Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Sau hai tuần ở thành phố Giang Lương, anh và cô đi đến thành phố D tham gia cào nhóm thiện nguyện, đi làm từ thiện ở nhiều nơi.

"Hôn nay chúng ta đến khu ổ chuột của thành phố D này, ở nơi đó có chút phức tạp, các bạn nam nhớ hỗ trợ cho các bạn nữ một chút! "Một anh lớn trong nhóm nói.

“Hay là em nghĩ ở lại một hôm đi, nơi này nguy hiểm quá anh không an tâm” Tống Hải Thành lo lắng nói với cô.

“Cũng được, hôm nay cũng không nhiều lắm các bạn nữ nếu lo sợ có thể ở lại, ngày mai các bạn lại đến, không sao cả” anh lớn đó lại nói tiếp.

Lâm Ý Hân rất muốn đi, cô từng nghe nói trong khu ổ chuột thành phố D này có một phong tục rất lạ, trang phục họ mặc chẳng nơi nào có, máu thiết kế thời trang đang chảy trong người cô nên cô không thể nào bỏ qua cơ hội này được.

“Em…em muốn đi!” Lâm Ý Hân lên tiếng nói.

“Nhưng lại có rất nhiều nguy hiểm” Tống Hải Thành cố khuyên can cô.

“Cậu tên Thành đúng không, cậu nói đúng đó, nơi đó nằm trong khu vực hẻo lánh, hầu hết dân trong đấy đều là người dân tộc trên núi, do vụ sạt lỡ đất hai năm trước phá hư toàn bộ nhà cửa ruộng vườn của họ, thấy không thể cải lại được nữa nên họ mới chuyển xuống đất liền sống. Nghe bảo trên núi trước đó lại có phong tục cướp vợ khi xuống đất liền này họ vẫn giữ phong tục đó, thật sự rất nguy hiểm” anh lớn tên Chu Hà Tinh nói một tràng chỉ mong cô sợ mà ở lại.


“Có anh Thành sẽ bảo vệ cho em mà!” Lâm Ý Hân không một chút sợ hãi vẫn muốn được đi.

“Vậy thì tùy cô, nhưng phải thật cẩn thận đó” Chu Hà Tinh nói.

“Vâng” cô cười tươi đáp lại.

Nhìn thấy cô được cho phép đi theo, lòng anh như có cái gì đó cứ thấp thỏm, lo sợ.

Huýt…

Tiếng còi báo tập trung vang lên.

Mọi người đứng ngay vào hàng của mình, báo cáo sĩ số điểm danh.

“Lời đầu tiên, tôi xin giới thiệu lại, tôi tên Chu Hà Tinh, xét theo độ lâu năm gắn bó ở trung tâm thiện nguyện Thanh Bình này, có lẽ tôi là người bám trụ lâu nhất ở đây, mọi người đều gọi tôi là anh lớn hoặc anh Hà Tinh. Do hôm nay có nhiều thành viên mới gia nhập nên tôi muốn nhắc mọi người một chút. Chuyến đi hôm nay ưu tiên nam đi, không phải tôi trọng nam khinh nữ gì đâu mà là do tập tục nơi chúng ta đến hôm nay rất đáng sợ, ngay cả luật pháp cũng không thể can thiệp được quá sâu, nên tôi khuyên các bạn nữ nên ở lại hôm khác đến khu vực an toàn rồi hãy đi, đảm bảo được an toàn của mình thì mới mong giúp ích được cho xã hội.” vị anh lớn lúc nãy vừa nói chuyện với anh và cô cầm chiếc micro nói.


“Em muốn đi để xem trang phục dân tộc của họ đúng không, em ở lại đi, anh đi thay cho, anh sẽ cố gắng chụp lại tất cả những bộ trang phục cho em!” Tống Hải Thành cố gắng thuyết phục cô ở lại.

“Được rồi, theo ý anh vậy!” dù rất muốn đi nhưng thấy anh lo lắng như vậy Lâm Ý Hân đành chấp thuận ở lại.

“Tốt, tốt quá cảm ơn em!” mặt anh vui mừng cứ như những anh chồng được vợ cho phép đi nhậu.

Tống Hải Thành ôm lấy cô, anh biết cô có chấp niệm với thời trang, kiếp trước cô cũng từng đến một vùng địa phương đặc biệt hẻo lánh, trong lúc tìm hiểu phong tục và thời trang nơi đó cô bị hai tên đàn ông trong thôn đánh ngất bắt đi, may thay anh luôn theo sau cô đến cứu cô kịp lúc, sau đó anh giàn dựng cảnh cứ như cô bị một cành cây rơi trúng đầu ngất đi rồi được đưa đi bệnh viện, nên cho đến bây giờ có lẽ cô cũng không biết. Cho nên bây giờ anh không muốn để cô gặp lại những chuyện như vậy chí ít trước khi anh rời xa.

Tống Hải Thành cũng mong sau này cô có thể tìm được một người quan tâm cô, lo lắng yêu thương cô như anh. Nghĩ đến đây lòng anh lại như có một bàn tay dùng lực bóp chặt lấy trái tim anh, nó đau khiến hai hàng nước mắt anh rơi.

“Thành Thành em nói em không đi rồi mà, sao anh còn khóc thế, người ta nhìn anh cười cho mà xem!” Lâm Ý Hân thấy anh như vậy cứ nghĩ anh lo cho mình nên phát khóc, cô vội vàng nói.

“À… Anh không khóc chỉ là bụi thôi, nhưng anh còn muốn em hứa, sau này dù không có anh bên cạnh em cũng không được làm những việc nguy hiểm như thế này được không?” Tống Hải Thành hắng giọng nói.


“Sao lại không có anh bên cạnh, lúc nào em đi đâu anh cũng phải theo sát em chứ, anh không sợ em cắm cho anh cái sừng sao?” giọng Lâm Ý Hân vừa cười vừa trêu ghẹo anh.

"Em…thôi anh đến chỗ tập trung báo danh đây, em về phòng cẩn thận chiều tối anh sẽ đem thành quả hôm nay về cho em " Tống Hải Thành muốn nói ‘em không được như vậy’ nhưng rồi lại thôi, vì anh biết sau này không thể ở bên cạnh chăm sóc lo lắng cho cô được nữa, anh muốn Hân Hân của anh luôn được hạnh phúc. Anh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Chuyến đi đã bắt đầu, Tống Hải Thành ngồi trên xe trung chuyển của đoàn mà lòng đầy tâm sự. Anh có một dự cảm không lành, không rõ chuyện gì sắp xảy ra.

Chuyến xe bus ngừng lại ở một bãi đất trống trong khu ổ chuột, tất cả xuống xe vận chuyển hết tất thảy gần ba trăm phần quà. Trong chuyến đi này hiện tại có tổng hai mươi sáu nam, không một bạn nữ nào có đủ can đảm đi theo.

Mọi người sắp xếp từng phần quà, người thì treo băng rôn, người thì chuẩn bị ghế ngồi, mỗi người một việc, ai ai cũng muốn nhanh chóng xong việc trở về nhà sớm một chút.

Sau hơn ba mươi phút chuẩn bị, tất cả đã hoàn tất. Chu Hà Tinh một lần nữa đếm sỉ số rồi phân công từng công việc cho mọi người. Tống Hải Thành được phân công ghi danh sách người đến nhận quà, chỉ việc ngồi một chỗ ghi ghi chép, một bạn nam khác đứng bên cạnh anh lại phải đi thông báo cho từng hộ gia đình đến điểm nhận quà, ngày trước việc này được xem là việc tốt nhất, lại vui nhất vì được đi đây đó khám phá, lại thêm có thời gian thoải mái hơn nên ai ai cũng muốn giành lấy công việc này. Còn hiện giờ anh chàng được phân việc nàu mặt ủ rũ, có chút sợ. Cùng một số bạn nam khác cũng được phân công, người thì phát quà, người thì chụp ảnh, người sắp xếp chỗ ngồi, người hướng dẫn đi theo từng bàn.

Tuy là nói ở đây có phong tục bắt vợ nhưng chưa chắc không còn phong tục gì đáng sợ hơn có thể nhằm vào những người ngoại lai đến như họ, nên ai ai cũng muốn thà ở yên một chỗ cho an toàn.

Chu Hà Tinh thấy được sự lo sợ trong mắt bạn nam vừa phân công, anh cũng muốn thay đổi người nhưng chẳng ai dám nhận, cuối cùng thân là anh lớn trong nhóm Chu Hà Tinh sẽ đi thay anh bạn đang lo lắng sắp tiểu ra quần kia.


Sau khi Chu Hà Tinh rời đi, gần mười phút sau cũng đã có người dân đến nhận, các bạn hướng dẫn từng người dân bản địa đến từng khu vực, khó khăn nhất là khu vực Tống Hải Thành cùng hai bạn nam khác phụ trách, tuy không phải là việc gì nặng nhọc nhưng ở nơi đây là những người dân tộc vùng núi xuống lại thành lập khu ổ chuột này, ít tiếp xúc với bên ngoài nên họ vẫn giữ nguyên phong tục tập quán như khi ở trên núi hoang vu, chưa từng được học qua trường lớp, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Nên khi Tống Hải Thành cùng hai bạn khác cùng lấy hồ sơ, ngoài tên và tuổi, và một ít thông tin nhỏ nhặt thì hầu như không thể biết được gì nữa, nhóm ba người Tống Hải Thành thật sự rất rối, vì nếu họ sai sót nhiều người lợi dụng chuyện này cố ý làm giả thông tin nhận thêm quà thì những người sau sẽ không có đủ quà để chia.

Trong lúc rối não, Tống Hải Thành thấy có một chiếc máy in mini của một bạn cùng nhóm, sau một chút thời gian chỉnh sửa lại do không đủ phụ kiện nhưng anh cũng đã cho ra một chiếc máy in mini được coi là khá hiện đại có thể in ảnh lấy liền chưa đến ba mươi giây.

“Woww không tin được nha, nhóm chúng ta có một kỹ sư điện tử giỏi như thế này đấy!” anh bạn ngồi bên cạnh Tống Hải Thành trầm trồ.

Tống Hải Thành thầm nghĩ trong lòng tính ra hai kiếp trước anh vì cái chết của cô mà chế tạo được một sản phẩm công nghệ tiên tiến không ai có thể tin nổi, sản phẩm đó ưu việt hơn chiếc máy in bây giờ phải nói gấp mấy trăm ngàn lần.

Tống Hải Thành chỉ nhìn anh bạn bên cạnh cười cười rồi tiếp tục công việc. Nhờ chiếc máy in mini được cải tạo lại của Tống Hải Thành công việc của ba người nhàn hơn một chút, phát hiện được vài người cố ý đi lãnh quà nhiều lần. Mọi người chỉ vui vẻ nhỏ nhẹ nhắc nhở rồi mời họ trở về nhà.

Trong lúc chụp ảnh lưu hồ sơ, anh tiện thể chụp thêm mỗi người vài tấm từ phong cách trang phục đến chất liệu vải, họa tiết trên thân như thế nào của người dân ở đây, anh lưu lại để dem về cho Hân Hân của anh tham khảo thiết kế.

Mọi việc được coi là khá suôn sẽ, quà đã phát cũng gần hết, số lượng người dân đến cũng thưa thớt hẳn, giờ này mặt trời cũng đã sắp lặn, trời có chút hơi tối. Thế mà anh lớn Chu Hà Tinh đi thông báo cho người dân đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, mọi người bắt đầu hơi lo lắng, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ai cũng muốn đi tìm Chu Hà Tinh nhưng lại chẳng ai có đủ can đảm đi tìm một mình.

Thu dọn tất cả mọi thứ xong xuôi, quét dọn khu vực sạch sẽ, nhưng vẫn chưa thấy Chu Hà Tinh trở về, Tống Hải Thành mới quyết định chia làm ba nhóm, một nhóm ở lại canh xe gồm năm người, hai nhóm còn lại mỗi nhóm mười người chia làm hai hướng đi tìm, anh còn nhắc đi nhắc lại với mọi người tuyệt đối không được đi ít hơn ba người.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp phải một buổi thiện nguyện bất ổn như thế này, mong sao đừng có chuyện gì xảy ra thêm nữa, không thì chắc sau này tôi không dám đi nữa đâu!” một bạn tình nguyện viên lo sợ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận