Lần này Trình Nhiên ngồi cùng một chuyến bay với Thiệu Dịch Xuyên, tuy nhiên vì đặt vé sau nên cậu sẽ không thể ngồi cùng một hàng ghế với anh.
Hai người tạm tách nhau ra một chút, khoảng hơn hai tiếng sau liền có thể gặp nhau rồi.
Quản lý là người ngồi bên cạnh Thiệu Dịch Xuyên, cô thở dài nói: "Hai người không thể nghỉ ngơi một chút à, anh cứ phải liên tục nhắn tin với Trình Nhiên thì mới chịu được?"
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, "Cảm giác của mấy người đang yêu thì làm sao cô hiểu được?" Trương Tĩnh An lớn tuổi hơn anh, đến hiện tại vẫn chưa kết hôn.
Thiệu Dịch Xuyên trước đến nay chưa từng tò mò về chuyện đời tư của quản lý, nói đúng hơn là cô chưa từng kể cũng như chưa từng nói rằng có người yêu, cũng như chưa từng thấy xin nghỉ phép hay về sớm một ngày nào.
"Đừng nói với tôi là cô chưa từng yêu đương với ai?"
Quản lý nói: "Anh không cần suy nghĩ linh tinh."
"Tôi thấy cô không hiểu về tâm lý của những người đang yêu chút nào.
Điển hình là cô rất cứng nhắc với tôi!!!!!" Thiệu Dịch Xuyên bĩu môi lên án cô trợ lý của mình.
Trương Tĩnh An thở dài chống tay len cằm, "Là tôi đang rèn luyện anh phải vào nề nếp.
Từ lúc mới làm việc với anh tôi đã luôn nghiêm khắc đúng chứ? Bởi vì tôi không hi vọng càng nổi tiếng anh lại càng lơ đãng vì chuyện yêu đương.
Công việc của anh không chỉ mang tính chất cá nhân đơn thuần, anh luôn phải chườn mặt ra với người hâm mộ và báo chí.
Chỉ cần một phút sai lầm có thể khiến sự nghiệp của anh đi đời!"
"...." Thiệu Dịch Xuyên ngẩn người, anh luôn cảm thấy rất đúng quản lý của mình rồi xem anh là con nít mà quản thúc.
"Nhưng khác với những gì tôi lo sợ, anh ngoan hơn tôi tưởng." Quản lý Trương mỉm cười, "Xin lỗi vì không lịch sự mà nhắc đến chuyện hẹn hò lần trước của anh.
Nhưng qua lần đó tôi đã thấy anh hoàn toàn phân biệt được rất rõ đâu là chuyện yêu đương và công việc.
Trong quảng thời gian hẹn hò bí mật tôi đã thấy anh cẩn thận đến thế nào và cũng đã hoàn thành rất tốt cho việc ra mắt bài hát.
Cho nên lúc đó tôi mới giúp anh che giấu chuyện này với cấp trên trong công ty."
Thiệu Dịch Xuyên từng một lần hẹn hò khi anh vừa trở thành người nổi tiếng, chuyện hẹn hò là không được phép vì thời điểm này còn quá sớm.
Đáng lý nếu biết chuyện cô có thể báo cáo cho cấp trên về việc nghệ sĩ dưới tay mình quản lý đang có hành vi không tuân thủ theo điều kiện đã thỏa thuận từ trước.
Nhưng cô đã không làm như thế.
Trương Tĩnh An hiểu chuyện phải lòng một ai đó là chuyện rất bình thường, vấn đề tâm sinh lý của con người không nên bị ai ngăn cản.
Chỉ cần Thiệu Dịch Xuyên có chừng mực, phân biệt rõ thời gian yêu đương và công việc.
"Anh có muốn nghe tôi nhận xét về anh không? Dù gì cũng đã làm việc với anh từ tận trước khi ra mắt với khán giả." Quản lý Trương hỏi.
Anh cao hứng muốn nghe, "Cô nói đi."
Trương Tĩnh An đưa mắt nhìn ra cửa sổ máy bay, một bầu trời xanh ngắt với rất nhiều mây trắng.
Cô chậm rãi nói: "Grunt là người có một tình yêu nồng nhiệt với sân khấu.
Còn Thiệu Dịch Xuyên là một người rất có trách nhiệm, anh là một ca sĩ và nhạc sĩ rất có tài năng.
Tôi làm việc với nhiều ca sĩ trước đây rồi, nhưng anh là người có tài nhất."
"Khi ở bên dưới sân khấu anh vẫn luôn có hoàn thành công việc một cách tốt nhất.
Khi nghe tin anh hẹn hò lần đầu tiên tôi hơi lo lắng, Lục Thừa Ngôn cũng vừa nổi tiếng lên giống anh, lại còn trẻ tuổi hơn nhiều tôi sợ hai người không suy nghĩ chín chắn mà công khai lung tung.
Quy tắc làm việc của tôi là không được để công việc và hình ảnh bị ám mùi của đời tư cá nhân rắc rối."
Công việc và tình yêu là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Thiệu Dịch Xuyên may mắn là một người giữ gìn hình ảnh rất tốt, "Từ những ngày đầu tiên làm việc với cô tôi vẫn luôn ghi nhớ mấy lời giảng kia, ngày nào cô cũng nói mà."
Mấy lời nói đó của quản lý, anh chưa bao giờ xem là dư thừa, "Cô là một người phụ nữ nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ.
Cô bao che cho tôi nhiều điều lắm, cô luôn ưu tiên việc bảo vệ tôi lên hàng đầu."
Anh biết Trình Nhiên cũng từng bị cô quản lý này làm khó, cũng bởi vì cô không muốn có một ai đó muốn lại gần Thiệu Dịch Xuyên chỉ vì sự thèm muốn sự nổi tiếng từ anh.
"Anh lớn rồi, chẳng cần tôi bảo vệ nữa.
Tôi không thích làm người xấu trong mắt ai cả."
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, "Chứ không phải cô bị Trình Nhiên chọc tức à.
Cậu ấy đâu có sợ cô và cũng không xem cô là người xấu đâu."
"...."
Trình Nhiên là người tốt, không cần sự nổi tiếng cậu chỉ cần được yêu đương với Thiệu Dịch Xuyên là thỏa mãn rồi.
Trương Tĩnh An ngồi ở ghế bên ngoài, cô dễ dàng quay đầu ra phía sau đến nhìn, "Trình Nhiên ngủ rồi.
Đừng nhắn tin làm phiền người ta nữa."
Đúng là cậu có chợp mắt một chút trên máy bay, nhưng giấc ngủ không được sâu lắm.
Lịch trình trở về lại Thượng Hải lần này không có người hâm mộ nào biết, vì thế Trình Nhiên có thể đi cùng anh ra bên ngoài.
Lúc lên xe lại phải tiếp tục xa nhau mỗi người lên một chiếc xe khác nhau, Trình Nhiên về nhà còn Thiệu Dịch Xuyên đến công ty để làm việc với nhà sản xuất âm nhạc.
Thời điểm cận kề năm mới Trình Nhiên về nhà ở cùng bố mẹ, cậu là con một gia đình chỉ có ba người nên có phần hơi nhàm chán, mỗi ngày chỉ đi vòng quanh trong nhà xong rồi lại chui vào phòng ngủ.
Ngày hai mười lăm Tết cậu đã về, cùng mẹ đi đến trung tâm mua sắm để xem đồ mới.
Vào cuối năm mẹ Trình rất thích tiết mục mua đồ, mỗi lần mua về là y như rằng Trình Nhiên cùng tài xế đi theo xách mỏi cả tay.
Lúc đi ngang qua mấy gian hàng cậu đứng lại ngẩm nghĩ khá lâu, mẹ nhịn không được trực tiếp kéo con trai rời đi, "Nhanh chân lên một chút nào.
Bên kia có chỗ bán quần áo mới mẹ mua cho bố con vài bộ."
"Vâng." Trình Nhiên chân bước đi theo mẹ nhưng suy nghĩ vẫn dừng lại cửa hàng bán đồ lúc nãy.
Buổi tối lúc trở về nhà cậu gọi cho Thiệu Dịch Xuyên hỏi ý kiến anh về mấy thứ mình đã xem muốn gửi tặng cho bố mẹ anh.
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười vui vẻ, "Em đang lấy lòng bố mẹ chồng?"
Cái gì mà lấy lòng rồi còn bố mẹ chồng? Ai là chồng của cậu chứ? Trình Nhiên để màn hình điện thoại xa ra một chút, phồng má lên tỏ không thèm nhận câu nói vừa rồi của anh
Trình Nhiên thực sự không có ý gì, cũng không nghĩ ngợi gì xa xôi, chỉ là vừa rồi đã gặp mặt bố mẹ Thiệu Dịch Xuyên lại còn với tư cách là người yêu của con trai họ.
Đã không biết thì thôi, nếu đã gặp gỡ rồi thì bắt buộc phải tặng quà năm mới mới phải phép.
Bên kia màn hình Thiệu Dịch Xuyên vừa tắm xong, hôm nay anh trở về nhà khá muộn, "Bố mẹ anh sẽ thích thôi, chỉ cần là quà do Trình Nhiên tặng."
Cậu mím môi, lần đầu tiên tự mình chọn quà cho người lớn Trình Nhiên không biết mình đã chọn quà phù hợp hay không, còn có đúng sở thích của người nhận không.
Từ trước đến nay bố mẹ cậu có rất nhiều mối quan hệ lớn nhỏ trong chuyện làm ăn, quà cáp gửi đi và nhận về là vô số lần nhưng không có lần nào Trình Nhiên bận tâm đến, mẹ Trình là người lo liệu.
Hiện tại còn chưa nói với bố mẹ chuyện cậu có người yêu, vì thế nên nhờ mẹ tư vấn không được.
Cậu chỉ có thể tự mình dựa theo con mắt mà chọn.
"Vì sao em lại chọn áo len và nhân sâm?" Thiệu Dịch Xuyên hỏi.
"Nhân sâm là tốt cho sức khỏe.
Còn áo len cho mẹ của anh, giáo sư lúc còn đi dạy ở trường đại học thường hay mặc áo khoác làm bằng len.
Mùa đông Bắc Kinh năm nay lạnh lắm, em có mua thêm khăn choàng cổ cho anh nữa đấy." Trình Nhiên nhìn thấy cửa hàng bán nhân sâm ngàn năm và đồ len ở trung tâm thương mại lúc sáng nay.
Số quà tặng được gói rất đẹp mắt, cậu cũng thanh toán xong lúc đó, quà đã được gửi đến chỗ Thiệu Dịch Xuyên.
Đợi ngày anh về nhà sẽ giúp Trình Nhiên tặng cho bố mẹ Thiệu.
"Anh nhận số quà kia rồi.
Hứa sẽ giao tận tay giáo sư của em không sứt một miếng nào." Thiệu Dịch Xuyên cam đoan.
.
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng |||||
Đêm ba mươi Tết, Trình Nhiên vào bếp giúp mẹ gói sủi cảo làm một số đồ ăn truyền thống.
Thực ra cậu cũng chẳng làm được gì nhiều, chỉ lóng ngóng đứng một bên làm chân sai vặt cho mẹ.
Bố mẹ cậu cũng đón xem chương trình trực tiếp quay khoảng khắc đếm ngược thời gian bước sang năm mới.
Trình Nhiên ngồi ở phòng khách đợi đến tiết mục biểu diễn của Thiệu Dịch Xuyên, đêm nay hát tận ba bài ở cuối cùng sau đó vừa vặn pháo hoa bắt lên.
MC và các ca sĩ cùng đứng trên sân khấu nói lớn "Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới." bên dưới khán giả liên tục reo hò.
Cuối cùng cũng đã bước sang năm mới rồi.
Trình Nhiên cùng bố mẹ ăn sủi cảo đầu năm, nhận lì xì xong rồi mới đi về phòng ngủ.
Chương trình kia đã kết thúc rồi, có lẽ bây giờ Thiệu Dịch Xuyên đang trên đường về nhà.
Chuyến bay của anh cũng là chuyến bay đầu tiên trong năm nay.
Trình Nhiên nghĩ đến việc anh mang quà tặng của cậu về cho bố mẹ liền cảm thấy vui vẻ, cậu tin là họ sẽ thích.
Hôm trước Thiệu Dịch Xuyên kể rằng mẹ anh gọi điện thoại và nói họ thực sự hài lòng về Trình Nhiên.
Nếu là ai khác thì sẽ mất thời gian để quan sát, nhưng Trình Nhiên là học trò yêu quý của mẹ anh vì thế nên chẳng cần lo lắng.
Tính cách của cậu bà hiểu rõ.
Mẹ anh đã nói một câu làm Thiệu Dịch Xuyên cảm thấy rất không vui, "Con chỉ mới yêu đương với Trình Nhiên nửa năm thôi sao? Thằng bé là học trò cưng của mẹ trong suốt bốn năm ở Thanh Hoa.
Con dám khẳng định mình hiểu Trình Nhiên hơn mẹ à?"
Dĩ nhiên yêu đương chỉ mới nửa năm, nhưng trước đó thân thiết với nhau rồi.
Cộng tổng lại cũng độ khoảng một năm....Vẫn thua quãng thời gian bốn năm của mẹ.
"Ôi chao, ông Thiệu ông mau xem này.
Là quà của Trình Nhiên đó.
Cái thằng bé này đâu cần phải cầu kì gói quà kĩ thế này." Vị giáo sư nhà anh rất hào hứng khi nhận quà, bà một mực kéo chồng lại cùng mở quà.
Áo len của Trình Nhiên chọn là kiểu áo khoác và cả áo dài tay, len này trông thật là tốt.
Thiệu Dịch Xuyên không vui, "Mẹ có thể nào nhìn đến con một chút được không? Con mua bánh nướng năm mới thượng hạng cho bố mẹ này."
Mẹ anh phủi phủi tay, "Bánh đó bố con mua đầy nhà rồi.
Mua thêm làm gì không biết, mang vào bếp cất dùm tôi đi."
"...." Người phụ nữ này thật là bất công.
Áo len ở nhà mẹ cũng có rất nhiều, đợt rồi Thiệu Dịch Xuyên mua thêm một cái liền bị mẹ mắng vậy mà bây giờ thì trái lại.
"Mà này, Trình Nhiên đối với bố mẹ lễ phép như vậy còn con đã mua quà gửi cho nhà bên đó chưa?" Mẹ anh vừa soạn quà tặng của Trình Nhiên vừa hỏi.
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, "Con đã." Thực ra lần này anh có gợi ý chuyện sẽ mua quà nhưng Trình Nhiên nói năm nay thì không cần.
Trong năm vừa rồi chuyện cậu và Trần Lộc chia tay đã làm cả hai nhà nháo nhào một trận.
Vốn dĩ chuyện này là của người trẻ tuổi giải quyết với nhau, nhưng người kia mặt dày mà không chịu chấp nhận.
Thiệu Dịch Xuyên thở dài, anh không ưa nổi Trần Lộc.
"Con về phòng ngủ đây."
Thiệu Dịch Xuyên sải bước đi lên lầu, kì nghỉ Tết năm nay của anh chỉ chưa đến một tuần.
Ngày mai là mồng một Tết, gia đình chị gái có lẽ sẽ trở về thăm nhà.
Thằng cháu Chu Nhất sẽ lại đòi tiền lì xì và quà năm mới cho mà xem, anh phải chuẩn bị bao lì xì.
Ồ, nhắc mới nhớ anh còn chưa gửi lì xì cho Trình Nhiên.
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười bấm một dãy số rồi rồi hoàn thành việc chuyển khoản.
Anh đợi khoảng mười phút không thấy hồi âm liền biết Trình Nhiên đã đi ngủ, cũng đúng thôi hiện tại bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi.
Cậu đã thức đợi chuyến bay của Thiệu Dịch Xuyên đáp xuống Bắc Kinh, lúc ở sân bay anh đã gọi báo một tiếng qua điện thoại nghe được giọng nói rất buồn ngủ của Trình Nhiên.
Thiệu Dịch Xuyên thay quần áo ngủ rồi lên giường đáp chăn lại.
Anh mở chiếc ốp lưng điện thoại ra, bên trong là tấm ảnh nhỏ anh chụp cùng Trình Nhiên hôm ở studio.
Đây chỉ là một vài tấm ảnh ngẫu hứng của vị nhiếp ảnh gia người Pháp, cậu chẳng có sự chuẩn bị hay trang điểm gì.
Trông Trình Nhiên vẫn rất đẹp trai.
"Chúc mừng năm mới và chúc ngủ ngon, Nhiên Nhiên."
Thiệu Dịch Xuyên đang trong kì nghỉ Tết vì thế anh không đặt chuông báo thức, ngủ một giấc đến tận giờ trưa.
Mồng một Tết có vài người họ hàng đến nhà chúc Tết, ai cũng muốn được gặp Thiệu Dịch Xuyên nhưng chẳng ai gọi anh dậy nổi.
Chỉ có một người duy nhất dám xông vào phòng ngủ của anh và gọi to: "Cậu!!!! Mau dậy đi!! Đến giờ ăn cơm trưa cũng đã qua luôn rồi!!!"
Thiệu Dịch Xuyên cau có, chùm chăn qua đầu không muốn dậy, "Cút!"
"Cháu không gọi cậu dậy được thì bà không cho cháu ra khỏi phòng." Chu Nhất chống tay bên hông tiếp tục rống to gọi cho bằng được Thiệu Dịch Xuyên dậy, "Cậu ngủ cả đêm cả sáng rồi còn chưa đủ à? Dậy lì xì cho cháu đi."
Ồn ào quá anh có muốn cũng không thể ngủ thêm, "Cháu mau cút ra ngoài, cậu sẽ dậy!"
"Không, cháu đợi cậu cùng xuống nhà ăn cơm trưa."
Thiệu Dịch Xuyên vò vò mái tóc rồi tung lên, anh vươn vai một cái rồi liếc mắt nhìn thằng cháu sau đó mới từ tốn đi rửa mặt.
Mới đầu năm đầu tháng đã bị nó làm cho nhức hết cả đầu.
Chu Nhất nhăn nhó nói: "Cậu! Cậu có thể nhanh lên được không? Mọi người đói bụng lắm rồi.
Cháu muốn được ăn cơm."
Anh vừa đánh răng vừa bình thản trả lời, "Vậy thì cậu cho cháu chết đói luôn."
Hai cậu cháu ầm ĩ một lúc rồi mới lôi kéo nhau xuống phòng ăn.
Có sự xuất hiện của thằng nhỏ này có nghĩa là ba mẹ nó cũng đang ở đây.
Thiệu Dịch Xuyên chào hỏi mọi người, "Chào bố mẹ, chào chị, chào anh rể."
"Ôi nhanh lên ngồi vào bàn đi đừng bắt mọi người đợi nữa.
Em ngủ say như chết ấy, sáng sớm có biết anh chị về nhà giúp bố mẹ tiếp bao nhiêu là khách rồi không hả?" Bản thân là con trai trong nhà vậy mà không thấy mặt mũi đâu cả.
"Chú ba bận rộn cả một năm trời, có mấy ngày Tết nghỉ ngơi thôi đừng khó khăn như vậy." Anh rể là người khá hiền lành, luôn nói giúp Thiệu Dịch Xuyên.
Anh cứ thế mà nghênh mặt nhìn chị gái hung dữ của mình.
"Anh đừng có bênh nó! Nó đang đắc ý nhìn em kia kìa."
Mẹ Thiệu thở dài, mấy đứa con cháu nhà này lúc nào cũng ồn ồn ào ào, ngày thường chỉ có hai ông bà già thôi nên rất yên tĩnh.
Tết đến y như rằng náo nhiệt đến mức cái đầu.
Sau bữa cơm trưa Chu Nhất chỉ liên tục đi theo sau lưng Thiệu Dịch Xuyên để đòi lì xì, nhưng anh nổi ý chơi xấu không thèm đưa cho thằng nhóc ồn ào này.
Sau đó nhà lại có khách, hai người không được tiếp tục ồn ào nữa.
Vài người họ hàng đến nhà ngoài chúc Tết còn rất muốn được nhìn thấy Thiệu Dịch Xuyên.
Bởi vì trong nhà có một người nổi tiếng nên rất tranh thủ chụp vài kiểu hình.
Anh không thích trong ngày nghỉ phải gặp nhiều người, lại còn phải tươi cười để chụp hình nhưng không có cách nào khác.
Rất muốn trốn lên phòng nhưng lại không thể.
Trí nhớ Thiệu Dịch Xuyên không tốt lắm, có nhiều người họ hàng xa anh không hề nhớ nổi họ là ai.
Mấy đứa nhỏ nhà đó rất cao hứng mà liên tục đòi chụp ảnh cùng và liên tục cầm máy ảnh chụp bất cứ hành động nào của anh.
Đến cả việc ngồi dưới sàn nhà chơi cùng Chu Nhất cũng nghe tiếng máy ảnh chụp tách tách.
Thiệu Dịch Xuyên nhịn không nổi liền nói, "Bạn nhỏ, có thể ngừng chụp ảnh không?"
Chu Nhất nói thêm: "Đúng đấy.
Đây là nhà riêng mà lại còn trong ngày nghỉ cậu mình không thích bị chụp đâu, bởi vì lúc ở nhà là lúc cậu ấy trông tồi tàn nhất.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...