Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Ở bên anh cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc .
Như thế mới giống một gia đình .
Mọi người trong nhà cũng rất yêu qúy cô .
Hôm nay là sinh nhật cô , mọi năm đều có mọi người ở bên .
Nhưng năm nay bọn họ không còn là người thân của cô nữa .
Cô chỉ có mình anh thôi .
Lên cô rất hồi hộp trong lần sinh nhật đầu tiên bên anh này .
_ Anh à , hôm nay em không đến công ty được không
_ Em sao thế? Mệt à
_ Hôm nay em có việc lên không thích đến đấy
_ Thế cũng được tùy em
- Hôm nay anh nhớ về sớm nhé
_ Được .
TẠM BIỆT anh xong cô liền bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn vào buổi tối .
Vì là muốn đón sinh nhật riêng với anh .
Lên cô đã tự mình vào bếp mà không nhờ ai cả .
Mọi người dường như cũng hiểu ý lên chỉ mỉm cười với cô . Vì họ biết tối nay họ không có phần đâu .
Cô đi chợ , làm bánh , nấu ăn .
Khiến thời gian trôi rất nhanh
đồng hồ đã điểm 7h tối .
Cô sắp xếp mọi thứ ra bàn , ngồi chờ anh .
Bình thường cứ 7h là anh về mà .
Trong khi ngồi chờ anh cô nghĩ ra rất nhiều tình huống 2 người hạnh phúc bên nhau thế nào .
Nhưng cô cứ ngồi chờ mãi 8h đến 9h rồi 10h nhưng vẫn chưa thấy anh về .
Tự nhiên cô thấy trong lòng vô cùng lo lắng ,
lỡ như anh gặp phải chuyện gì thì sao .
Nghĩ vậy cô vội vàng gọi cho anh nhưng anh không bắt máy .
Càng làm cho cô sợ hãi nhiều hơn .
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ lo lắng cho ai như vậy .
Chẳng lẽ cô đã có tình cảm với anh rồi sao ?
Nhưng không gọi được cho anh thì biết làm sao bây giờ?
Sau một hối đắn đo suy nghĩ cô mới nhớ ra lên gọi cho thư ký của anh hỏi thử
và cô được biết tối nay anh đi ăn với một khách hàng nữ lần đầu tiên liên kết với công ty .
Nghe xong cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng .
Hóa ra anh không bị làm sao cả , mà chỉ là bận đi ăn tối với khách hàng .
mà quên mất cuộc hẹn với cô .
Nhìn tất cả đồ ăn trên bàn
lòng cô đau vô cùng.
Ngọc Trúc mày thật ngốc , làm sao anh ấy để ý mày được chứ .
Đồ ngốc , tỉnh lại đi .
Mình mệt lắm rồi , mình muốn đi ngủ qúa , qua 12h rồi .
Hết sinh nhật rồi còn thức làm gì .
Nghĩ đến đó cô đi về phòng rồi lên giường y như kẻ vô hồn ,
nhưng sao nước mắt lại lăn dài trên má thế kia .
Hơn 12h anh mới về đến nhà .
Thật ra lúc đầu anh cũng do dự lắm
vì trong đầu anh luôn nghĩ phải ăn cùng với ai đó
nhưng anh lại nghĩ mãi không ra .
Lên mới đồng ý đi ăn với cô ta .
Sau khi ăn tối xong , anh định ra về .
Thì lại gặp bạn cũ . Thế là cùng nhau đi uống rượu ,
đến bây giờ mới về đây.
Hôm nay anh về nhà , mà sao trong nhà im ắnh đến bất bình thường .
Anh Đang định lên phòng , thì vô tình nhìn thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn .
Lúc này anh mới nhớ ra , hình như anh có hẹn sẽ cùng ăn cơm tối với cô .
Vậy mà sao anh có thể quên được vậy chứ .
Anh sững người khi nhìn thấy bánh sinh nhật .
Hôm nay không phải ngày của anh , chẳng lẽ là sinh nhật của cô .
Trời ơi! Sao anh có thể vô tâm vậy chứ .
Chắc cô giận anh lắm đây .
Anh lên phòng của cô để xin lỗi cô .
Nhưng vừa vào phòng ngủ của cô anh liền nghe thấy tiếng khóc thút thít run rẩy trong chăn .
Anh vô cùng đau lòng , bước nhẹ nhàng đến bên giường cô _ Ngọc Trúc à , anh về rồi đây . Anh xin lỗi mà
vẫn là tiếng khóc thút thít
_ Mình ra đón sinh nhật nào
tiếng khóc to hơn
Không còn cách nào khác anh bèn tốc chăn ra
nằm gần cô , rồi hôn lên đôi mắt nhắm nghiền đang rơi lệ , cái miệng đang khóc nấc lên kia
_ Anh xin lỗi
- Anh tránh ra , em ghét anh lắm
(giám bỏ sinh nhật em để đi ăn tối với người khác)
_ Thôi mà . Tại em cơ . Sao em không nói với anh hôm nay là sinh nhật em
_ thì người ta Muốn tạo bất ngờ mà
_ Vậy em muốn anh tặng gì cho em đây
_ Anh tặng gì em cũng thích hết
_ Chính miệng em nói đấy nhé . Em nhắm mắt lại đi
khi cô vừa nhắm mắt lại , anh mỉm cười rồi cúi xuống hôn cô thật sau
rồi anh thì thầm bên tai cô đầy mị hoặc : anh tặng anh cho em , em không được từ chối .
Nói xong anh vòng tay ôm cô chặt hơn , đồng thời anh cũng bắt đầu đưa lưỡi vào miệng cô khuấy đảo .
Khiến cô chẳng biết trời đất gì nữa , đầu óc u mê , khó thở , hồi hộp .
Cùng với nụ hôn sâu .thì đôi tay cũng biết làm việc của nó . Tay anh rò xét khắp thân thể cô , rồi đừng lại ở bộ ngực mềm mại , đẫy đà đà của cô .
Anh tham lam nắn , bóp rồi nghịch ngợm chúng
khiến cô rên lên vì khó chịu
cảm giác lần đầu tuy có chút sợ sệt,lo lắng,nhưng sự tò mò,hứng phấn của lần đầu tiên khiến cô muốn anh hơn .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...