Đã 10 giờ đêm rồi, Triệu Thủy Quang cũng không muốn về nhà sớm vậy, cô biết thế nào về nhà cũng bị la, nhưng nhìn phố xa sầm uất, đèn trang trí rực rỡ, người đi đường đều tươi cười rất vui vẻ, cô quấn chặt khăn quàng cổ, hít một hơi thật sâu, tiếp tục ung dung đi dạo.
Đi đến cửa hàng bánh, cô đẩy cửa đi vào, mua một hộp đản thát, về nhà có gì đó dụ mẹ cô cũng tốt, nhưng thật ra là cô mua cho cô ăn thì đúng hơn.
Ngồi ở băng ghế ven đường, cô mở hộp bánh, lấy một cái ra ăn, thật lâu trước đây cô cũng từng cùng người nào đó vừa đi vừa ăn, còn kêu anh nếm thử một miếng, người nọ nhíu mày nói, “Ngọt lắm đó tiểu thư, nhìn em ăn kìa, ăn đến miệng dính tùm lum.” Rồi sau đó anh lấy tay phủi phủi những miếng bánh vụn dính trên miệng cô.
Haiz, chuyện đã qua lâu rồi mà cô vẫn cứ nhớ trong lòng, nghe một bài hát nào đó cũng nhớ, cầm một vật nào đó cũng nhớ, nhớ tới người nào đó.
Có người từng nói, “Tình đầu tan vỡ đều để lại ỗi người những vết thương không dễ dàng liền sẹo.”
Nhưng Triệu Thủy Quang cô đơn giản chỉ cần sống qua ngày là được, tự nhủ với bạn thân phải chín chắn hơn, phải học cách bảo vệ bản thân mình, dấu đi con người thật của mình, trở thành một cô gái mà ai cũng yêu quý, nhưng vì sao khi thấy Hi Diệu và Đơn Dương tình cảm chân thành tha thiết, cô lại muốn mình cũng có những năm tháng đơn thuần, có một tình yêu chân thành và đáng ngưỡng mộ.
Triệu Thủy Quang tự cười bản thân mình rốt cuộc vẫn là một người bình thường, dễ dàng dao động, dễ dàng xúc động.
Ăn xong hai cái bánh đản thát, cô phủi phủi những miếng bánh vụn trên quần, sau đó đứng lên đi về phía trước.
Đúng lúc đó có một cửa hàng đang giới thiệu khóa học thể dục, Triệu Thủy Quang ngay từ đầu chỉ là tiện tay nhận tờ rơi thôi, thế mà người đàn ông phát truyền đơn lại muốn dẫn Triệu Thủy Quang lên xem một chút, Triệu Thủy Quang liền nói, “Xin lỗi, tôi đang bận.”
Người đàn ông kia chẳng những không nghe, lực tay càng siết chặt hơn, Triệu Thủy Quang hơi nổi nóng, nghĩ rằng mình đi đêm gặp phải lưu manh, giận tái mặt, “Anh còn như vậy là tôi la lên đó.”
Người nọ đúng thật là lưu manh, nham nhở nói, “Em gái, đừng vậy chứ, anh có làm gì em đâu.”
Nghe tên lưu manh đó nói vậy, Triệu Thủy Quang luống cuống cả lên, suy nghĩ một chút rồi nói, “Như vậy đi, tôi có một người bạn gái nữa, cũng thích tập thể dục lắm, để tôi gọi bạn ấy đến đây luôn.”
Dứt lời, Triệu Thủy Quang lấy điện thoại ra gọi cho Hi Diệu nhưng cuộc gọi lại chuyển vào hộp thư thoại, “Hi Diệu, em đang ở tòa nhà thương mại quốc tế đường Trường An, chị không phải nói muốn đăng ký tập thể dục sao? Mau tới đây đi, em ở đây chờ chị.”
Cúp máy, cô quay đầu nói với mấy người kia, “Bạn của tôi nói chút xíu nữa sẽ đến, chúng ta chờ bạn ấy đi.”
Người đàn ông kia vẫn tiếp tục kéo tay Triệu Thủy Quang, “Ở đây lạnh lắm, chúng ta lên lầu đợi đi.”
Triệu Thủy Quang bực tức, vung tay tát vào mặt tên lưu manh kia, mặt hắn bị móng tay cô cào hằn lên một vệt đỏ dài.
Người đàn ông kia rống lên, lập tức xông về phía cô, hai tay vươn ra định bắt cô lại, Triệu Thủy Quang cứ nghĩ mình xong đời rồi, cảm thấy đầu óc mơ hồ, cả người không biết phản ứng thế nào.
Bỗng có người nắm cánh tay cô, kéo cô thụi lùi lại, một bả vai chắn ngay trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn đường hắt vào một bên mặt lạnh lùng của người nọ, anh quay lại nhìn cô đầy trìu mến.
Đàm Thư Mặc cúi đầu nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch đứng cạnh mình, thò tay vén tóc cô tỏ vẻ an ủi thì phát hiện người cô đang run bần bật.
Đàm Thư Mặc bật cười, lúc nãy ở xa xa nghe đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng anh còn tán thưởng cô gái này gan dạ lại bình tĩnh, thật ra thì dù cô ngụy trang thế nào thì vẫn chỉ là một đứa bé.
Dáng người Đàm Thư Mặc thon dài, vẻ ngoài đẹp trai, hòa hoa phong nhã, nhưng thực chất ẩn sau bên trong lại tạo cho người ta cảm giác xa cách, lạnh lùng không dễ mạo phạm, nhìn là biết không phải là người dễ đụng vào.
Tên lưu manh kia cũng hiếm gặp người như thế, vì vậy cũng hơi giật mình.
Đàm Thư Mặc nhìn cũng không nhìn tên lưu manh kia đã quay người bước đi, Triệu Thủy Quang cũng nhanh chóng nắm lấy tay áo khoác của anh mà đi theo, cho tới bây giờ cô chưa từng ở gần anh như vậy.
Đám người kia muối mặt, định chạy đến ngăn Đàm Thư Mặc thì có tiếng ai đó vang lên, “Mấy anh em, tôi khuyên các người chớ nên làm bậy, đừng đụng đến những người mình không nên đụng.”
Triệu Thủy Quang nghe tiếng nói liền quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc xe Audi đậu cách đó không xa, trên biển số xe có khắc hai chữ WJ, nhìn mấy con số còn lại thì cũng đủ biết là quan lớn trong quân đội. Một người đàn ông đang đứng dựa vào xe, ăn mặc cũng hào hoa như Đàm Thư Mặc, nhưng dáng vẻ thì hai người lại không giống nhau, Đàm Thư Mặc toát ra sự quý phái lạnh lùng, mỗi cử chị hành động đều làm người ta si mê. Còn người đàn ông kia thì có đôi mắt phượng, còn đẹp hơn và quyến rũ hơn con gái rất nhiều, nói thế nào nhỉ — chính là yêu khí ngất trời.
Người đàn ông vừa ngang ngạnh nói vừa nhìn Triệu Thủy Quang, Triệu Thủy Quang “phụt” bật cười.
Đàm Thư Mặc lên xe, Triệu Thủy Quang cũng bước nhanh theo lên xe, ngồi ở băng ghế sau.
Triệu Thủy Quang vừa lên xe liền lễ phép nói, “Cảm ơn thầy Đàm, cảm ơn anh.”
Người đàn ông nghe xong liền cười to lên, “Đàm Thư Mặc, mình cứ nghĩ cậu khi nào lại thích ra tay nghĩa hiệp như vậy, thì ra là đã trở thành thầy giáo đầy nhiệt huyết nha.” Nhìn kiếng chiếu hậu cười cười với Triệu Thủy Quang, “Em gái, gọi anh là anh Sở là được rồi!”
Triệu Thủy Quang cũng mỉm cười, “Gọi em là Tiểu Quang!”. Giờ nghe ai gọi cô là em gái, cô thoáng rùng mình, muốn buồn nôn.
Đàm Thư Mặc ngồi cạnh cô, mắt nhìn ra ngoài cửa kiếng, bỗng quay đầu lại, “Kêu anh ta là Sở Phi Phi là được.”
Người đàn ông kia, không, là Sở Phi Phi hú lên quái dị, nói, “Khỉ thật, ai cho phép gọi như vậy chứ, Đàm Thư Mặc, cậu cũng tốt quá chứ!”
Sở Phi Phi cứ ngồi lẩm bẩm một mình, gương mặt đẹp trai bị người nào đó nói móc giờ xụ xuống một đống.
Triệu Thủy Quang bình tĩnh lại bỗng cảm thấy hối hận, vì sao cứ mỗi lần gặp Đàm Thư Mặc thì cô toàn gặp chuyện không hay, hết đồng tính luyến ở “Tô”, rồi lại đến màn hôn nhau, giờ lại thêm chuyện khuya lơ khuya lắc lang thang ở ngoài đường một mình y như là một cô gái hư hỏng vậy. Trời ạ, chẳng lẽ ông trời đày đọa cô vậy sao, đã năm cuối cấp mà còn gặp mấy chuyện xui rủi thế này, cô cũng có làm gì sai trái đâu, thế mà giờ lại bị Đàm Thư Mặc nhìn thấy hết, muốn giả bộ cũng không giả bộ được nữa.
Đang lúc đầu óc suy nghĩ mông lung thì xe đã chạy đến gần nhà cô, Triệu Thủy Quang nói, “Cảm ơn, cho em xuống đây được rồi.”
Đàm Thư Mặc nói, “Đến hoa viên Cảnh Di đi.”
Triệu Thủy Quang cũng không từ chối, cô vốn cũng sợ đi đường ban đêm, làm người đôi khi cũng không nên quá giả tạo.
Xe dừng dưới lầu nhà cô, Triệu Thủy Quang nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ rưỡi, cô tranh thủ xuống xe, nhìn qua cửa kiếng khom người chào, “Cảm ơn thầy Đàm, cảm ơn anh Sở.”
Đang nghĩ sao xe vẫn chưa lăn bánh thì cửa kiếng đã hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Đàm Thư Mặc, anh nói, “Triệu Thủy Quang.”
Triệu Thủy Quang lo sợ không biết anh kêu cô làm gì, chẳng lẽ là vì chuyện lần trước ở “Tô” sao, chỉ trong giây lát mà đầu óc Triệu Thủy Quang xoay chuyển mòng mòng, hết nghĩ đủ lý do này đến lý do khác.
“Đản thát của em.” Đàm Thư Mặc nhìn cô nói, tay cầm hộp bánh đản thát.
Triệu Thủy Quang cầm lấy hộp bánh, nhìn chiếc xe lăn bánh đi xa, vẫy vẫy tay, ah, cứ tưởng là chuyện gì chứ.
Sở Phi Phi cười ha ha, nhìn Đàm Thư Mặc ngồi chống cằm suy nghĩ đằng sau, châm chọc, “Cô bé này quả thật rất hậu đậu, ta nói, vừa mới nhích xe một chút là bị ai kia kêu thắng lại, tưởng là chuyện gì to tát lắm chứ, này, thầy Đàm, chỉ giáo mình tí xem, kiếm đâu ra cô bé thú vị vậy!”
Đàm Thư Mặc vốn đang nhàn nhã ngồi nhìn ra cửa sổ, bỗng ngồi nghiêng lại, nhìn người nào đó ngồi phía trước, Sở Phi Phi đang lái xe cũng quay đầu lại, ánh mắt dò xét nhìn Đàm Thư Mặc, phát hiện ánh mắt bạn anh ẩn chứa ý cười, Sở Phi Phi nhất thời ngây người, ngón trỏ Đàm Thư Mặc duỗi ra chỉ về phía trước, nói, “Tập trung lái xe.”
“Mẹ.” Sở Phi Phi bực dọc mắng.
Bên này, Triệu Thủy Quang đang đi lên lầu thì nhận được điện thoại của Hi Diệu, “Tiểu Quang, em đang ở đâu vậy?”
Triệu Thủy Quang mở đèn hành lang lên, không gian tối như mực lập tức sáng rực, “Em đang ở nhà, nãy định rủ chị đi chơi, nhưng chị không đến nên em đành phải về nhà.”
Hi Diệu mắng, “Điên hả? Đã trễ vậy mà tập thể dục gì chứ, chị còn tưởng em xảy ra chuyện nữa.”
Triệu Thủy Quang khẽ cười, “Không có, thôi, không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa.”
Đầu dây bên kia, Hi Diệu đang tiếp tục trách móc, “Gì chứ!…..” Lời phàn nàn nói mãi không hết.
Triệu Thủy Quang vừa cười vừa nói, “Được rồi, bye bye.”, sau đó cúp điện thoại.
—————————————
SAY IT’S CAROL SINGERS
WITH ANY LUCK BY NEXT YEAR
I ‘LL BE GOING OUT WITH ONE OF THESE GIRLS…
(show picture up)
BUT FOR NOW LET ME SAY
WITHOUT HOPE AND AGENDA
JUST BECAUSE IT ‘S CHRISTMAS
(AND AT CHRIS TMAS YOU TELL THE TRUTH)
TO ME YOU ARE PERFECAO TẦM (p*_*q)
AND MY WASTED HEART WILL LOVE YOU
UNTIL YOU LOOK LIKE THIS
(A OLD WOMAN)
MERRY CHRISTMAS! ! ! !
Đêm Thánh vô cùng
Nếu may mắn, thì năm sau
Anh sẽ hẹn hò với một trong những cô gái này…
(Đưa ra tấm hình)
Nhưng lúc này, hãy để anh nói
Mà không có hy vọng hay kế hoạch gì
Chỉ vì đêm nay là Giáng Sinh
(và đêm giáng sinh thì phải nói thật)
Với anh, em là cô gái hoàn hảo nhất !
Trái tim đau khổ của anh sẽ yêu em
Cho đến khi em trông thế này
(một phụ nữ già)
Giáng Sinh vui vẻ !!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...