Dương Hi Văn thơ thơ thẩn thẩn rời khỏi căn hộ của Lâm Ưng.
Cô vừa đi đến thang máy đã có một nhóm người đi đến, cô không báo cảnh sát bởi vì biết rõ người thu dọn của tổ chức sẽ đến sớm thôi.
Tổ chức này có một quy luật, đó chính là kẻ thất bại trong nhiệm vụ được giao hay là kẻ phản bội đều bị chính tay boss trừ khử.
Vì để tránh không ai chú ý đến, mỗi khi boss ra tay thì người thu dọn sẽ đến, xác chết bị xử lý như thế nào thì chẳng ai biết được.
Cô lên taxi, rời khỏi đó.
Lâm Ưng vì cô mà chống lại boss, anh ấy biết bây giờ cô không nỡ xuống tay với bọn họ, anh không muốn cô buồn mà lại bỏ mạng mình như vậy.
Dương Hi Văn bật khóc, ngồi khóc nức nở rồi trở về Mộ gia.
Mộ Tần vẫn chưa ngủ, anh ngồi đợi cô về nhà.
Nhìn thấy Dương Hi Văn bước vào cửa như người không hồn anh lo lắng chạy đến” Em đi đâu vậy?”.
Hi Văn không đáp, cũng không nhìn anh một cái.
Trong đầu chỉ nghĩ tại sao Lâm Ưng lại phải chết thảm như vậy chứ?
Boss...cuối cùng là ai?
Người đưa cô rời khỏi cô nhi viện đó ông ta đã sớm mất vì bệnh rồi, sau đó có người kế thừa.
Nhưng người đứng đầu này lại luôn thấy được bóng lưng anh ta duy nhất một lần cho đến tận giờ.
Lâm Ưng chỉ mới thi hành nhiệm vụ, tại sao boss lại sớm phát hiện anh ấy đã phản bội mình rồi ra tay vậy chứ?
Lẽ nào...
“Hi Văn, em nghe tôi nói chứ?”Mộ Tần lắc vai cô.
Dương Hi Văn bừng tỉnh, cô nhìn anh, rồi ôm Mộ Tần:” Tôi không sao".
Mộ Tần ôm lấy cô, anh không biết cô đang giấu mình cái gì.
Nhưng mà linh cảm cho anh biết sắp tới Dương Hi Văn có thể sẽ rời xa anh, nếu anh không bảo vệ cô tốt thì Hi Văn sẽ bị đưa đi thật xa.
“ Mộ Tần, tôi sợ".
Tôi sợ anh sẽ gặp chuyện, tôi sợ mình không biết nên làm thế nào.
Một là anh chết, hai là tôi bỏ mạng.
Mộ Tần...tôi không muốn anh chết!
Hứa chính bắt đầu thấy có gì không ổn, nhất là từ cuộc gọi của Dương Hi Văn.
Anh ngồi xuống, kiên nhẫn xem lại sơ yếu lí lịch của cô một lần nữa.
Hứa Chính đọc qua không thấy điểm bất thường.
Anh đặt sấp giấy xuống bàn, dựa lưng vào ghế, đây chính là những thứ mà Mộ Tần ra sức che giấu.
Nó không thể là giả được, nếu là giả thì Mộ Tần đúng là bị gạt luôn rồi, qua mắt được anh ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Dương Hi Văn đâu ra trên trời rơi xuống, nhanh chóng lấy được lòng tin của Mộ Tần và anh.
Ban đầu anh cũng nghĩ cô chỉ là cô gái bình thường, nhưng vụ tai nạn của anh trai anh cũng có liên quan đến cô, chỉ mới gặp Dương Hi Văn ở thư viện thì ra về lại bị xe đụng, còn anh vừa nhận được cuộc điện thoại kì lạ của cô lại mém xíu bị sát thủ giết chết.
Những chuyện này...có liên quan đến cô?
“ Không thể nào "
Hứa Chính ôm đầu, anh luôn xem cô là thiên sứ của đời mình, một cô gái vô tư không lo lắng hay suy nghĩ gì nhiều.
Sự thuần khiết của cô khiến anh thấy bản thân không xứng được ở cạnh, nhưng nếu tất cả chỉ là giả...!Chẳng khác gì Dương Hi Văn đạp anh và Mộ Tần rơi xuống mười tám tầng địa ngục vậy.
Hứa chính khó chịu đứng lên, anh không thể suy nghĩ mãi nữa, đành đi đến tủ lấy rượu uống giải sầu.
Như vậy đầu óc mới được nghỉ ngơi một chút.
Ngày hôm sau.
Hi Văn nghĩ có lẽ xác của Lâm Ưng được giải quyết trong khuya đêm qua rồi.
Cô nhìn anh đang đứng thắt cà vạt, tay siết chặt trong lòng lưỡng lự không biết có nên tiến đến nói sự thật cho anh biết hay không.
Cô đứng lên, định lại gần Mộ Tần thì điện thoại có người nhắn tin đến.
Cô dừng chân, mở ra xem thì [ Nếu cô muốn giúp Mộ Tần và phản bội tôi thì Mộ Tần sẽ bỏ mạng sớm thôi].
Hi Văn run rẩy, cô vội xóa tin nhắn đó đi.
Mặt mày cũng biến sắc, cô không lại gần anh nữa, nhanh chóng ngồi xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tôi đi làm nhé “Mộ Tần thắt cà vạt xong nói, anh cầm áo vest rời đi.
Dương Hi Văn cố mỉm cười chào tạm biệt anh, Mộ Tần khép cửa lại cô liền thay đổi sắc mặt ném điện thoại lên giường.
Boss...anh ta sớm đã đoán ra cô sẽ phản bội tổ chức sao? Dương Hi Văn hoang mang đứng dậy, đi đến tủ đồ kéo hộc tủ bên trong ra, Mộ Tần không để ý những vật cô hay đem vào phòng.
Cô ngồi xuống, nhìn hộp kẹo trong tay, anh ta đưa cho cô thứ này cuối cùng là có ý gì chứ?
Người giỏi như Lâm Ưng đã chết ngay và lập tức, Mộ Tần gần đây vì bận rộn công việc, nếu như cô bất cẩn nhất định anh sẽ mất mạng ngay.
Ngồi thừ ra, cô đưa tay ôm đầu mình, không biết bây giờ nên hành động thế nào.
Cô phải làm sao mới cứu được Mộ Tần và những người còn lại đây?
Tô Dược là một vị bác sĩ có tấm lòng nhân hậu, anh ấy rất tốt.
Hứa Chính cũng thế, anh ấm áp với cô, mang cho cô cảm giác an toàn.
Tên thiếu gia Lập Nghị tuy có chút ngang ngược nhưng anh ta cũng không phải người xấu.
Cuối cùng người đáng chết chính là cô! Dương Hi Văn cười chua chát.
” Mày đúng là đồ xui xẻo mà ".
Cô dựa đầu vào tủ, nắm chặt hộp kẹp trong tay.
Nếu đã như vậy...cô chỉ đành liều mình mà thôi!
Hứa chính không thể ngồi yên đợi thần chết đến tìm mình, đêm đó anh may mắn được tha mạng.
Mặc dù đã bắt đầu phòng bị, vì sự an toàn của bản thân cũng như của anh hai, anh đành đến tìm Mộ Tần nói rõ mọi chuyện , anh nghĩ...mục tiêu tiếp theo chính là người đàn ông này.
Mộ Tần nghe thư kí báo Hứa Chính đến tận đây tìm mình thì hơi bất ngờ, anh dừng tay rồi đứng lên đi đến phòng tiếp Hứa Chính.
“Qúy hóa quá “Mộ Tần lên tiếng.
Hứa Chính nghiêm mặt bảo:”Mộ tiên sinh, hôm nay tôi đến đây không phải để khiêu chiến với anh, mục đích tôi có mặt ở đây chỉ để nói rõ với anh rằng ".
“Anh sắp tới có thể sẽ gặp nguy hiểm“ Hứa Chính bảo.
Mộ Tần cau mày, đây không phải là lời hâm dọa, mà là lời cảnh báo, anh thấy thế.
Anh ngồi xuống nhìn Hứa chính.
“ Đêm qua...tôi xém chút đã bị sát hại".
“Tôi vừa rời khỏi phòng bệnh của anh hai thì có sát thủ đuổi theo, nhưng may mắn thay người đó lại tha mạng cho tôi rồi quay người bỏ đi “ Hứa chính trực tiếp đi vào vấn đề, nói rõ cho Mộ Tần biết tình hình của mấy hôm nay ra sao.
“Việc cậu bị sát hại thì liên quan gì đến tôi sao?” Mộ Tần bắt đầu thấy lạ, cậu ta chạy đến đây chỉ để nói những chuyện thường như cơm bữa này? “Vấn đề ở đây chính là khi tôi ở cùng tên sát thủ trong thang máy, Hi Văn đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tôi hãy chú ý cẩn thận" Hứa Chính bảo.
Mộ Tần ngơ ra, anh nhớ đêm qua cô cứ ngồi ở ngoài vườn suốt không vào nhà, thì ra là để gọi cho Hứa Chính sao? Khoan đã, anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây...!Tại sao Dương Hi Văn cô lại gọi cho Hứa Chính đúng lúc như vậy? Trùng hợp? Không, anh không nghĩ thế.
Hứa chính lại nói tiếp:” Mộ tiên sinh, anh có nghĩ những thông tin anh biết về Dương Hi Văn là chắc chắn hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...