Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

“Chuyện nhỏ như vậy, sao có thể phiền đến tổng biên được. Không cần
đâu ạ, tôi về nhà chịu khó ăn vài nải chuối là khỏi thôi mà, ha ha, ha
ha.” Trong lòng Anh Tư co rúm lại, dưới tay một kẻ thông minh thật là
mệt, đầu óc thật nhanh nhạy, không dễ lừa.

Chu Minh ngồi tại chỗ, gật gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục đống tài
liệu trong tay, ngón tay thuôn dài lật mở từng trang tài liệu kèm theo
những âm thanh soạt soạt, giống như lệnh đuổi khách vô tình. Anh Tư đang đứng chôn chân bên cửa thấy vậy liền đưa tay lên xoa mũi, rồi mở cửa
bước ra ngoài. Cô thầm than thở trong lòng, nhà tư bản thích chơi trò
làm bộ làm tịch thật chẳng biết mệt là gì.

Bên ngoài, những cặp mắt to nhỏ đủ loại phóng đến đủ để khoét một lỗ
hổng trên cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên. Anh Tư bước ra trong sự háo hức mong chờ của mọi người, đối diện với ánh mắt tò mò, cô không nói gì, hơi nhún vai quay trở về vị trí của mình.

Hơi lạnh ngoài cửa sổ lenỏi từ một khe hở nào đó, thổi vù vù vào
phòng. Mùa đông đã trở thành mụ phù thủy mặt dày, cứ ở ỳ lại nhân gian
không chịu rời đi. Văn phòng bộ phận biên tập có mấy giây chết lặng.
Diệp Bội Bội cẩn thận khẽ liếc cánh cửa màu đen gỗ hồ đào đó, rồi quay
đầu hỏi nhỏ Anh Tư: “Chị Anh Tư, tổng biên tìm chị có chuyện gì thế?”

“Chuyện tốt.”

Bản năng tự nhiên của phụ nữ trỗi dậy, quý cô đỏng đảnh đẩy chiếc ghế trượt đến bên Anh Tư: “Có chuyện gì tốt? Nói xem!” Bội Bội nhắm thẳng
vào cái chữ “tốt” trong miệng Anh Tư, cô ta quyết làm chuột chũi mỏ nhọn dưới lòng đất, khi mùa đông đến, không đào chút thức ăn sống qua ngày
là không được.

“Mời tôi ăn.”

Diệp Bội Bội “Hả” lên một tiếng, đôi môi đỏ há hốc, cặp mắt tròn xoe
mở to như chuông đồng, khuôn mặt nhỏ trắng bóc vặn vẹo méo mó đến nỗi có chút rợn người. “Thật, thật vậy sao?” Quý cô đỏng đảnh hết sức kinh
ngạc, lẽ nào Chu Minh, một đấng hào kiệt trong bao người lại chấm Tạ Anh Tư, một kẻ không có vóc dáng, không có khí chất gì nổi bật?

“Ừm, là thật đó, mời tôi ăn mực xào(*).”


(*) Ăn mực xào có nghĩa là bị sa thải, đuổi việc.

“Xào, mực xào?” Diệp Bội Bội bắt đầu lắp bắp, dần hoàn hồn lại, bộ
vuốt của cô ta kéo cánh tay Anh Tư không chịu buông, “Chị Anh Tư, tuyệt
đối đừng ăn, không phải chị ăn mực, mà chính là mực ăn chị đấy.” Diệp
Bội Bội vẫn còn sót lại chút lương tri, cùng là phụ nữ, hà cớ gì phải
làm khó nhau trong thời khắc này, từ trong cái ruột đen tối bỗng nở ra
một bông hoa.

Anh Tư ranh mãnh nhìn Diệp Bội Bội đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô
cùng căng thẳng, cô vỗ nhẹ lên bộ vuốt của quý cô, cười gượng gạo: “Yên
tâm, tôi đã nói với tổng biên rằng tôi bị táo bón, tổng biên là người
hiểu biết mà.” Nói đến câu này, Anh Tư nghiến răng nghiến lợi, “Anh ta
nói, đợi khi nào tôi không bị táo bón nữa sẽ mời tôi ăn.” Nhìn đôi mắt
gấu trúc mơ mơ màng màng của Diệp Bội Bội, Anh Tư càng nói càng hăng.

“Vậy thì không phải chị cứ táo bón mãi…” Diệp Bội Bội bị Anh Tư bịa
chuyện lừa cho đến nỗi ngồi ngây ra cứ thế thuận theo Anh Tư mà tiếp
lời, rồi ngay lập tức dẩu đôi môi đỏ chót lên, bộ vuốt nhỏ tức giận đánh một cái vào vai Anh Tư, “Tạ Anh Tư chơi tôi, đáng ghét, đáng ghét!” Hai tiếng “đáng ghét” giòn tan kết hợp cùng nhịp tay đánh, cái lên cái
xuống, có lẽ bình thường quý cô đỏng đảnh vẫn thu phục đàn ông bằng bộ
móng vuốt như vậy. “Còn để người ta nói táo bón gì đó nữa, người ta vốn
là thục nữ, trước nay không nói những từ loại này nha.”

Anh Tư quay đi, trợn tròn mắt, da gà toàn thân lại nổi lên ầm ầm.
Loại đạn pháo bọc đường ngấy chết người không đền mạng như Diệp Bội Bội
này, đối với đàn ông thì hữu hiệu, còn với phụ nữ thì dễ mất mạng như
chơi.

Để giữ được cái mạng nhỏ đang bị đường bọc quanh, Anh Tư vừa cười vừa nghiêng đầu nói: “Đùa chút xíu, tôi sao có thể nói với tổng biên cái gì mà táo bón chứ, cẩn thận tổng biên ra ngoài mời cô ăn hải sản, thì
chết?”

Diệp Bội Bội ném cho Anh Tư một cái trừng mắt trách cứ, rồi cô ta lại nhấn gót chân một cái, dưới mái tóc rối bù, cặp mắt trang điểm đậm hàm

chứa sự oán giận nhạt nhòa, cô ta càng trượt càng xa, giống hệt Như Hoa
bay lập lờ trong bộ phim kinh dị. Sự thật đã chứng minh, Như Hoa quỷ ám
cũng sợ bị mắc nghẹn miếng mực ở cổ họng như ai.

Mùa đông khắc nghiệt khiến mọi vật trở nên tiêu điều sơ xác, mặt đất
hoang vắng chờ đợi bàn tay kỳ diệu của cô nàng mùa xuân chạm tới để đâm
chồi nảy lộc. Mầm non nhỏ bé đang ngoan cường nảy nở trong cuộc đời Tạ
Anh Tư đã bị viên đá phỉ thúy lạnh như băng bóp chết, không còn cơ hội
nhìn thấy mặt trời. Mài quần ở văn phòng bộ phận biên tập được hơn một
ần, ngày nào Anh Tư cũng ngồi đến đỏ cả mắt, giống như con thỏ non màu
trắng, cứ hễ gặp Chu Minh là lại gật đầu khom lưng, đến nỗi người cô sắp cong như con tôm. Chu Minh thì tốt rồi, vác cái mặt tuấn tú, lúc lạnh
nhạt, lúc ôn hòa, đôi khi còn sai cô làm mấy chuyện ngoài chuyên môn, có lẽ thực sự muốn biến Tạ Anh Tư thành một thái giám chuyên sai vặt.

Tạ Anh Tư đường đường là một sinh viên trong top tài năng của khoa
báo chí, lòng nhiệt huyết sục sôi, coi ngòi bút như họng súng. Lúc đầu
cô như tòa tháp ngà, khát vọng giơ cao quyền cước, bóc trần thói xấu của xã hội, phá vỡ những bất bình cho phụ nữ, mở rộng chính nghĩa cho người thân cô thế cô, hòng thổi một làn gió thanh mát cho cái xã hội ngày một trầm luân sa đọa. Nhưng bây giờ thì hay rồi, từ một chiến sĩ chính
nghĩa, Anh Tư còn kiêm luôn chức cô em văn phòng. Cũng chẳng có ai bầu
cho cô “danh hiệu bò già chăm chỉ”, càng nghĩ càng tức, trái tim mềm yếu xoắn lại thành chiếc quẩy giòn, đợi nhà tư bản đến cắn ăn, mà ngay đến
một chữ “không” cô cũng chẳng dám ho he nửa tiếng.

“Cô Tạ, xin cô vui lòng liên hệ giúp tôi với bộ phận quảng cáo, yêu
cầu họ điều chỉnh một chút thông tin các nhà quảng cáo.” Chu Minh mặc bộ vest màu xanh đậm dặn dò Lưu Lan, đi đến trước bàn Anh Tư, bóng đen đột ngột che lấp ánh sáng mông lung chiếu xuống từ phía trên trần nhà. Anh
Tư nhìn đôi môi đẹp đẽ của Chu Minh, tự hỏi, đôi môi đỏ thắm hấp dẫn như vậy cớ sao lại nằm trên khuôn mặt ngụy quân tử mất hết đạo đức này chứ? Thật là vô cùng đáng tiếc!

“Vâng thưa tổng biên. Tôi lập tức đi làm ngay.” Anh Tư đang trong
tình trạng mấp mé bờ vực, vì kế sinh nhai, đành hiến dâng trái tim quẩy
thừng, mời nhà tư bản tận hưởng, ngoài miệng còn phải nói giọng ngọt
ngào, chúc ngài thưởng thức vui vẻ.

“À, còn nữa, số liệu thống kê tôi yêu cầu bộ phận phát hành thu thập
đã mang lên chưa?” Chu Minh vốn đã quay người bước đi nhưng bỗng quay

lại đột ngột, khiến Anh Tư đang thở phào nhẹ nhõm bị kinh hãi lập tức
ngồi ngay ngắn trở lại, sống lưng thẳng như cây thông.

“À… mang, mang đến rồi!” Đầu óc hỗn độn còn chưa kịp bắt sóng, miệng
đã phản ứng ngay tắp lự. Cô em thực tập ở bộ phận phát hành đã nói chiều sẽ mang đến, vừa rồi cô vác cái danh bị táo bón mà chạy vào nhà vệ
sinh, còn kéo cả Lạp Lạp vào làm một trận than vãn, nên không biết rốt
cuộc bản báo cáo đó đã đưa đến chưa. Chu Minh đứng chính diện, khuôn mặt lãnh đạm không chút biểu cảm chờ Anh Tư giao hàng. Đầu như hồ dán, Anh
Tư vội đứng dậy, lục lọi tìm kiếm khắp mặt bàn.

Cái này không phải, cái kia cũng không phải, cái đó càng không phải.
Hung tinh mặt lạnh bên cạnh chăm chú nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Anh
Tư, anh không nói bất cứ điều gì, chỉ kiên nhẫn đứng chôn chân ở đó làm
chiếc máy giám sát. Lúc này, sự im lặng chiến thắng, Anh Tư bị tia
X-quang chiếu trên đầu làm cho toàn thân run rẩy, đôi tay đang bận rộn
lại càng hoảng loạn, va đổ chiếc ảnh Lý Tiểu Long thần công cái thế, bức ảnh lại đổ lên ống bút, âm thanh ầm ĩ thu hút mọi ánh mắt trong văn
phòng.

Một khi đầu óc đang bấn loạn, thì khuôn mặt nhồi bông của Tạ Anh Tư
lại ửng hồng, cô ngượng ngùng ngước mắt nhìn Chu Minh đứng ngay bên, chỉ thấy anh ta bình thản nhìn mình, cô cười ngượng ngập, sau đó lại cúi
gằm xuống tiếp tục tìm kiếm. Có lẽ, tên công tử bột này không đợi đến
khi bộ tài liệu đó hiện thân, thì ông nội nhà anh ta sẽ không chịu rời
đi.

Trên mặt bàn không có, Anh Tư giận quá mất khôn vội mở ngăn kéo ra,
cô vừa vứt một đống tài liệu vào đó, lục lọi đến kinh thiên động địa.
Ngăn đầu tiên không có, cô kéo mạnh ngăn thứ hai, ngay lập tức khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng, ngăn kéo chình ình toàn những băng vệ sinh mà cô mua
nhân lúc siêu thị giảm giá, nhét đầy một ngăn, đủ để dùng nửa năm hoặc
một năm.

Cái vỏ sặc sỡ sắc màu, dù có mù cũng đánh hơi được nó là thứ đồ thuộc về con gái. Anh Tư đoán chắc Chu Minh đã nhìn thấy chút gia sản đó của
cô, tức tốc đóng sập ngăn kéo lại, xấu hổ đến nỗi không ngẩng được đầu
lên.

“Cô Tạ, đây là số liệu thống kê mà tổng biên cần.” Bên ngoài cửa vọng lại giọng nữ tựa như một dòng suối mát trong ngày hè, giải cứu triệt để cho ma nữ ngượng ngùng Tạ Anh Tư.

Cô em bộ phận phát hành chuyển tập tài liệu cho Anh Tự, lập tức nhận
ra Chu Minh liền xấu hổ, nở một nụ cười ngọt ngào như que kem mùa hè:
“Xin chào tổng biên.”


“Xin chào.”

Cô gà ngốc Anh Tư chuyển tập tài liệu cho Chu Minh, quầng đỏ trên mặt tiết lộ một cách hoàn mỹ sự bối rối. Những giọt mồ hôi trên trán tuôn
ra không đúng lúc, dáng vẻ như thể hoàng đế hắt xì hơi thì nô tài chảy
nước mũi vậy.

“Cô Tạ nóng vậy sao?” Chu Minh nhận bộ tài liệu vẫn không mảy may
động đậy, bóng đen vẫn cứ tước đoạt sự chiếu rọi của ánh sáng, đứng yên
cạnh Anh Tư, không hề có dấu hiệu quay trở về văn phòng, đôi mắt hồ ly
đen láy như mực vẫn không chịu buông tha tên nô tài Anh Tư.

Anh Tư ngượng ngùng nhìn Chu Minh, thầm nghĩ gã đàn ông thối này định đem cô ra làm khỉ chơi cho vui đây: “Ha ha, không nóng, không nóng.” Mồ hôi trên trán cô càng túa ra mạnh.

“Cô đang toát mồ hôi kìa!”

“Hả? Vậy sao? Ha ha, nhiệt độ máy sưởi cao quá, đổ mồ hôi trộm ấy mà, ha ha, mồ hôi trộm.” Anh Tư quệt những giọt mồ hôi trên trán, trong
lòng rủa thầm, mẹ kiếp, cái đồ xấu xa các người, sớm không đến, muộn
không đến, nhằm đúng lúc lão nương mất hết mặt mũi mà xuất hiện để chuốc thêm phiền toái.

Thấy Chu Minh không hề có dấu hiệu rời đi, trong lòng Ánh Tư kêu gào
điên loạn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy con gái “bị bà cô đến thăm”(*) bao giờ sao? Còn nhìn nữa bà cô đây sẽ thu phí đấy.

(*) Trong tiếng Hán, “bà cô đến thăm” có nghĩa là những ngày “đèn đỏ” của con gái.

Lại còn dám coi tôi là thằng hề miễn phí.

“Cô làm việc đi!” Chu Minh cuối cùng cũng chịu mở miệng, trước lúc
rời đi, khuôn mặt thản nhiên không chút cảm xúc nhìn chiếc ngăn kéo mà
Tạ Anh Tư đựng băng vệ sinh, khiến cô tức khí suýt thì lấy cả ngăn kéo
băng vệ sinh đập vào cái lưng hào phóng nhưng không khoan dung của anh
ta.

Chu Minh đóng cánh cửa phòng riêng lại, chậm rãi đi về phía bàn làm
việc, liếc nhìn tập tài liệu trên tay, không kìm được nhếch miệng nở một nụ cười. Cuộc sống đang tồn tại một sự điên cuồng, càng nghĩ anh càng
thấy thú vị. Nheo mắt nhìn cánh chim di cư thỉnh thoảng bay qua bầu
trời, cái dáng vỗ cánh khiến anh nhớ đến chiếc đùi gà, lại một lần nữa
anh bật cười sảng khoái, đó đúng là một chiếc đùi gà thần kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận