Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Đang trong trung tâm thương mại, Tống Hải Thành nắm tay cô kéo vào một cửa hàng thời trang có tiếng, nói thật cô chưa bao giờ được bước vào nơi như thế này mà mua sắm, ngay cả khi trong mộng cảnh cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Đến trước cửa của cửa hàng, đột nhiên điện thoại anh reo lên, là điện thoại thư ký tập đoàn nên chắc là có chuyện quan trọng, anh bảo cô vào lựa trước đi, chút anh vào sau thanh toán.

Lâm Ý Hân bước vào cửa hàng thời trang, cô đi dạo một vòng cửa hàng, sờ vào những chiếc váy áo xinh đẹp. Sau một hồi chọn được hơn mười bộ váy áo mới, còn được cô nhân viên khen cô khéo chọn, Lâm Ý Hân ngồi trên ghế chờ Tống Hải Thành vào thanh toán.

“Ây zô! Ý Hân à, cứ tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ là cậu thật này, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây mua đồ vậy, sao cậu đến mà không nói trước, nếu mình biết cậu đến cửa hàng của nhà mình thì mình đã không tính tiền của cậu rồi!” giọng Dao Liên đột nhiên vang lên từ phía sau, cô ta cố dùng giọng ngọt ngào nói chuyện với cô.

“À ra cửa hàng này là của nhà cậu à, nếu cậu đã có lòng thì may quá số này tớ chưa thanh toán, vậy tớ cảm ơn nha!” nghe cô ta nói vậy Lâm Ý Hân vờ như thân thiện với cô ta, cô đứng lên túm số túi lớn túi nhỏ ở trên bàn, vui vẻ rời đi.

Dao Liên tức không nói nên thành lời, nhìn cô xách đồ ra khỏi cửa hàng mà đứt ruột đứt gan, vốn tính chỉ ra oai với Lâm Ý Hân một chút thôi mà ai ngờ cô lại xách một mớ đồ chưa thanh toán đi mất, giờ cô ta phải bù lỗ vào khoảng Lâm Ý Hân vừa lấy đi.


“Lâm Ý Hân, mày đợi đó!” Dao Liên tay nắm thành quyền gằng giọng nói.

Lâm Ý Hân ra khỏi cửa hàng, cô cầm túi lớn túi nhỏ đi đến một dãy ghế gần đó chờ Tống Hải Thành. Buồn chán cô lấy điện thoại ra bấm bấm lướt lướt.

“Sao em ra đây ngồi, không đợi anh vào” Tống Hải Thành cuối cùng cũng bàn giao xong việc qua điện thoại, anh đi về phía cửa hàng vừa rồi thì thấy bóng dáng cô ngồi ở hàng ghế gần đó. Anh liền tiến tới.

“Vốn định chờ anh vào thanh toán, may mắn gặp được bạn là chủ cửa hàng, cô ta cao hứng tặng hết số đồ này cho em, nhận quà rồi thì đi ra thôi!” Lâm Ý Hân mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại.

“Bạn sao, có vẻ không thân nhỉ?” Tống Hải Thành hiểu ý cô dường như không vui khi gặp người bạn này.

“Trước cũng rất thân, giờ ngẫm lại thấy cô ta không tốt như lúc trước em vẫn tưởng nên sẽ không còn thân nữa, nhưng nghĩ cũng tiếc đồ tốt thế này em còn định bữa sau quay lại lựa thêm vài bộ mới, nhưng cô ta là chủ nơi này có chút mất hứng rồi!” Lâm Ý Hân bỏ điện thoại ngẩn đầu nhìn anh nói.

“Uhm, anh biết rồi!” Tống Hải Thành cúi người xuống xách túi lớn túi nhỏ của cô lên, chờ cô đứng dậy cả hai cùng rời đi.

Phía xa xa trong cửa hàng thời trang, Dao Liên nhìn bóng lưng hai người với vẻ ghen tỵ. Cô ta không ngờ chỉ mới vừa tỉnh dậy sau hôn mê, Lâm Ý Hân cô lại thật sự có bạn trai, mà người bạn trai này có chút quen quen, giống như từng gặp ở đâu.

Công sức cô ta cố ý gạ gẫm đàn anh Kính Phong mà cô thích, lên giường cùng anh ta để kiếm cớ bày mưu hại Lâm Ý Hân ngu ngốc ngày trước. Nhưng giờ đây bạn trai Lâm Ý Hân lại vô cùng đẹp trai, nhìn có vẻ cũng rất có tiền.

" Tao sẽ tạo cơ hội cho mày với đàn anh Kính Phong kia, còn bạn trai mày hiện giờ sẽ là của tao" Dao Liên nhìn theo bóng lưng hai người, môi nhếch lên nụ cười gian tà.


Bỗng điện thoại Dao Liên reo lên, số máy là mẹ của cô ta, Dao Liên vội vàng nhấc máy.

“Alo”

“Vừa rồi hệ thống thời trang HPR đã có thông báo, sa thải tao nhưng lại không nói rõ lý do, khi tao cố gặng hỏi thì họ nói con lợi dụng chức quyền chiếm dụng tiền của của tập đoàn, có chuyện đó hay không?”

“Con…con…”

“Ta hỏi có hay không?”

“Dạ có, nhưng con đang định hoàn trả lại số tiền đó đây ạ!”

“Mày…mày, tao tạo nghiệt gì mà sinh ra đứa con ăn hại như mày, theo như hợp đồng, không những phải hoàn trả lại số tiền đó mà còn phải bồi thường gấp mười lần để phạt cảnh cáo nếu muốn tiếp tục làm việc tại đây, nhưng cho dù có bị cho thôi việc cũng phải bồi thường năm lần”


“Vậy thì mình bồi thường thôi, chút tiền này nhà mình đâu thiếu”

“Mày có biết số hàng đó là bao nhiêu tiền không, gần ba trăm triệu đó, nhân lên năm lần là bao nhiêu. Cái con ngu này!”

“Cho hẳn hai tỷ cũng chẳng sao mà mẹ, gấp mười nhà mình vẫn đủ tiền mà”

“Vừa rồi Tống tổng tập đoàn Tống thị vừa ra một dự án đầu tư, ba mày được một chân đấu thầu nên cần rất nhiều tiền”

“Con xin lỗi, con chỉ tính ra oai một chút với bạn thôi, không ngờ nó lại xảy ra chuyện như này!”

Dao Liên nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ mau thôi cô ta sẽ đòi lại tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận