" Chẳng phải bây giờ tôi đã xuất hiện rồi sao?”.
“Vui lên đi nào “.
Nhờ có Tần Chí Khương mà đêm nay Yên Tâm Li ngủ thật ngon.
Mẹ cô đi đến chỗ cô, ngồi xuống, kéo mền lên đắp cho cô, lâu lắm rồi bà mới thấy con gái vui vẻ đến vậy.
Gần đây về nhà con bé chỉ mang bộ dạng mệt mỏi, một chút năng động của trước kia bà không được nhìn thấy nữa.
Vậy mà hôm nay con gái cười lại rồi, người làm mẹ như bà cũng thấy an tâm hơn.
Con gái từ bé đã hiểu chuyện, lại sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh khó khăn, còn gặp thêm người cha không biết chăm lo cho con thế này...
Yên Tâm Li của bà chịu thiệt thòi rất nhiều rồi.
“ Con gái vất vả quá “ Bà cúi xuống hôn lên trán cô nói.
Bà biết những gì con gái trải qua ngoài kia đắng cay gì đều tự chịu một mình, con bé không nói cho bà biết vì sợ bà lo lắng.
Bà là người từng trải, bà biết rõ chứ...xã hội ngoài kia làm gì dễ dàng cho mỗi người mưu sinh, nó không hề dễ thở như những gì chúng ta tưởng tượng đâu.
Yên Tâm Li ở cái tuổi ăn tuổi học đã phải chịu đựng những việc đó, đôi khi sự hiểu chuyện của con bé làm cho bà phát sợ, sợ những điều tồi tệ sẽ đến với cô?
Bà là người mẹ bất tài, vô dụng.
Việc cho các con một cuộc sống tốt, một gia đình hoàn chỉnh cũng không thể.
Thời gian này Tần lão gia thấy con trai mình thật khác người.
Cứ như đang yêu ai đó rồi biến thành một con người xa lạ trước kia vậy?
“ Con trai, con đã gặp được cô gái của đời mình à?" Tần Chí Khiêm hỏi.
Tần Chí Khiêm đang thu dọn đồ, nghe vậy thì anh khựng lại.
“ Ba nghe đâu con vừa bỏ một số tiền lớn mua một dãy nhà cho thuê, từ khi nào con có hứng thú với việc làm chủ nhà thế?”.
" Có phải người thuê nhà có cô gái của con sao?" Tần Chí Khiêm hỏi.
"Con..."
“ Con yên tâm, ba không giống mẹ con, môn đăng hộ đối gì đó đừng quá xem trọng nó"
“ Con ở tuổi này cũng đến lúc nên tìm nửa kia cho mình, tìm bạn đời cho mình đi “.
“ Ba cũng muốn có con dâu rồi, con xem, em gái con đã có chồng rồi có con.
Con thân là anh trai sao lại để thua với em mình như thế?” Tần Chí Khiêm bắt đầu hối thúc.
Thời gian qua ông cứ để tâm đến chuyện con gái mình, quên béng mất Tần Chí Khương lớn đến như vậy rồi.
Trưởng thành cả rồi, cũng thành người đàn ông chững chạc, đến lúc ông nên hối thúc con cưới vợ cho cuộc sống sau này, tương lai của bản thân nữa.
Tần Chí Khương nhìn ba mình, anh có chút ngại ngùng, trước kia anh ít khi nói về vấn đề tình cảm của mình cho người trong nhà biết.
Một phần là áp lực từ mẹ anh đè lên, vì bà luôn quản nghiêm anh.
Việc anh kết bạn với ai đó, nhất là nữ giới bà đặc biệt quan tâm hơn nữa.
Lúc đi học bà chỉ cho phép những cô gái tiểu thư nhà giàu, quyền thế mới được phép lại gần anh.
Cũng chính vì sự quản lý nghiêm ngặt đó nên anh không tiếp xúc gần ai, bản thân chỉ mong mau trưởng thành nhanh chóng thoát khỏi sự ràng buộc này của mẹ.
Đến giờ nó vẫn ăn sâu trong lòng anh, dường như những ngày tháng sống với mẹ, anh đã chịu nhiều áp lực, vết thương chưa thể lành nhanh được.
“ Con và cô ấy vẫn chưa..."
Tần Chí Khiêm nhìn con mình, thoáng qua một chút ông đoán rằng thằng con nhà mình vẫn chưa có kinh nghiệm yêu đương đây mà.
“ Con trai, ba khuyên con một điều ".
“ Nếu đã có cơ hội nên nắm bắt, nếu không sẽ lỡ nhau cả đời".
“ Còn nữa, đừng suy nghĩ nhiều, càng suy nghĩ sẽ đưa ra quyết định sai lầm mà thôi".
Tần Chí Khiêm nhẹ nhàng cho con lời khuyên, Tần Chí Khương gật đầu, anh bảo.
“ Con biết rồi, cảm ơn ba đã cho con những lời nói có ích này.
Có lẽ ba anh nói đúng, có cơ hội rồi vẫn nên nắm bắt trong tay thì hơn."
Tần Chí Khương đến quán bar mà Yên Tâm Li làm việc.
Anh ngồi một góc đưa mắt quan sát cô, cô cũng biết anh đến, nhưng Yên Tâm Li vẫn còn muốn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô không thể để hết tâm tư lên người đàn ông đang ngồi ở kia cứ đưa mắt nhìn chăm chăm vào cô.
" Qúy khách để ý đến Tâm Li sao?” Nhân viên ở pha chế hỏi.
" A.
Ừ." Tần Chí Khương vội đáp.
“ Cô ấy đúng là xinh đẹp thật"
" Chỉ tiếc là làm nhân viên rót rượu như thế thì mãi không thể kiếm được nhiều tiền “ Anh ta nói.
" Cậu nói vậy là có ý gì?”.
"Quản lý chúng tôi nhiều lần ngỏ ý mời cô ấy đi làm nhân viên tiếp khách, anh cũng hiểu quy luật ở nơi đây như thế nào rồi" .
“ Thế mà Yên Tâm Li nhất quyết không chịu, chỉ giữ mình, không bán thân “
Tần Chí Khương nghe đến đây liền muốn nổi điên lên.
Cô gái anh để ý đến lạ bị người khác gạ gẫm làm một công việc như thế sao?
Anh bỏ li rượu xuống, đi đến chỗ cô kéo tay Yên Tâm Li rời đi.
"Này...anh làm gì thế." Yên Tâm Li bị anh kéo ra ngoài, khi không lôi ra đây làm gì chứ?
Công việc của cô còn...
“ Đừng làm nữa, nghỉ việc đi “ Tần Chí Khương nói.
“ Anh lấy cái quyền gì ép tôi nghỉ việc chứ? “ Yên Tâm Li hỏi, người đàn ông này đừng vô lí được không?
Ban ngày cô chạy đôn chạy đáo để làm bán thời gian, ban đêm phải quanh quẩn ở nơi này mưu sinh.
Bảo cô nghỉ việc? Anh bao nuôi cô à?
Có bao nuôi cô cũng không chấp nhận, Yên Tâm Li chỉ kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình chứ cô không bán thân.
Làm điều nhục nhã đó cô quyết không bước chân vào.
“Anh đừng gây phiền phức nữa, tôi phải vào làm tiếp đây".
Yên Tâm Li bỏ mặc anh ở đó, cô bước vào trong lại.
Tần Chí Khương muốn đuổi theo đưa cô về rồi lại thôi, cô nói đúng anh lấy cái quyền gì cản cô chứ?
Anh đứng nhìn bảng hiệu quán bar, trong lòng giận hận không thể đập nát nơi này ra.
Yên Tâm Li quay lại rót rượu, không ngờ lại gặp trúng bạn cũ trước kia.
Nói bạn cũ vậy chứ...bọn họ chính là đám người hay ức hiếp cô lúc đi học.
“ Ô, xem ai đây?”.
“ Yên Tâm Li sao?"
“ Nghèo khổ đến mức phải đi rót rượu ở nơi này sao?”.
“ Trông kìa, lúc đi học thì thật quê mùa làm sao, giờ đây lại biến thành gái quán bar thế này..."
“Tôi mà là cô, tôi sẽ tìm cái hố nào chui xuống mất rồi ".
Tần Chí Khương ngồi trên xe, trong lòng không dễ chịu chút nào.
Anh cứ thấy không thoải mái, đành quay đầu đến bar tìm Yên Tâm
Li nói cho ra lẽ.
Vừa bước vào, nơi đây trở nên yên tĩnh đến lạ.
Anh đoán phía trước xảy ra chuyện rồi nên tiến lên phía trước, Tần Chí Khương đứng bất động, trước mặt anh bây giờ là ...
Yên Tâm Li ngồi dưới sàn, cô gái kia cầm chai rượu không ngừng tay đổ lên đầu cô, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự làm nhục này.
" Ha ha, mày xem nó kìa, vì những tờ tiền này sẵn sàng quỳ dưới chân tao “
“ Yên Tâm Li ơi là Yên Tâm Li..."
Còn chưa nói xong câu, Tần Chí Khương đã xông lên bắt lấy tay cô ta, đẩy cô ta sang một bên rồi đỡ Yên Tâm Li đứng lên.
“Có làm sao không?” Anh lo lắng hỏi.
Yên Tâm Li cúi mặt, chỉ lắc đầu chứ không lên tiếng đáp lại.
Anh tức giận, nhìn đám người trước mặt.
Những cô gái này sao anh thấy trông quen mắt vậy nhỉ?
À...là đám nữ sinh năm đó hay gây chuyện ở trong trường, vì gia đình quyền thế nên mỗi khi gây ra chuyện gì đó liền dùng sức ép đè nén trường học mà.
“ Tần...Tần Chí Khương?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...