Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

" Anh đừng đi nữa được không, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta bên nhau tìm cách giải quyết không phải hay hơn không?" Lâm Ý Hân cầm lấy tay Tống Hải Thành lay mạnh.

“Chắc em cũng đã đọc thư, tính đến thời điểm hiện tại anh đã hơn sáu mươi tuổi, chẳng còn sống được bao lâu nữa” Tống Hải Thành cúi người tựa đầu vào thành ghế, giọng trầm xuống.

“Tuổi anh bị cộng dồn, chắc gì em không như anh, có khi em cũng sáu mươi rồi không chừng, ta bên nhau chia sẽ với nhau không được sao, nếu chẳng may anh ra đi sớm, em sẽ lo liệu cho ba mẹ tất thảy rồi…” giọng cô bị anh cắt ngang bằng hành động dùng tay che miệng cô lại.

“Em đừng có dại, chẳng lẽ em muốn để người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao, em không nghĩ đến cảm nghĩ của ba mẹ sao, khó khăn lắm em mới giúp cho ba mẹ được sống lâu hơn trong kiếp này, chẳng lẽ em để hai người họ phải chịu nỗi đau mất con như thế này sao?” Tống Hải Thành giận dữ quát lên.

Khi cả hai trò chuyện ở phía xa trong một góc khuất nào đó, một người bận bộ trang phục lái moto đội mũ bảo hiểm kín bít,ngồi trên chiếc moto đang nhìn về phía hai người chờ thời cơ. Người đàn ông trên chiếc moto bật chìa khóa, khởi động xe, lao nhanh về phía trước.


Nghe có tiếng động lớn từ xa, Tống Hải Thành nắm tay Lâm Ý Hân kéo cô tránh vào trong quán. Nhưng chiếc moto kia cũng thế mà đâm vỡ cửa kính lao vào theo, mọi người trong quán chạy toán loạn thoát thân.

Thấy được có người cố ý nhằm vào cả hai, Tống Hải Thành đẩy Lâm Ý Hân vào một góc an toàn, anh nhắm chuẩn lao về phía chiếc moto.

“Á… Thành Thành” giọng Lâm Ý Hân hét lên.

Tống Hải Thành trong chớp mắt lao về phía chiếc moto, anh đạp tung tên lái xe xuống đất, thấy hắn chưa kịp đứng lên Tống Hải Thành nhanh chóng tiến về phía hắn, ngồi trên người hắn cố giật chiếc mũ bảo hiểm ra, anh muốn biết kẻ nào lại cố ý muốn làm hại anh và cô.

Chiếc mũ bảo hiểm vừa được bỏ ra, khuôn mặt anh như cứng đờ, người đang nằm trước mặt anh lại là ba cô Lâm Lực.

“Ba…” Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành giật thót mình đồng thanh nói.

Tống Hải Thành nhanh chóng nhảy ra khỏi người ông, Lâm Ý Hân liền lao đến muốn đỡ ông ngồi dậy.

“Ba chuyện gì vậy ba, sao ba lại…” Lâm Ý Hân run run giọng như không thể phát ra khỏi miệng.

“Tôi không phải ba cô, tôi là Lâm Điền anh song sinh với ba cô, haha” người đàn ông giống y hệt ba Lâm móc từ trong áo một con dao găm nhỏ, ông ta kề dao lên cổ cô cười nói.


“Vậy ông là bác cô ấy, sao ông lại muốn hại chúng tôi” Tống Hải Thành muốn ông phân tâm không làm hại đến cô.

“Ngươi biết bản thiết kế cỗ máy thời gian tươi đẹp ngươi từ đâu mà có không, là do ta vẽ đó, ta tạo ra bảng thiết kế đó đó” Lâm Điền chỉa con dao về phía Tống Hải Thành hét lớn.

“Chẳng lẽ ông là người làm rơi bảng thiết kế trước mặt tôi khi đó” Tống Hải Thành người cứng ngắt quát lên.

“Haha…Chắc ngươi còn nhớ có một vị tiến sĩ họ Lâm, người đứng đầu phòng thí nghiệm mà cậu làm, chưa ai từng được thấy mặt chứ!” Lâm Điền lại cười nói.

“Tiến sĩ Lâm, đúng có một vị tiến sĩ Lâm trong phòng thí nghiệm đó, chẳng lẽ người đó là ông sao?” Tống Hải Thành lại thêm kinh ngạc.

“Haha, khi ta bốn mươi ta đã tự tay vẽ ra bảng thiết kế đó, nhưng lại không có đủ tài lực tiến hành dự án, và dự án đó đã bị ta xếp xuống dưới cùng những mẫu dự án dự bị, thời gian dần như khiến ta quên lãng đi nó. Nhưng khi ta thấy được cậu, lòng nhiệt huyết, cùng với tài trí của ngươi, ta liền nhớ cái dự án kia” Lâm Điền vẫn giữ trên môi nụ cười, ông ta tiếp tục nói.


“Làm sao ông biết tôi nhất định sẽ thực hiện dự án đó, nếu như khi đó không có những chuyện đáng sợ kia xảy ra” Tống Hải Thành bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bởi thế ta mới gài cho ngươi cái bẫy lớn, đó là dụ đứa cháu gái của ta cũng chính là người vợ chung chăn gối với ngươi đến, làm nhục nó khiến ngươi hối hận, rồi gài bẫy ngươi bảo ta có thể khiến thời gian quay trở lại nhằm giúp ngươi cứu lấy con bé, nhưng nào ngờ tên Đào Lãnh kia lại chơi lớn giết luôn cả con bé, nhưng cũng nhờ vậy ngươi tiến hành dự án sớm hơn ta dự định, phải nói rằng ngươi chỉ dùng mười năm khiến ta thật sự kinh ngạc, ta tưởng phải đến mười lăm hai mươi năm gì lận cơ” Lâm Điền lại nói tiếp.

“Vậy ra chuyện năm đó của tôi là do ông sắp xếp, ông thật độc ác thảo nào ba mẹ tôi không hề nói gì đến sự tồn tại của ông cho tôi nghe” Lâm Ý Hân cảm thấy rất sốc, tay cô nắm thành quyền siết thật chặt.

“Cháu gái à, vậy con có biết tại sao tất thẩy những kiếp sống trước ba mẹ con lại phải ra đi sớm và chóng vánh như vậy không? Thật ra hai người bọn họ ai ai cũng có tuổi thọ đến hơn tám mươi chứ chẳng phải bốn mươi đã mất như vậy đâu!” Lâm Điền tay dần buông tay ra khỏi người cô ra, con dao cũng dần nới lỏng.

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ cũng do ông nhúng tay vào sao?” Lâm Ý Hân gằng từng chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận