Xe dừng ở trạm kế tiếp, có người xuống có người lên xe.
Dương Hi Văn vẫn chưa xuống nên Hứa Chính cũng ngồi đó, âm thầm quan sát rồi tiến đến chỗ cô bắt chuyện.
Một bà lão gần bảy mươi tuổi lên xe, Dương Hi Văn thấy vậy liền gấp gáp đứng lên đỡ lấy bà ấy, còn tự nguyện nhường ghế cho bà.
" Bà ơi, bà ngồi đây đi"
" Cảm...cảm ơn cháu "Bà ấy đáp.
Dương Hi Văn đứng đó, cô đưa tay cầm lấy thanh vịnh để giữ thăng bằng.
Hành động nhỏ của cô phút chốc khiến trái tim Hứa Chính thấy ấm áp, do một thời gian dài anh chỉ biết lăn lộn trên thương trường, ngày ngày phải tiêu diệt đối thủ của mình nên sự ấm áp này đã lâu rồi chưa được nhìn thấy hay trải qua.
Trên xe có một người đàn ông đội nón và đeo khẩu trang, anh ta trùm kín mít gương mặt dường như không muốn cho ai thấy dung mạo của mình ra sao.
Từ đầu đến cuối người đàn ông đó chú ý đến giỏ xách mà Hi Văn đang đeo, bất chợt anh ta đứng lên tiến gần đến chỗ Hi Văn.
Cô thì không chú ý gì đến xung quanh, mắt vẫn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng Hứa Chính lúc này thì không, anh biết được ý định của tên móc túi kia liền đứng dậy, lại gần anh ta, lúc anh ta gần lấy được ví của Hi Văn thì Hứa Chính chụp lấy tay tên cướp đó lội ngược ra sau.
“ Nên làm gì có ích cho xã hội thay vì đi móc túi người khác đi".
Hứa Chính nói.
" Đau...mau buông ra".
Tên cướp kia la lên khiến mọi người chú ý đến, Dương Hi Văn cũng giật mình, cô thấy túi của mình đã mở ra vội ôm lấy nó.
Xém chút nữa là cô khỏi về nhà rồi.
Mọi người đều nhìn về phía Hứa Chính, ai ai cũng hoan hô và xem anh như người hùng.
Dương Hi Văn cũng lấy cảm kích, cúi đầu:" Cảm ơn anh đã giúp tôi"
“Không có chuyện gì, việc cần làm là đưa tên này đến đồn cảnh sát trước đã " Hứa Chính bảo, trong lòng thì đang âm thầm cảm ơn tên móc túi này đã giúp anh có cơ hội đến gần Dương Hi Văn hơn.
Tên móc túi đó được Hứa Chính đưa đến đồn cảnh sát gần đó, Hi Văn cũng đi theo anh vì thấy mình nên làm gì đó để cảm ơn anh.
"A...anh gì đó ơi, một lần nữa cảm ơn anh đã giúp tôi.
Thiếu chút nữa là tôi hết được về nhà rồi "Hi Văn bảo, nếu điện thoại và ví tiền mất cô không biết mình sẽ về Mộ gia ra sao, Mộ Tần cũng nói hãy chú ý đến an toàn mà cô vẫn bất cẩn, không đề phòng gì cả.
Nếu anh biết chuyện chắc sẽ mắng cô mất.
“ Không có gì đâu, chỉ là muốn giúp cô thôi” Hứa Chính nói.
" A ...vậy...vậy sao " Dương Hi Văn lấp ba lấp bấp, cô không giỏi giao tiếp, cũng không biết nên nói gì tiếp với người đàn ông này.
Có lẽ cô nên đi.
“ Tôi...đi trước nhé?” Hi Văn bảo.
"Đừng vội".
“ Để cảm ơn tôi chúng ta có thể đi uống cà phê không?”.
Dương Hi Văn bước vào một tiệm cà phê với Hứa Chính, cả hai ngồi xuống bàn, cô không biết lát nữa mình nên nói gì tiếp với anh đây.
Ở thành phố này ngoài Mộ Tần ra cô đúng là không quen biết ai, cũng chẳng có bạn, cuộc sống chỉ thu hẹp ở Mộ gia cả ngày lẫn đêm mà.
" Cô tên gì? Tôi tên là Hứa Chính ".
" Dương...!Dương Hi Văn " Cô vội đáp.
Hứa Chính thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của cô thì cười, trông cô không giống như những cô gái mà anh gặp qua nhỉ.
Trước giờ anh chỉ ở gần những nữ nhân ham vọng tiền tài lớn, hoặc rất mưu mô xảo quyệt muốn tiếp cận anh lấy lòng Hứa Chính này.
Ấy thế mà Hi Văn này một chút cũng không có, anh cảm giác cô chả để ý đến cái gì gọi là thân phận quyền quý danh vọng tiền tài cả.
Hửa Chính thấy quyển sách trong túi cô, anh liền hỏi:” Cô đang học sao?"
Dương Hi Văn gật đầu:" Tôi đang học lại để chuẩn bị cho kì thi đại học vào năm nay."
Hứa Chính ô lên, thì ra Mộ Tần đang đào tạo cô gái của mình.
Anh nhớ không lầm xuất thân của cô là ở nông thôn, bà ngoại mất nên mới lên thành phố một thân một mình.
Bị ba mẹ bỏ rơi sớm thành đứa trẻ mồ côi, Hứa Chính trầm tư, anh thật sự phải lợi dụng cô gái này sao?
Quá khứ bất hạnh chỉ toàn đau khổ, còn thêm chẳng còn người thân bên cạnh.
Có lẽ đối với Dương Hi Văn thì Mộ Tần bây giờ rất quan trọng.
“ Có muốn tôi giúp không? Học vấn của tôi tuy không giỏi nhưng có thể giúp cô được phần nào đó"
Cứ thế Dương Hi Văn được Hứa Chính dạy cho học.
Anh nói anh học không giỏi nhưng cô thấy trình độ của người đàn ông này gần bằng Mộ Tần, kiến thức mà anh có khiến cô thật sự rất bất ngờ.
Ngồi cùng Hứa Chính đến tận chiều, cô thấy đã trễ nên gấp gáp ra về.
Trước khi đi không quên cảm ơn anh.
“Này, chúng ta trao đổi số điện thoại cho tiện liên lạc nhé?” Hứa Chính chủ động bảo.
Dương Hi Văn hơi lưỡng lự, nhưng cô đành để lại số cho Hứa Chính.
Cô thấy anh cũng không giống người xấu, hi vọng sau này có thể làm bạn với nhau.
"Tạm biệt "
Hứa Chính nhìn Dương Hi Văn chạy đi, anh nắm điện thoại trong tay, quay lại bàn ngồi xuống đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trong đầu anh sớm đã thành một mớ hỗn độn, tiếp xúc với Dương Hi Văn nửa ngày trời, anh thấy cô không nên động vào, một người con gái ngây thơ như vậy nếu lọt vào tay Hứa Thành sẽ sớm mất đi nụ cười trên môi mà cô vốn có đó.
Hứa Chính về nhà, anh giấu chuyện mình gặp Hi Văn ở ngoài với Hứa Thành, lưu số điện thoại cô vào máy, Hứa Chính bây giờ hiểu tại sao Mộ Tần lại chọn cô gái này.
Dương Hi Văn như sinh ra để đi cứu rỗi tâm hồn vậy, cô giống như một tiên nữ xuất hiện thắp sáng cuộc đời đen tối của những kẻ như anh và Mộ Tần.
Mộ gia.
Hôm nay ra ngoài có thể làm quen với ai đó khiến Hi Văn rất vui, cơm tối ăn cũng nhiều hơn thường ngày.
Thấy cô ra ngoài rồi trở về có tâm trạng tốt như vậy, Mộ Tần bắt đầu lên tiếng:” Ra ngoài như vậy có phải tốt lắm không?".
“Ừm, cảm thấy tốt hơn, tâm trạng cũng thoải mái lắm “ Hi Văn ngây ngô đáp.
Chuyện cô quen biết Hứa Chính không nên nói cho anh nghe, nếu như Mộ Tần biết cô đi với một người đàn ông xa lạ chỉ mới lần đầu gặp mặt sẽ mắng cô không biết đề cao cảnh giác gì hết, còn nhẹ dạ cả tin nữa.
" Sau này ra ngoài nhiều một chút, nếu được tôi sẽ cho người đưa cô đi ".
Mộ Tần gắp miếng sườn bỏ vào chén cô rồi nói.
“ Như vậy không ổn đâu" Cô cũng không phải tiểu thư đài cát gì, việc gì anh phải cho người đưa đón cô chứ.
“Như vậy mới đảm bảo an toàn cho cô, cô muốn vào bệnh viện gặp Tô Dược nữa sao?” Mộ Tần cau mày hỏi.
“Không, không, không muốn một chút nào cả ."
Thời gian nhập viện lúc trước là quá đủ với cô rồi, ngày ngày luôn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thật sự khó chịu.
Còn chịu sự lạnh lẽo kì lạ ở bệnh viện khiến cô sợ hãi lạnh hết cả sống lưng.
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.
Nếu cô muốn ra ngoài chơi".
Nhà của Tô Dược.
Lưu Ly dọn đến sống cùng Tô Dược, ngày ngày ở nhà lo cơm nước đợi anh đi làm về.
Cô ngồi xem phim cùng anh, Tô Dược thì chẳng chú ý đến phim ảnh gì chỉ để ý đến cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mình.
Trông cả hai rất hạnh phúc.
“Anh nghĩ Mộ Tần có tình cảm với Hi Văn không?” Lưu Ly hỏi.
“Có, cậu ta còn xem Dương Hi Văn chính là người quan trọng nhất đối với mình ngay lúc này mà "
“Chỉ e là bọn họ phải trải qua nhiều sóng gió mới đến được với nhau đây".
Cái gì cần đến cũng sẽ đến mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...