mạch Đinh khơi ra trước."
"Tôi sẽ tìm thời gian đàng hoàng tha thứ cho cô." An Tử Yến cúp điện thoại, lại là lời nói khủng bố cười không nổi, anh ấy rốt cuộc là ẩn giấu bao nhiều lời nói kiểu này chứ. Mạch Đinh vừa muốn há miệng, điện thoại lại để trên đầu cậu.
"Anh nghe em nói..." Mạch Đinh giải thích, An Tử Yến ngồi bên cạnh cậu, Mạch Đinh từ trên mặt anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi, thế là đổi câu hỏi: "Ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa."
"Nếu không có thời gian ít nhất cũng nên ăn chút bánh gì đó."
"Đừng ồn." sau khi An Tử Yến nhẹ giọng ra lệnh thì cơ thể dựa sát và cơ thể Mạch Đinh, Mạch Đinh nghiêng đầu qua, phát hiện An Tử Yến đã nhắm mắt, Mạch Đinh có thể cảm nhận lúc anh thở thì cơ thể hơi nhấp nhô, điện thoại từ trong tay cậu trượt xuống đất, Mạch Đinh không dám động, sợ ồn đến anh, lúc anh tỉnh lại có bao nhiêu là giống ma quỷ, lúc anh ngủ có bao nhiêu là giống thiên thần. Chỉ qua năm phút mà thôi, An Tử Yến đã đứng dậy, Mạch Đinh luôn kêu An Tử Yến đừng ngủ nhưng giờ phút này lại ôm nguyện vọng ngược lại, hy vọng An Tử Yến có thể ngủ nhiều hơn một chút.
"Anh không ngủ sao?"
"Bây giờ vẫn chưa rãnh."
"Một chút thời gian cũng có được mà."
An Tử Yến kéo kéo cà vạt: "Có thì có, có điều bây giờ nếu anh ngủ, thì tuyệt đối sẽ không dậy được, cũng tuyệt đối không quản sống chết của công ty." Mạch Đinh kéo kéo miệng: "Vậy anh vẫn là đừng ngủ là tốt!" hai người đi ra khỏi lối thoát hiểm, đi về hướng khác nhau, An Tử Yến ấn nút thang máy, Mạch Đinh trở lại văn phòng.
An Tử Yến ở lầu 19 cả một buổi trưa mới trở lại bộ phận quan hệ xã hội, ngay cả cửa cũng chưa vào đã nói: "Hai ngày này tôi đã làm xong chuyện đã nhận, từ bây giờ đến ngày mai, đừng gọi điện thoại đến ồn tôi, giám đốc mấy bộ phận khác đến tìm, phải ứng phó làm sao, mọi người chắc đã biết."
"Cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi." mấy người Quách Bình làm ra tư thế tuân lệnh, bọn họ đều rất rõ mấy ngày này An Tử Yến hầu như không ngủ, An Tử Yến đang chuẩn bị đi, lại ngừng lại nói: "Họ Mạch kia, đặc biệt là cậu, nếu như vì chút chuyện mà làm ồn tôi, tôi sẽ khiến cậu có kinh nghiệm dài dài."
"Chúng tôi sẽ không nhận điện thoại của cậu ta." Quách Bình nói, Mạch Đinh đang phát ra tiếng cười nhạo trong lòng, An Tử Yến chỉ căn bản không phải là vấn đề điện thoại, bình thường làm ồn đến An Tử Yến thức dậy thì tính khí anh ấy rất gay go, theo trạng thái bây giờ của An Tử Yến, nếu như không cẩn thận làm ồn đến anh ấy thức dậy, có lẽ mình thật sự sẽ sống không bằng chết, đột nhiên, đêm nay Mạch Đinh không muốn về nhà, trong nhà quá nguy hiểm. Phạm Thiếu Quân nhanh tay giật lấy điện thoại Mạch Đinh để trên bàn: " Hay là trực tiếp đem số điện thoại Yến xóa đi."
"Này." Mạch Đinh căng thẳng, nếu như bị phát hiện tên chuyên dùng của An Tử Yến trong điện thoại thì gay go rồi, cậu vội vàng la to: "Trong điện thoại tôi có rất nhiều anh đen của phụ nữ, đừng xem, anh đây là đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đó."
"Cậu vẫn chưa sửa cái tật lạm giao sao?" Phạm Thiếu Quân ném trả lại điện thoại, anh ta căn bản cũng chỉ là giỡn chơi, giữa các đồng nghiệp trong văn phòng cũng là co nguyên tắc, một trong những nguyên tắc đó chính là tuyệt đối không xem lén điện thoại người khác. Đã lâu không nghe công kích cá nhân lại như thủy triều dâng lên, hơn nữa còn là Mạch Đinh tự đưa ra, cậu đón điện thoại mới phát hiện ra mình phạm sai lầm sơ đẳng nhất, điện thoại rõ ràng không có mật khẩu, quả nhiên quên rồi, cậu ngủ quá nhiều, muốn đổi luôn đầu rồi.
Tăng ca cho đến mười giờ tối mới kết thúc, Mạch Đinh đứng ở cửa nhà mình tới mấy phút, cậu toàn lực đem sự chú ý đặt lên chìa khóa, vặn khóa từng chút, sợ tiếng động phát ra sẽ làm ồn An Tử Yến thức dậy. Đương nhiên, cậu tuyệt đối không phải sợ An Tử Yến, cậu là tỏ ra săn sóc và quan tâm người yêu, sau khi nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong một mảng tối đen, Mạch Đinh ngay cả tiếng thở cũng bất giác thở nhẹ lại, giống như đi vào hang cọp, sợ phát ra tiếng động bị người ta phát hiện. cổ họng trở nên khát khô, cậu nuốt nước bọt, đây là nhà mình, An Tử Yến là người yêu mình, hai người sống chung lâu như vậy, không lý do gì lại sợ An Tử Yến đến như vậy, nhưng bản năng thân thể rất phản kháng suy nghĩ này.
Mạch Đinh kiễng mũi chân đi về phòng tắm, sau khi tắm rửa nhỏ tiếng xong, cậu gm dũng khí lớn nhất đi đến phòng ngủ, rèm cửa vẫn chưa đóng lại, xuyên qua ánh trăng Mạch Đinh nhìn thấy dáng ngủ khiến người ta mê đắm của An Tử Yến. Anh quấn chăn nằm ngủ hầu như chiếm hết cả giường, vị trí còn trống quá nhỏ, Mạch Đinh không cách nào chen vào, thời tiết,lạnh như vậy không thể nào ngủ ở sofa, Mạch Đinh khoanh tay lo lắng, một lúc thì đứng ở đầu giường, một lúc thì đứng ở cuối giường, thử vì mình tìm chỗ ngủ, tức giận thân không đủ mềm dẻo.
Đem chăn qua bên trái đẩy đẩy là được, chỉ cần không đụng đến An Tử Yến chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, Mạch Đinh vừa đem tay đặt lên chăn, ngón tay An Tử Yến động động, cậu lập tức nín thở, sợ đến tim đập không ngừng, giống như nhân vật chính trong phim kinh dị cùng tên sát nhân vật lộn. Xem ra trước khi di chuyển chăn vẫn nên làm chút biện pháp an toàn mới được, cậu lại nhẹ nhàng ra phòng khách, dùng dây cột mấy cái gối sofa trên người, mà như vậy, cho dù làm ồn An Tử Yến, cũng không sợ bị xử lý, dùng thiết bị bảo vệ, Mạch Đinh lại lần nữa gom dũng khí đi vào phòng ngủ, đem tay đặt lên chăn, nhẹ nhàng đẩy qua trái, rất tốt, cứ như vậy, lại đẩy một chút nữa là có chỗ trống ngủ rồi, cả một quá trình thuận lợi hơn so với tưởng tượng của bản thân. Mạch Đinh vừa chuẩn bị nằm xuống, gối sofa cột trên người rõ ràng rất cứng, chỉ có thể chịu đựng, vừa xong rắc rối này thì rắc rối khác lại đến, cậu vẫn phải đắp chăn, chăn hầu như đều bị An Tử Yến nằm trong tay, Mạch Đinh nhìn ánh trăng lộ ra thần sắc buồn bã, tại sao ngủ một giấc trên giường nhà mình sẽ khó khăn như vậy.
Dứt khoát không làm còn làm thì mau rồi nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất giật lấy chăn đang bì đè dưới người An Tử Yến, chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nói không chừng có thể lừa gạt mà qua, Mạch Đinh cắn chặt răng giữ lấy một góc chăn, tất cả bình an. sau hai giây, An Tử Yến mở mắt ra, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một vật thể giống như yêu quái trong đêm tối, Mạch Đinh cột gối sofa quả thật nhìn làm sao cũng k hông giống người, người bình thường trong đêm tối phát hiện yêu quái đều hoảng sợ mới đúng, An Tử Yến nhíu mày giọng nói khàn khàn: "Thứ gì đây." Mạch Đinh ngậm chặt miệng, An Tử Yến vươn tay nhẹ kéo Mạch Đinh qua trước mặt mình, vừa nãy tim bị dọa đập không ngừng bây giờ lại muốn nhảy ra ngoài, sắc mặt An Tử Yến không chút ấm áp.
"Là em, Mạch Đinh mà anh thích nhất~~~" Mạch Đinh giả vờ đáng yêu, An Tử Yến vẫn nhíu mi như trước: "Bây giờ là anh đang bị em làm ồn cho thức đúng không?"
"Sự việc phát triển thành như vậy là có rất nhiều rất nhiều nỗi khổ, em chỉ là muốn một chút chăn thôi."
An Tử Yến nhìn cậu không nói, ánh mắt quá âm u, Mạch Đinh thậm chí phân không được An Tử Yến còn có lý trí và tư duy hay không, đã từng nhìn thấy người thiếu ngủ trầm trọng sẽ giảm trí nhớ trên sách, tâm trạng càng dễ mất khống chế, cậu dùng tay quơ quơ trước mắt An Tử Yến: "Còn nhớ em không, em là Mạch Đinh, em ngủ bên cạnh anh là có nguyên nhân, chúng ta là người yêu tương thân tương ái, giường có một nửa là vị trí của em, bây giờ chị anh chiếm rồi, hiểu không, An Tử Yến, hở? Anh đang nghĩ cái gì?"
"Anh đang nghĩ chơi tên tiểu tử em." tay An Tử Yến thô lỗ chui vào chăn Mạch Đinh, sau đó nhắm mắt lại, Mạch Đinh nghiêng đầu qua, An Tử Yến đã ngủ rồi, đừng có đùa kiểu này có được hay không, này, đừng có nắm cái đó của em mà ngủ chứ!! Thân thể không dám động đậy, Mạch Đinh lại lần nữa bi thương nhìn ánh trăng. Đêm nay, do nguyên nhân kích thích bên ngoài, Mạch Đinh mơ rất nhiều giấc mộng ngày xuân, gọi tắt là mộng xuân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...