Tống Cẩm Đan bĩu môi, làm như cô muốn anh thích cô lắm không bằng.
Bây giờ cô vẫn không đủ sức để hủy hoại bọn họ nên chỉ có thể mượn đao của người thân - chính là Phó Tử Sâm, để bọn họ tự chém giết lẫn nhau.
Có như vậy cô mới hả dạ.
"Nếu không phải tôi nghi ngờ cái chết của ba tôi liên quan đến bọn họ…" thì anh còn lâu mới đến lượt để tôi nhờ vả?
"Cô chắc chắn?"
Mạng của mẹ anh đã bị người trong nhà đó cướp đi, lúc đó anh chỉ một thằng bé 10 tuổi lại chẳng thể làm gì.
Ở bên nước Anh, Phó Tử Sâm cũng nhận được tin Ngài Tống đã ra đi, anh cũng đã gửi về nước hoa đám tang để chia buồn.
"Khoảng 50-50, cảnh sát vẫn đang điều tra.
Nhưng vẫn chưa có kết quả?"
"Đó lý do cô muốn trả thù bọn họ?"
Cô nhìn anh mà gật đầu.
Khoé môi anh nâng lên một nụ cười, cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm.
"Được! Bây giờ là tôi giúp cô, không phải cô giúp tôi.
Một mình tôi cũng có thể khiến đám người đó thân bại danh liệt."
Nói một hồi lâu như thế rồi hoá ra là anh không muốn nhận sự giúp đỡ từ cô.
Nhưng dù thế nào, kết quả vẫn sẽ là một.
"Tối chủ nhật, cùng về nhà họ Tần một chuyến."
"Được! Được! Tôi sẽ chuyển bị thật tốt!" Cô gật đầu liên tục, chỉ sợ anh đổi ý, thu lại lời vừa nói.
"Nhưng tôi nói trước, tôi không muốn quá thân thiết với phụ nữ.
Cô chỉ đóng giả bạn gái tôi trước mặt bọn họ!"
Được! Anh muốn thế nào cũng được.
Chuyện này đối với cô cũng không quan trọng, cô chỉ cần tìm được vài bằng chứng liên quan mà có thể lật tẩy Tần Hữu là được.
Về chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn, cô và anh đã cùng thống nhất làm theo hợp đồng.
Khi cô ra khỏi khách sạn trời đã sẩm tối.
Tống Cẩm Đan đã gọi tài xế trong nhà đến đón cô, nhưng phải đợi mười năm phút nữa xe mới tới nơi.
Đứng đợi ở đường lớn, cô rùng mình trước cơn gió lạnh của đầu mùa xuân, không chỉ lạnh mà còn buốt.
Hôm nay, lúc ra ngoài cô chỉ mặc một thêm chiếc áo khoác mỏng, căn bản không đủ ấm.
Thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua cũng khiến cô rùng mình.
"Xin lỗi cô Tống, vừa rồi có tai nạn nên tắc đường.
Gương mặt cô sắp đông cứng rồi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nói với tài xế: "Không sao! An toàn là trên hết."
Vừa rồi Tống Cẩm Đan cũng đã nhận được thông báo của trợ lý Hoàng, ông ấy nói đứa bé đã bị gãy tay phải mổ.
Ông ấy cũng gửi lời xin lỗi đến cô, không thể đến gặp mặt Phó Tử Sâm để cùng bàn bạc.
Cô không trực tiếp về nhà mà lại vào viện thăm con trai ông.
Đứa trẻ bị bó tay đang nằm ngủ trên giường bệnh, cô lặng lẽ đặt giỏ hoa quả tươi vừa mua được xuống bàn.
Cô chỉ nói vài câu với Hoàng Thái rồi rời đi sợ làm phiền đứa nhỏ đang nghỉ ngơi.
Khi cô đi ra ngoài vô tình đụng mặt với người bạn cũ, cậu ta theo chuyên ngành Y nay đã trở thành một bác sĩ.
Cậu ta là Triệu Sở Vương, cũng là bạn cùng bàn ba năm của cô, sau đó cô đi du học thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Triệu Sở Vương chủ động bắt chuyện trước với cô: "Cậu đợi mình một lát.
Đợi mình khám cho bệnh nhân xong đã!"
Hoá ra cậu là bác sĩ điều trị cho con trai của Hoàng Thái.
Cậu ta khám và kiểm tra kỹ lưỡng vết thương cho cậu bé rồi mới rời đi, còn tưởng cô không chờ nổi mà đã bỏ đi mất.
Làm Triệu Sở Vương bất ngờ là cô vẫn đứng đó, vẫn đang chăm chú xem điện thoại.
"Cậu vẫn đợi à?"
"Không phải cậu muốn nói chuyện với mình à?"
Tống Cẩm Đan lên xe của Triệu Sở Vương, trước khi đi cô cũng đã dặn tài xế trong nhà trở về trước.
Triệu Sở Vương có vẻ làm sống rất tốt, cũng đã mua được một chiếc Maybach.
"Cậu ăn tối chưa?"
Cô lắc đầu, cậu ta liền đưa cô đến một nhà hạng sang trọng kiểu Pháp.
Nơi đây thật sự rất giống nơi dành cho cặp tình nhân.
Triệu Sở Vương cũng rất ga lăng, còn chủ động giúp cô cắt bò bít tết (tiếng Pháp còn gọi là bifteck).
"Lâu rồi không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Chắc cuộc sống của cậu cũng rất tốt." Cô chủ động bắt chuyện, đánh bay không khí có chút gượng gạo trên bàn.
"Cũng không tệ.
Còn cậu, có phải là cậu đã ly hôn rồi?"
Tống Cẩm Đan cười cũng không phủ nhận, tin tức cô ly hôn còn đưa lên báo, cũng không phải là không ai biết.
Triệu Sở Vương mà cô biết trước nay luôn là một học bá rất lạnh lùng, chẳng bao giờ chịu bắt chuyện với cô, bây giờ lại có thể hẹn cô, còn có thể nói mấy lời sến súa:
"Cẩm Đan, mình… mình thích cậu lâu rồi… Cậu có thể cho mình một cơ hội để theo đuổi cậu không?"
"Hả?" Cô giật mình còn tưởng đã nghe nhầm.
Triệu Sở Vương lại rất kiên nhẫn mà nhắc lại một lần nữa, mặt cậu ta sắp đỏ hơn cả trái gấc rồi.
"Mình nói, mình thích cậu từ rất lâu rồi… Mình muốn theo đuổi cậu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...