Em là học trò anh thì sao?


Phiên ngoại 2
Về con cái – Về tình yêu (Phần về Hi Vọng)
Ngày đó, anh ăn cơm xong, ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, trên TV đang chiếu chương trình văn nghệ mà vợ anh thích xem, thi thoảng có tiếng hoan hô vang lên, vợ ngồi bên cạnh bật cười khanh khách, anh tò mò buông tạp chí xuống.
Trên TV là một cặp song sinh rất đáng yêu, chừng năm sáu tuổi, đang biểu diễn một bài tấu nói, còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi, trông rất lém lỉnh. Anh chỉ vừa xem chút cũng đã mỉm cười.
*** Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Cuối cùng, người dẫn chương trình lên sân khấu, giữ hai cô bé đó lại không cho đi, lần lượt đưa micro qua, hai chị em trịnh trọng cầm micro nói, “Xin chào!” Chào khán giả đang xem, không giống dáng vẻ lém lỉnh hoạt bát hồi nãy, mắt chớp chớp đáng yêu, hồn nhiên trẻ thơ,
DJ dẫn chương trình thấy hai cô bé hồi hộp, càng muốn trêu chọc hai cô bé này hơn, hỏi tên của hai đứa, bé gái buộc tóc nói, “Đàm Ngải Ngải”, bé gái tóc bum bê đáp, “Đàm Cần Cần”. Đôi mắt to tròn sáng long lanh.

DJ dẫn chương trình hỏi, “Trong hai đứa, ai là chị?”
Qua một lúc, bé gái buộc tóc Đàm Ngải Ngải chỉ qua bên cạnh nói, “Cần Cần là chị.”
Bé gái tóc bum bê Đàm Cần Cần mắc cỡ không dám nói chuyện, cứ cúi đầu nhìn giày mình.
DJ dẫn chương trình hỏi, “Ai dạy hai đứa tấu nói thế?”
Bé gái buộc tóc đáp, “Là mẹ dạy!” Bàn tay nhỏ ú nu chỉ về phía camera.
Ở trên màn hình, một cô gái hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh camera, đột nhiên phát hiện mình xuất hiện trên màn hình, thoáng sửng sốt, sau đó còn mỉm cười trên màn hình, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh, giơ ngón tay cái lên với hai cô con gái.
Tay Hi Vọng cầm tạp chí bỗng niết lại, trố mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn trên màn hình, tóc của cô đã dài rồi, mềm mại buông xõa, lúc nãy suýt nữa đã không nhận ra, chỉ cảm thấy quen thuộc khó tả, khi thấy má lúm đồng tiền lúc cô cười thì mới giật mình nhận ra, một hình bóng xa xưa, một nỗi buồn xa xăm, mông lung theo gió đêm ùa về.
Lần trước gặp cô là khi ở trên tàu, giờ thì đã là mẹ của người ta rồi.
Lại đột nhiên nhớ đến, năm đó khi hoa sơn chi nở, cô đứng dưới táng cây, kéo tay của anh, và nói, “Hi Vọng, khoá kéo của em lại hư nữa rồi!” Giọng nói nghe như đành chịu, thế mà nét mặt lại cười tươi như hoa, lộ má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh.
Chất lượng đồng phục cấp hai không mấy tốt, cô lại là người chân tay lóng ngóng nữa, thường xuyên kéo dây khoá sai khớp, mỗi khi như lúc này đều chạy đến tìm anh, còn anh thì luôn “nhận lệnh”, ngoan ngoãn cúi xuống, khom lưng, giúp cô sửa lại khoá kéo, đương nhiên cũng không quên hôn lên má của cô, ai kêu cô để anh mất mặt làm chi.
Theo thời gian, dường như đã quên đi những giây phút rung động bồi hồi ấy. Rồi lại có thêm nhiều chuyện xảy ra, khiến con người ta dần dần quên lãng.
Bé gái tóc bum bê đưa tay lên đầu, vẻ rất nghiền ngẫm, sau đó hô to, “Sai rồi, là mẹ chỉ huy, ba giám sát mới đúng!”

DJ dẫn chương trình buồn cười, thuận miệng hỏi, “Ba hai đứa cũng tới à?”
Bé gái tóc bum bê gật đầu, ngón tay chỉ thính phòng, la lên, “Ba kìa!” Có thể nhìn ra bé gái này rất ỷ lại ba, ở hàng phía trước, một người đàn ông tuấn tú đang ngồi, nhìn rất điển trai, màn hình ngừng ở anh ta vài giây, người đàn ông nhìn hai đứa bé, cười cười, lông mày giãn ra, đôi mắt tràn ngập sự hãnh diện của một người cha.
Hai tay người DJ dẫn chương trình kéo hai đứa bé gái lại, hỏi, “Hai đứa thích ba nhất hay là mẹ nhất?”
Bé gái tóc bum bên đáp không do dự, “Ba!”
Bé gái cột tóc Đàm Ngải Ngải kéo tay tóc bum bê, kêu lên, “Cần Cần ngốc, thích nhất là mẹ! Ba cũng nói thích nhất là mẹ, thiểu số phải phục tùng đa số!”
Người xem cười “ha ha” một tràng, toàn bộ người ở thính phòng cũng bật cười, ngay cả DJ dẫn chương trình cũng nở nụ cười, cặp song sinh này thật sự buồn cười.
Màn hình chiếu người mẹ, mặt hơi ngoái về sau, lườm mắt, ánh mắt như giận hờn. Đổi lại, khi màn hình chiếu hình ảnh người đàn ông ấy, trong mắt ngập tràn yêu thương, đối với hai cô con gái bé bỏng, và cả với người vợ yêu dấu.
“Ông xã, ăn trái cây đi!” Vợ cầm mâm trái cây, đặt ở trước mặt Hi Vọng, Hi Vọng chợt hoàn hồn, buông tờ tạp chíu bị niết đến nhăn nhíu, nhàn nhạt mỉm cười, lấy miếng cam bỏ vào miệng, mọng nước, có chút chua chua, nhưng sau đó lại ngòn ngọt.
Anh nhìn đứa con đang thiếp ngủ trên ghế sô pha, đứng lên, choàng tay ôm lấy nó, làm cho đứa nhỏ thức giấc, ôm lấy cổ ba của nó, nũng nịu hô, “Ba.”

Hi Vọng cười, cõng đứa nhỏ trên vai, “Ngồi máy bay bay nè!”
Người vợ nói, “Chậm thôi, cẩn thận đó, mau dẫn nó đi ngủ đi!”
Hi Vọng quay đầu lại, nháy mắt mấy cái, “Dạ rõ!”
Trên đường đi, hai cha con cười khúc khích không ngừng.
Tiểu Quang, nhiều năm sau, người bên cạnh em đã không phải là anh nữa, mà ở bên cạnh anh từ lâu cũng đã dành cho người khác, nhưng anh vẫn sẽ rất xúc động khi nhớ đến em, nhớ đến năm tháng tuổi trẻ chúng ta cùng nhau vượt qua, thế nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là hoài niệm mà thôi.
Cám ơn em, cũng cám ơn thời niên thiếu của chính anh đây !
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui