Đôi vợ chồng, thấy anh bước xuống xe liền hỏi:
" Chàng trai trẻ, có chuyện gì sao? Muốn hỏi đường có đúng không? "
Một hơi toàn tiếng địa phương, Hoắc tổng một chữ cũng nghe không hiểu, anh dừng bước, bất chợt đứng ở ven đường không biết phải làm sao.
Hai vợ chồng một lát vẫn không thấy anh trả lời, bà lão nheo đôi mắt đã nhoè của mình, nhìn anh một cái.
" Câm điếc? "
Yến Thư vừa hạ kính xe xuống nghe ngóng, liền nghe thấy câu nói của bà lão, không nhịn được lại bật cười thành tiếng.
Hoắc Diệp Đình nghe thấy, cau mày nghiên đầu nhìn cô khó hiểu.
Haha chẳng phải Hoắc tổng nhà ta kiêu ngạo lắm sao? còn coi thường cô không làm nên chuyện, nhìn xem bây giờ bị người ta hiểu lầm mà còn không nhận ra.
Ánh mắt của ba người bên ngoài đều nhắm vào cô gái trong xe.
Cả không gian im lặng làm nổi bật tiếng cười của Yến Thư.
Cô chỉ là nhất thời không nhịn được, không biết lại gây chú ý như vậy.
Thấy mọi người đều nhìn mình.
Cô hắng giọng, vội lấy lại bình tĩnh, đứng lên nói với anh:
" Tôi không phải người ở đây, nhưng lúc nhỏ đã từng nghe qua giọng nói này rồi.Thế này nhé Hoắc tổng, anh cứ chờ ở trên xe đi, để tôi đi hỏi thử xem "
Nói xong cũng không đợi anh đáp lại, cô bước qua anh, đi đến chỗ hai vợ chồng, nói rành mạch bằng giọng địa phương:
" Ông bà có thể chỉ cho cháu đường về thành phố không ạ? Cháu bị lạc đường rồi "
Bà lão cầm tách trà gừng ấm nóng trong tay, thổi nhẹ một gợn sóng, uống lấy một ngụm trà, nghe thấy Yến Thư hỏi bà lão thông thả trả lời:
" Ayya...Lạc đường rồi sao? Tội cho cháu quá.
Ở đây nếu muốn đến được thành phố, còn cần đi thêm một khoảng nữa đấy "
Ông lão nghe xong lại từ tốn tiếp lời.
" Đúng đó, còn phải đi một khoảng không gần đâu.
Cháu muốn đi tiếp không, hay tìm một chỗ nghỉ tạm đã? "
Vừa nói, ông lão liền ho mấy cái.
Bà lão ngồi kế bên, đưa tay vuốt vuốt xuôi lưng ông.
" Cháu muốn đi liền bây giờ ạ.
Ông chỉ đường giúp cháu nhé " Yến Thư hơi lo lắng đáp lời ông lão.
" Được, thế thì cứ bảo chồng cháu đi ngược lại con đường này, chạy đến khi thấy được ngã tư thì rẽ trái, tiếp tục chạy hết con đường đó sẽ ra được đường cao tốc "
Khuôn mặt Yến Thư không còn sự lo lắng nữa, nó đã chuyển đổi qua một sắc thái vui vẻ tột độ.
Yến Thư vừa nói vừa nhìn ông bà cười toe toét.
" Vâng ạ! Cháu cảm ơn ông bà nhé!...À còn nữa, anh ấy không phải là chồng cháu, cũng không có bị câm đâu ạ"
" Ồ thế thì may quá.
Bà còn cho rằng người tuấn tú như vậy, bị câm cũng thật tiếc a."
Yến Thư lại cất giọng cười nói, gật đầu liên tục.
" Haha vâng ạ! Vậy cháu đi trước đây, ông bà giữ gìn sức khoẻ nhé "
" Trời tối rồi, cháu đi đường cẩn thận"
" Vâng ạ "
Thấy Yến Thư đi ra, Hoắc Diệp Đình khẽ cúi người chào tạm biệt ông bà lão rồi đi theo sau cô.
Ông bà lão mĩm cười hiền hoà nhìn đôi nam nữ bước lên xe.
Từ đầu đến cuối Hoắc Diệp Đình tuy không hiểu họ nói gì, nhưng vẫn đứng sau lưng quan sát cô.
Lên xe, Yến Thư hào hứng lập lại lời hướng dẫn của ông lão.
Hoắc Diệp Đình nghe thấy, không nói gì liền quay xe lại.
Xe chạy được một lúc, Hoắc Diệp Đình mới hướng ánh mắt khó hiểu về phía Yến Thư.
" Lúc nảy cô cười cái gì? "
" Hả?...Làm gì có chứ.
Anh nghe lầm rồi.
" Yến Thư vẻ mặt bình tĩnh, làm như chẳng có chuyện gì.
Cô là đồ ngốc sao, mà lại đi nói sự thật cho anh biết.
Hơn nữa có cho tiền cô cũng không dám nói.
Cô không muốn bị anh bỏ lại giữa đường đâu.
Hoắc Diệp Đình hơi nhướng mày nhìn cô nghi hoặc.
" Lâm Yến Thư, cô không nhận ra sao? "
" Nhận ra? Nhận ra cái gì? " Cô ngơ ngác nhìn sang người bên cạnh.
Hoắc Diệp Đình từ tốn trả lời:
" Giọng cười lúc nảy của cô còn át cả tiếng quạ kêu bên đường đấy "
"..." Lâm Yến Thư
Là thật sao? Rõ ràng cô chỉ không kìm chế được mà cười lên một tiếng.
Làm gì mà dã man như anh nói chứ.
Yến Thư lấy lại tinh thần, nói lắp bắp:
" Không có mà.
Là do...!lúc đó cổ họng tôi hơi khó chịu nên mới như vậy thôi.
Thật sự không phải là cười anh đâu "
" Thế lúc cô chưa đến, câu cuối cùng họ nói với tôi có nghĩa là gì?" Hoắc Diệp Đình cố gắng lặp lại câu nói của bà lão.
Yến Thư cố gắng nhịn cười, nói với anh bằng giọng điệu thản nhiên.
" À...chỉ là họ khen anh đẹp trai thôi "
" Thật sao? "
" Đương nhiên rồi! Nếu không thì sao? Có gì mà đáng cười chứ "
Yến Thư phải nói một lúc, mới lừa được anh tin lời cô nói.
Lúc này chỉ mới hơn sáu giờ tối, nhưng ở thôn quê trời tối rất nhanh.
Bên ngoài cửa xe bây giờ đã biến thành một khung cảnh tối đen như mực.
Sau khi đến được đường lớn, cô định sẽ về nhà bằng taxi, đương nhiên là cách này sẽ mất thời gian nên cô muốn gọi điện về báo cho Nghiêm Nhất Phàm một tiếng.
Nhưng Hoắc Diệp Đình quyết tâm muốn đưa cô về nhà, anh nói dù sao cũng tiện đường, nên cô cũng không từ chối nữa.
Cô cũng không cần gọi điện.
Xe dừng lại trước con đường vào Nghiêm Thành.
" Hoắc tổng, làm phiền anh rồi.
Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhé "
" Không có gì.
Mà nhà cô ở đâu, tiễn phật phải tiễn đến tây phương chứ, tôi đưa cô vào thêm một đoạn "
" Không cần đâu.
Nhà tôi ở sát đây thôi, đi vào một chút là tới rồi "
" Uhm...Vậy cô về đi "
" Vâng ạ! Vậy tôi xin phép đi trước "
Yến Thư mở cửa xe đi xuống, lễ phép cúi người chào anh.
Sau đó đứng trong bóng đêm tịch mịch, nhìn theo hướng chiếc xe dần dần đi xa.
[ Nghiêm Thành ]
Yến Thư vừa vào đã thấy xe của Nghiêm Nhất Phàm, hôm nay đúng là ra đường không xem ngày mà.
Sáng đi làm trễ thì thôi đi, tối lại về nhà sau anh, đúng là đen hết chỗ nói.
Chẳng mấy chốc cánh cửa lớn đã mở ra, người đàn ông kia sắc mặt không được tốt, hai mày nhíu lại nhìn cô.
Nghiêm Nhất Phàm kéo Yến Thư vào, tay đóng sầm cửa lại.
" Sao về trễ vậy? "
" Tôi đã cố gắng nhanh nhất có thể rồi.”
Nghiêm Nhất Phàm không hề hài lòng với câu trả lời của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...