Tần Chí Khương kiên nhẫn lần nữa, anh cố gắng đến đây lần cuối để khuyên nhủ mẹ mình thay đổi suy nghĩ, nhìn nhận cuộc sống một hướng diện tốt hơn.
“ Con đừng làm phiền mẹ, mau đi đi “ Bà Tần nói.
“Mẹ à."
Tần Chí Khương kéo ghế ngồi xuống.
" Tại sao mẹ không chịu chấp nhận thực tại? Người tình trước đó của ba cũng đã mất rất lâu rồi, bây giờ ông ấy cũng chỉ còn có đứa con gái là Hi Văn, ba cũng không còn trẻ nữa ước nguyện duy nhất chính là đoàn tụ với con cái cơ mà?".
“ Ha, Chí Khương, con có suy nghĩ cho bản thân mình không?”
Tần phu nhân nhìn anh hỏi.
"Tại sao con không nghĩ cho tương lai của mình chứ? Cả chỗ đứng trong nhà họ Tần này nữa, nếu như...!Nếu như con bé đó bước chân vào nhà họ Tần, nhận lại ba con, chẳng phải con sẽ mất tất cả sao?".
“Ba con yêu bà ta như vậy, đến giờ không quên.
Chắc gì ông ấy không cho con bé đấy tất cả gia sản?".
“ Cái mẹ lo lắng chính là cái đó ?"Tần Chí Khương hỏi.
“Phải, mẹ ích kỉ vì con, mẹ không muốn ai chiếm lấy vị trí duy nhất của con trong nhà họ Tần này" Tần phu nhân nói.
Anh cười phá lên, cứ nghĩ mẹ anh vì cái gì...thì ra là gia sản mà
thôi!
“Mẹ à, trước giờ con không hề có hứng thú với gia sản của ba.
Cũng không có ý định thừa hưởng nó hay chiếm nó làm của riêng" Tần Chí Khương bảo.
“ Chí Khương, con có bị ngốc không?”.
"Một gia tài kết xù như thế, con nói không thích là không thích thật sao?"
" Con rất bình thường, con cũng có suy nghĩ cho bản thân mình".
Từ bé anh tự hỏi tại sao ba luôn lạnh nhạt với mẹ và mình.
Về thời gian sau anh quyết tâm tự dựng lên sự nghiệp cho bản thân, cố gắng phấn đấu tự lập mang lại cho mình cuộc sống tốt nhất, tự do không cần ràng buộc bởi ai.
Cũng chính vì suy nghĩ đó anh đã hứa với chính mình rằng sẽ không lấy ngàn nào từ Tần gia.
Vả lại anh cũng không muốn nhận nó, thật miễn cưỡng, đồng tiền không hạnh phúc.
“ Chí Khương...con".
"Nếu mẹ vì những đồng tiền đó mà chấp nhận từ bỏ tất cả những thứ xung quanh mình..."
“ Thì con xin lỗi, con không thể bên cạnh mẹ và giúp mẹ được nữa".
Cuộc hôn nhân này...đến lúc ra tòa rồi!
Tần Chí Khương về nhà, đúng lúc thấy Mộ Tần.
Cả hai đi vào thang máy, Mộ Tần chủ động lên tiếng” Đến nhận em gái sao?”.
Tần Chí Khương hơi bất ngờ, sao tên này nay lại...!“Ngạc nhiên vì tôi biết chuyện sao?”.
Cửa thang máy mở ra, cả hai người đàn ông nhìn nhau.
Tần Chí Khương đưa tay bấm nút lên tầng cao nhất, đó chính là sân thượng, cửa đóng lại, cả hai nhìn nhau.
“ Đúng vậy, không ngờ bị cậu nhìn ra sớm thế "
“ Tôi vốn dĩ định che giấu lâu thêm một chút "
“ Ha, nghe buồn cười nhỉ?".
Thang máy cứ một lúc đi lên, đến sân thượng, Mộ Tần với Tần Chí Khương bước ra.
“ Xem ra chúng ta nên nói rõ đi, có gì sau này thành người một nhà cũng dễ nói chuyện và nhìn mặt nhau” Mộ Tần nói, anh không hề khách khí.
Mặc dù người trước mắt chính là anh trai của cô!
Mộ Tần biết rõ nếu như cô nhận lại gia đình, anh chính là đang lao vào gây tội với anh trai của cô.
Sau này còn khó sống nữa.
" Tôi đúng là anh trai cùng cha khác mẹ với em ấy".
“ Chắc cậu cũng biết phần nào rồi, mẹ tôi vẫn không chấp nhận em ấy" Tần Chí Khương xoay người, anh dựa vào tường bảo.
“Cậu đừng lo, tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi, tôi biết tình hình hiện tại như thế nào mà "
“ Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến em ấy và đứa nhỏ trong bụng đâu, dù gì cũng là người một nhà, tôi không làm hại ai hết ."
“ Tôi biết ba mình luôn dùng hết thời gian sức lực tâm tư để tìm đứa con gái này, tôi không giống mẹ, tôi còn mong họ đoàn tụ sớm nhất có thể, cùng nhau ngồi chung bàn cơm đoàn viên thật hạnh phúc "
“ Nhà là nơi để về, em ấy đã rời đi từ rất lâu rồi “ Tần Chí Khương nói.
“Vậy còn..."
“Ba tôi ông ấy cũng biết rõ, chỉ là ông ấy đang cố kiềm nén cảm xúc của mình xuống thôi, đứng trước mặt con mình nhưng lại không thể nghe con bé gọi mình một tiếng là ba.
Đổi lại là tôi trong trường hợp đó cũng mất kiểm soát thật sự."
“ Cậu cũng nên nghĩ cho ông ấy, hổ dữ không ăn thịt con mà ".
Tần Chí Khương bảo.
Mộ Tần thở dài, thật ra anh cũng hiểu phần nào, chỉ là ...
“ Tôi biết chứ, nhưng với tình hình hiện tại anh cũng hiểu rồi đó ."
"Cô ấy..."
“ Tôi biết, tôi hiểu, tôi cũng như cậu mà thôi ".
Đều muốn Dương Hi Văn hạnh phúc, không ai muốn kéo cô vào hố bùn này nữa, cũng không muốn mẹ anh làm hại đến cô, với tính khí bà ấy, sau chuyện này chưa chắc gì dễ dàng từ bỏ cô như vậy đâu.
Ba anh nữa, nếu ông không giải quyết tất cả thì cứ dây dưa mãi thôi, chẳng một ai dứt ra khỏi chuyện này được.
Ở phía sau cánh cửa có một bóng người rời đi, đó chính là Hi Văn, cô bụp miệng mình lại rồi đi khỏi đó để tránh hai người đàn ông kia phát hiện.
Về nhà, cô ngồi xuống bàn, thì ra...!Tần Chí Khiêm là ba cô, còn Tần Chí Khương chính là anh trai cô?
Cô đứng dậy vào phòng làm việc của Mộ Tần, anh biết được cô là con gái của ông ấy nhất định đã cho người điều tra qua.
Lục lại một hồi lại không thấy tập tài liệu nào liên quan đến mình, cô nhìn vào máy tính của anh, ngồi xuống mở máy ra xem.
Dương Hi Văn kiểm tra mail, cũng may anh chưa xóa gì.
Thấy một tập được gửi đến, linh cảm cho cô biết đây chính là thứ cô đang cần, Hi Văn nhấp chuột vào đó.
Đúng như cô đoán...đây chính là tài liệu về cô, anh đã thuê thám tử điều tra về chuyện trước kia của Tần Chí Khiêm và mẹ ruột cô.
Dương Hi Văn vừa đọc vừa di chuyển chuột, càng đọc hai mắt cô tròn xoe, nhìn màn hình mà không thể không bất ngờ.
Cô bụp miệng, sao lại...
Lúc này Mộ Tần trở về, cô thì lại quá tập trung nên không hề chú tâm đến âm thanh bên ngoài, anh không thấy cô đâu thì lo lắng, thấy phòng làm việc của mình được mở, nghĩ cô vào đây dọn dẹp thì tiến vào trong.
Nhìn Dương Hi Văn ngồi ở ghế, cả mặt đầy bất ngờ, tay chân run rẩy, anh chạy đến, nhìn màn hình...
Thôi xong rồi.
“ Hi Văn, đừng đọc nữa " Anh vội tắt nó đi, còn cô đã ngồi ngây người ra luôn rồi.
“Hi Văn..."
“ Tại sao anh không nói cho em biết?" Cô hỏi.
“ Anh.“Mộ Tần không biết đáp sao cả, bởi vì...
“Anh đừng cố gắng giấu nữa, đó chính là gia đình của em, anh không muốn cho em và họ đoàn tụ sao?” Dương Hi Văn kích động lên, cô lớn tiếng với Mộ Tần.
“ Hi Văn...anh xin lỗi...anh chỉ là ...“
“ Anh không muốn em dính dáng đến nhà họ Tần, anh biết chứ, nỗi khao khát tìm lại người thân trong em như thế nào ".
“ Nhưng mà...nhà họ Tần rất phức tạp, anh không muốn em đặt chân vào hố bùn đó ".
“ Vậy anh muốn em cả đời không biết cha ruột mẹ ruột mình là ai sao?”.
“Anh không có ý định đó, anh định đợi em sinh con xong, mẹ con em khỏe mạnh rồi mới...".
“ Mộ Tần, đủ rồi " Cô chống tay đứng lên.
“ Anh đừng tự tiện quyết định được không?".
“Anh có thể tôn trọng và hỏi qua ý em không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...