"Cô Tống, lát sẽ có người đưa cô trở về.
Tôi vẫn còn vài chuyện cần điều tra kỹ lưỡng, không thể đưa cô về được!"
Tống Cẩm Đan gật đầu với cảnh sát Trần: "Không sao, nếu anh bận tôi có thể tự trở về!"
"Ở đây rất khó bắt xe, an ninh lại không được tốt.
Cô vẫn nên để người của chúng tôi đưa cô về thì hơn! Về ngày hôm nay, sau khi làm rõ chúng tôi sẽ liên hệ lại với cô, cô Tống cứ yên tâm."
Cảnh sát Trần nói xong thì quay lại vỗ lên vai cảnh sát Hứa: "Cậu Hứa, đưa cô Tống về cẩn thận!"
Cảnh sát Hứa mở cửa xe bước vào, chào hỏi: "Xin chào, tôi là cảnh sát Hứa.
Tôi sẽ phụ trách đưa cô Tống về!"
"Vất vả cho anh rồi!" - Tống Cẩm Đan nở một nụ cười điềm đạm với viên cảnh sát.
Cô đưa mắt ra nhìn khung cảnh hoang tàn bên ngoài, trong lòng cô vẫn lo lắng không biết vụ án của ba cô sẽ đi về đâu.
Tống Cẩm Đan thở dài, cô tựa đầu nên cửa kính của xe.
"Cô Tống, đến nơi rồi."
Chiếc xe được dừng ở phía bên kia đường, đối diện với cánh cổng biệt thự nhà họ Tống.
Cô bước xuống, vẫy tay tạm biệt với cảnh sát Hứa rồi mới sang đường.
Chỉ là, có một chiếc xe sang khác lại chắn trước cổng nhà Tống Cẩm Đan.
Phó Tử Sâm đang dựa thân thể cao lớn của anh vào chiếc xe, trên tay còn cầm điếu thuốc đang hút dở.
"Phó Tử Sâm? Sao anh lại ở đây?"
Anh không nhìn cô, mà vứt điếu thuốc hút đang dở xuống dưới chân, dùng đế giày ma sát với mặt đất để dập tắt mồi lửa.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén thứ cảm xúc hỗn loạn đang dâng lên trong lòng.
Anh bước hai bước thì đã đứng trước mặt cô, Phó Tử Sâm dang tay ôm trọn Tống Cẩm Đan vào lòng.
Tống Cẩm Đan hoài nghi, không biết anh lại làm sao?
Bevis là người ngoài cuộc, anh ta cũng có thể nhận thấy sắc mặt u ám của Phó Tử Sâm.
Ánh mắt đáng sợ đó như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, Bevis lùi lại vài bước rồi chỉ tay vào trong biệt thự:
"Tôi vào nhà trước… hai người nên từ từ bình tĩnh nói chuyện nha!"
Bevis chạy rất nhanh, loáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Tống Cẩm Đan rất muốn đẩy Phó Tử Sâm ra, anh đã ôm cô như vậy được năm phút rồi.
Nhưng càng đẩy, vòng tay anh càng siết chặt, chặt đến nỗi cô không thể thở được.
"Phó… Tử… Sâm! Tôi không thở được! Buông ra…"
Giây tiếp theo, đôi môi của Phó Tử Sâm đã chạm vào môi cô mang theo sự ấm nóng.
Tống Cẩm Đan tức giận, muốn mắng chửi nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm".
Phó Tử Sâm càng hôn càng sâu, anh điên cuồng như muốn đoạt lấy hơi thở và sự sống của cô.
Phó Tử Sâm giữ chặt lấy gáy Tống Cẩm Đan khi cô cố gắng vùng vẫy khỏi nụ hôn của anh.
"Giới trẻ ngày nay yêu nhau đúng là cuồng nhiệt!"
Sao Tống Cẩm Đan có thể quên mất cô và anh đang đứng ở bên ngoài đường lớn, giữa bàn dân thiên hạ mà hôn nhau chứ?
Cô cắn mạnh vào môi anh, khiến môi anh rỉ máu.
Phó Tử Sâm dần dần buông môi cô ra.
Vì mất hơi quá nhiều, thân thể cô mềm oặt như cọng bún, nếu không có lồng ngực Phó Tử Sâm làm điểm tựa thì có lẽ mặt đất sẽ là "người" tiếp theo dang rộng vòng tay mà ôm cô.
Đến khi có chút sức lực, Tống Cẩm Đan lại đẩy anh ra.
"Anh bị điên à? Tự dưng lại cưỡng hôn tôi? Buông ra, đừng có mà ôm tôi nữa!"
Đôi môi của cô bị Phó Tử Sâm "ngấu nghiến" quá lâu nên nó sưng hẳn lên.
Nhìn vừa buồn cười, vừa đáng thương.
"Đúng, là anh điên! Điên khi không thấy em ở bệnh viện, điên lên khi em tự ý xuất viện, rời đi mà không nói với anh lời nào! Anh đã lo lắng chỉ để tìm em cả buổi.
Tống Cẩm Đan, em biết anh lo cho em thế nào không?"
Nhìn thấy phản ứng khác thường của Phó Tử Sâm cô chỉ biết đơ người, cô mở miệng gọi tên anh: "Phó Tử Sâm!"
"Người bắt đầu là em! Người muốn đẩy anh đi cũng là em! Tống Cẩm Đan, nhiều lúc anh thấy em cũng thật ích kỷ!"
Tống Cẩm Đan muốn giữ anh lại chỉ để giải thích nhưng anh lại không nói gì nữa, ngồi lên xe mà lái đi.
Tống Cẩm Đan bước vào trong nhà, cô thấy ánh mắt tò mò của Bevis dừng lại trên người cô.
"Sao rồi? Anh ta với cô với nói gì? Giận nhau à? Có đánh nhau không? Nhìn mặt anh ta vừa nãy trông thật đáng sợ."
Tống Cẩm Đan đang dùng tay để che đi đôi môi sưng nên cô không tiện nói mà bỏ lên phòng, bỏ Bevis vẫn đang hóng hớt ở lại phòng khách.
Vì đôi môi bị sưng, Tống Cẩm Đan đã rất ngại khi để Bevis nhìn thấy.
Nên bữa tối cô đã không ăn chỉ để tránh đụng mặt với Bevis.
Cô ngồi lại trong thư phòng kiểm tra camera giám sát của biệt thự nhà họ Tống.
Vậy mà chiếc xe sang của Phó Tử Sâm đã dừng ở đó từ buổi trưa cho đến lúc cô trở về.
Nửa đêm, cô trằn trọc mà không tài nào chợp mắt được.
Cảm giác tội lỗi cứ len lỏi trong tâm trí cô.
Tống Cẩm Đan thừa nhận, lúc đầu cô muốn lợi dụng anh chỉ để trả thù nhà họ Tần, muốn dựa vào anh để moi ra bí mật mà Tần Hữu đã chôn giấu.
Nhưng không ngờ, mọi việc đã đi quá xa đến như vậy.
"Phó Tử Sâm, anh mau cút ra khỏi đầu của tôi đi! Cứ nghĩ đến anh…" tim tôi lại đập nhanh, thật khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...