Bàn giao công việc trong một tuần xong, Trác Mộng Nhan cùng phòng thiết kế tổ chức bữa tiệc chia tay, còn mời cả giám đốc của bọn họ, không ai khác chính là người đàn ông suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt Thẩm Túc.
Thẩm Túc là một người lãnh đạo giỏi, cũng là người đã dẫn dắt Trác Mộng Nhan đi đến ngày hôm nay.
Sau khi cùng Lôi Kình chia tay năm đó, anh ta thầm tự hứa với chính mình sẽ không đi ghẹo nữ sinh lung tung nữa, càng không có chuyện đi “đóng vai” bạn trai gì đó cho người ta. Bị Lôi Kình đánh cho một trần mà nhức trứng, đến nổi vài tháng sau đó anh ta chẳng có hứng thú đi tìm bạn gái hay bạn tình gì.
Trác Mộng Nhan áy náy không thôi, nguyên cả tháng ngày nào cũng chịu trách nhiệm mang bữa ăn sáng cho anh ta. Cuối cùng mới được anh ta buông tha, về sau anh ta thế mà coi cô như bạn tốt. Cái mầm mống “ái tình” gì đó còn chưa kịp gieo đã bị Lôi Kình dẫm nát.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Túc vươn ra cho cô một cành ô liu, và cứ thế cô đầu quân cho công ty của anh ta.
Dần dần lên đến chức trưởng phòng thiết kế, năng lực và kinh nghiệm cô có đủ, giờ cô quyết định rời khỏi công ty, nói không luyến tiếc làm sao có thể. Nhưng Thẩm Túc hiểu cô nhóc này và cũng hiểu tình yêu mà cô dành cho chàng trai kia nhiều đến cỡ nào.
Thật ra trong khoảng thời gian bảy năm này, anh ta cũng có ý tứ với cô, chỉ là Trác Mộng Nhan luôn thông minh mà giữ chừng mực, luôn né tránh tín hiệu anh ta cố ý bắn ra, sau vài lần thất bại, anh ta chỉ có thể thầm ghen tị với Lôi Kình kia thôi.
Hiện tại anh ta đã có bạn gái nhưng để tính đến chuyện cưới hỏi thì còn xa lắm.
Cùng Trác Mộng Nhan cạn ly, anh ta cười cười: “Sau này có ghé thành phố K nhớ gọi anh đấy.”
Trác Mộng Nhan mỉm cười đáp ứng. “Chắc chắn rồi ạ.” Đoạn cô đứng dậy, khom người một góc 45 độ, chân thành nói: “Anh Túc, những năm này thật sự cảm ơn anh, tuy trong công việc hay la mắng em nhưng em biết anh là vì tốt cho em, chính anh đã giúp em có được vị trí như ngày hôm nay. Em kính anh.”
Thẩm Túc bật cười lại cạn thêm ly nữa với cô.
Trước khi tạm biệt, cô nhắc lại: “Đám cưới em, anh phải có mặt đấy.”
Thẩm Túc gật gù đầu, gõ lên trán cô một cái: “Yên tâm đi cô nương.”
Thời điểm cô chuẩn bị chui vào trong taxi, Thẩm Túc chợt gọi: “Tiểu Nhan.”
Cô gái ấy nở nụ cười rạng rỡ trên môi: “Sao ạ?”
“Phải hạnh phúc nhé.” Anh thật tâm chúc.
Đáp lại lời chúc phúc của anh là cái gật đầu chắc nịch từ cô.
Đứng trước hội quán “Mộng”, Trác Mộng Nhan đẩy cửa bước vào.
Nhân viên phục vụ tiếp đón cô một cách nhiệt tình.
Cô chọn góc bàn bên cửa kính, nước mang lên, cô cảm ơn rồi vừa uống cà phê vừa chờ người nọ.
Năm phút sau người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy xuất hiện trong tầm nhìn.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Trác Mộng Nhan đứng dậy mỉm cười với chị.
“Lâu quá không gặp em rồi.”
“Đúng vậy ạ.” Cô chống cằm lên tiếng: “Chị không già đi ấy nhỉ.”
Quản lý Thích cười vui vẻ: “Con nhóc em, chỉ được cái dẻo miệng.”
Nói chuyện vài câu, Trác Mộng Nhan từ trong túi xách lấy ra một thiệp cưới màu hồng.
“Hy vọng chị có thể đến chung vui cùng bọn em ạ.”
Quản lý Thích mở thiệp ra xem, nhìn rõ cái tên “Lôi Kình” ở vị trí đề tên chú rể, chị chợt cảm thấy cuộc đời này thật tốt đẹp làm sao.
“Em và Tiểu Kình cuối cùng cũng đâm hoa kết trái?”
Trác Mộng Nhan kinh ngạc, hỏi: “Chị và anh ấy quen biết?”
Đến lúc này rồi, không cần phải giấu diếm nữa, chị ấy gấp lại tấm thiệp cưới, có chút hoài niệm chuyện xưa: “Thật ra hội quán này là của cậu ấy và Trầm Miên đồng thành lập.”
“Mộng” hóa ra là mộng trong tên của cô. Trác Mộng Nhan cay mắt cúi đầu cười xúc động.
Chị ấy cũng nói luôn cả việc Lôi Kình cố tình cho đăng tuyển nhân viên ngay khi cô mới nhập học, lại dặn dò chị cứ phỏng vấn, làm theo đúng trình tự, cũng không cần phải đặc cách làm gì vì anh rõ cô nhóc đã có đủ kinh nghiệm cho vị trí cần tuyển.
Quản lý Thích khi thấy rõ dung nhan cô gái ông chủ nhà mình yêu thương như bảo bối cũng phải gật gù đầu tán dương.
Sau này lại biết bọn họ chia tay, chị không phải người trong cuộc nhưng lại đau lòng, tiếc nuối không thôi.
Vì vậy vào giây phút xem tấm thiệp cưới ấy, chị quả thật rất xúc động. Vậy thì lễ cưới chắc chắn sẽ tham gia rồi, sao mà không tham gia cho được.
Lôi Kình cũng chưa kịp gọi điện mời chị, nếu không chị đã sớm biết.
Tất cả đều là định mệnh.
Hai người hàn huyên thêm một lúc thì tạm biệt ra về, Trác Mộng Nhan không nghĩ lại trùng hợp gặp Lý Vấn Hàn từ tầng hai đi xuống.
Anh cũng đã thấy cô rồi.
Anh mỉm cười với cô, lại nói vài lời với người đàn ông đi cùng, sau đó đến trước mặt cô: “Sắp cưới rồi, cậu còn ở đây hả?”
Trác Mộng Nhan nói: “Tôi phải bàn giao công việc mà.” Hỏi lại anh: “Cậu đi công tác?”
Anh ừ.
Nhớ đến lần họp lớp đó, cô đề nghị: “Cậu có thời gian không? Trò chuyện một lát nhé?”
Dường như hiểu rõ mục đích của cô, Lý Vấn Hàn cũng không từ chối.
Ngồi lại chỗ cũ, lần nữa gọi nước.
Trác Mộng Nhan thở dài: “Uống nữa rồi.”
Lý Vấn Hàn bật cười: “Cậu có cần tiếc tiền vậy không? Không uống thì bỏ đó.”
Cuối cùng Trác Mộng Nhan vẫn uống ngon lành, trông nét mặt rõ ràng rất hưởng thụ chọc cho Lý Vấn Hàn cười thành tiếng.
“Cậu muốn nói gì?” Đùa đủ, cả hai đi vào mục đích chính.
Trác Mộng Nhan đặt ly nước xuống, cô hơi nhíu mày như lựa lời: “Chuyện của cậu và Mỹ Cốt, tôi không có quyền xen vào. Nhưng tôi không mong giữa hai người cứ day dưa không dứt, như vậy không tốt cho cậu và cả cô ấy.”
Lý Vấn Hàn im lặng, anh không nhìn cô, chỉ mím môi ngắm tách cà phê đang tỏa ra những làn hơi mỏng.
“Cô ấy thật sự đã sai.” Cô hỏi: “Vấn Hàn, có phải cậu cũng không thể nào yêu cô ấy như xưa nữa đúng không?”
Và Lý Vấn Hàn nhắm mắt gật đầu, mệt mỏi xen lẫn ý buồn: “Nếu người yêu mình bị cưỡng hiếp tôi chắc chắn bằng mọi giá bắt kẻ khốn đó ngồi tù mọt gông, rồi trở về yêu thương người con gái tôi yêu gấp bội. Vì tôi thương cô ấy, muốn bù đắp cho cô ấy, sẽ không có bất cứ khúc mắc hay sự khó chịu gì liên quan đến việc cô ấy đã bị vấy bẩn.” Anh dẫn dắt bằng một ví dụ, tuy thẳng thắn nhưng Trác Mộng Nhan hiểu được thương tổn mà anh đã chịu.
Anh hơi đỏ mắt nhìn bên ngoài đường người đi kẻ lại, giọng điệu chầm chậm du dương nhưng không còn kìm nén: “Cô ấy lại tự nguyện, còn có tình ý với người đó. Tôi đã từng muốn chấp nhận sự thật mà tiếp tục yêu cô ấy nhưng không những tôi mà Hoa Mỹ Cốt cũng đã bị lỗi lầm mà chính mình gây ra ám ảnh.” Anh trở lại nhìn Trác Mộng Nhan, gượng cười cho cô một đáp án: “Thật ra từ hôm họp lớp, tôi và cô ấy đã đặt dấu chấm hết. Còn yêu đi nữa cũng nên dừng lại rồi, như cậu nói, kéo dài sẽ không tốt cho cả hai.”
Định mệnh cho cô và Lôi Kình gặp rồi yêu nhau, kết thành hạnh phúc.
Còn Hoa Mỹ Cốt và Lý Vấn Hàn gặp rồi yêu nhau, cuối cùng lại kết thành tổn thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...