Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

“Bà chủ ‘Quán ăn Hạnh Phúc’ đã về chưa?” Chu Minh và Tạ Anh Tư sóng vai trong thang máy, đích đến cùng là bãi đỗ xe.

“Về rồi!”

“Hơi nhớ mùi vị món cá dưa chua đó, tối nay cùng đi ăn nhé!” Mắt Chu
Minh nhìn số tầng lầu hiển thị dần thay đổi, vờ như vô ý lên tiếng mời
nhưng đuôi mắt lại cứ chờ đợi phản ứng của cô gái.

“Không cần đâu, gần đây tôi đổi sang ăn chay.” Cô gái dùng chất giọng lạnh nhạt từ chối.

“Ồ?” Chu Minh hơi xoay đầu kinh ngạc, bỗng cười một tiếng, “Bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Ba ngày trước.” Cô gái mặt mũi dửng dưng, “Bắt đầu từ sau khi thấy
cái thứ ghê tởm trong ví của anh, tôi liền không thể nuốt trôi đồ ăn có
chất tanh.”

“Hóa ra tôi lại có ảnh hưởng lớn với cô như vậy.” Có vẻ Chu Minh đang nói chuyện với chính mình, ánh mắt lại một lần nữa di chuyển đến những
con số đang nhảy nhót, nhưng giọng nói đã chuyển sang châm chọc, vui vẻ.

“Có biết gần đây tôi thích ăn món gì không?” Cô gái trẻ đột nhiên trở nên nhiệt tình, thậm chí mờ ảo lộ ra chút hứng khởi bừng bừng.

Chu Minh thờ ơ xoay đầu sang, không bỏ lỡ ánh nhìn tinh nghịch thoắt
lóe lên trong mắt Tạ Anh Tư, anh chỉ nhìn mà không đáp, ánh mắt lạnh
lùng nhưng ánh sao sáng trong con ngươi lặng lẽ nhấp nháy, chờ đợi đáp
án.

Tạ Anh Tư không nói ra được thì không vui, nào quản anh có nhận lời
hay không, bước lên phía trước vỗ vai Chu Minh, cả khuôn mặt ánh lên nụ
cười tươi sáng, “Không giấu gì anh, gần đây tôi rất thích ăn… dưa
chuột.”

Phương thức đối đãi với bóng đen tâm hồn của cô gái là đủ kiểu, biến
hóa khôn lường. Cô đã từng đi phỏng vấn ở nhiều nơi, tự cho rằng đã quen với bản năng nguyên sơ nhất của con người, đem bóng đen to bằng hạt
vừng phát triển thành vô hạn, thậm chí đến cuối cùng cảm thấy lỗ chân
lông toàn thân đều bị tắc nghẽn, không tìm đươc nơi trút ra, gần như sắp nghẹt thở trong mịt mù.

Những cuộc cãi vã ngẫu nhiên như hoa quỳnh chớm nở, càng lúc càng
thường xuyên hơn, cô chọn đứng bên ranh giới nước Sở, mặc cho anh bên
đầu sông Hán vẫy cờ trắng đầu hàng. Cô chiếm cứ vững chắc phương này,
bản thân không vượt qua ranh giới, tay còn lăm lăm ngọn giáo dài, hễ
thấy anh qua liền nhanh tay vung cây giáo ra mà đâm trái chọc phải, đuổi anh khỏi thành luỹ của chính mình, coi như là con nhím thủ thành, làm
hết trách nhiệm.


Gần đây Chu Minh có chút phiền não. Dù anh tăng dần khối lượng công
việc, chỉnh đốn gấp các bộ phận, chốc chốc lại tìm cách tháo chạy khỏi
những người đẹp bắt chuyện ở một góc nào đó, tất cả đều không khiến anh
quá đau đầu, mà vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Cái lo là cái không thể
khống chế, đồng thời không thể khống chế được người con gái có tính cách kích động trước mặt. Có lẽ là bắt đầu từ nguyên nhân ăn chay này mà cô
đối đãi với anh với thái độ ôn hòa, bình tĩnh hiếm thấy. Không nói
chuyện, không cãi vã, không cười mỉa, nói trắng ra, cách cô biểu đạt sự
để ý đến anh khiến anh rất phiền lòng.

Xung đột giữa hai người cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, họ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Lúc rảnh rỗi, Chu Minh tựa vào ghế nhìn đám mây lững lờ trôi trên bầu trời xanh, đẹp đến mê người, khẽ lim dim đôi mắt, đoán trong đám mây
liệu có khi nào lại xuất hiện bụi đen. Bởi vì mây trắng trên bầu trời
trong trắng thuần khiết như tâm hồn một người nào đó, sạch sẽ đến nỗi
không chấp nhận nổi sự tồn tại dù chỉ là của hạt cát. Anh đứng lên, cười gượng. Vì em, tôi làm công nhân vệ sinh là được chứ gì? Bà cô trẻ, vết
đen nhỏ đó trong lòng em, tôi dùng loại nước tẩy trắng tốt nhất để rửa
là được chứ gì?

Cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người họ tiếp tục kéo dài đến hai tuần lễ. Vào dịp cuối tuần Anh Tư thường hay đi cùng Đỗ Thuần, nhưng vì Đỗ
Thuần không ra ngoài được nên cuối cùng Tạ Anh Tư có một cuối tuần thuộc về riêng cô. Dã ngoại mùa xuân luôn là chủ ý hay khiến người ta nghĩ
đến. Sau bữa trưa ngày thứ sáu, hiếm khi có được phút giây nhàn rỗi, Tạ
Anh Tư cúi đầu xem tạp chí du lịch của chính tòa báo cô xuất bản, say mê với cảnh sắc nông thôn với những con suối và chiếc cầu nhỏ, mùa xuân ở
đây giống Thủy Vượng quê hương cô biết bao.

Cùng lúc đó, một đám người trong văn phòng đang thảo luận sôi nổi kế
hoạch cuối tuần. Châu Minh hét to với Anh Tư trong lúc cô đang trầm
lặng, “Chị Anh Tư, cuối tuần này có kế hoạch gì chưa? Tối mai có trận
chung kết bóng rổ trường đại học, em lo được vé, chị có đi không?”

Anh Tư vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi màu xanh tự nhiên, khó lòng
dứt ra được, đầu cũng chẳng buồn ngước lên, buột miệng nói, “Không đi,
tôi có kế hoạch rồi, thị trấn cổ Đường Khê.” Thế rồi cô bắt đầu ngóng
trông chờ đợi, còn định sau khi tan ca sẽ xuất phát luôn. Tất cả mọi
người ai cũng có kế hoạch riêng, người hẹn hò, người xem thi đấu, còn cô gái trẻ ra đi từ màu xanh biếc đã nhiều năm, sau khi nhìn phát chán ánh đèn nê-ông thành phố, cô quyết định quay lại đón gió thiên nhiên giải
khuây.

Sau khi tan ca, Tạ Anh Tư vội trở về nhà, suy nghĩ xem hai ngày cô đi vắng, hành lý không phải vấn đề nhưng Trư Đầu thì làm thế nào? Để con
trai cún không có ai quản, không ai chăm sóc, cô vạn lần không thể làm
được. Hay là mang đến nhờ Lạp Lạp trông hộ hai ngày? Cái đó cũng không
ổn, Lạp Lạp bị dị ứng với lông chó, cô ấy đã từng thề vì sự an toàn tính mạng của bản thân, tuyệt đối sẽ không kết hôn với người đàn ông nuôi
thú cưng, mặc dù có đẹp trai đến mấy. Chu Minh thì càng không cần phải
suy nghĩ rồi. Cũng chẳng hiểu nguyên do vì đâu, ban ngày gặp anh, cô
luôn không kiềm chế được mà phỏng đoán xem buổi tối anh đi đâu, liệu có

phải mỗi tối đều ngủ ở một chiếc giường khác nhau?

Những khi nghĩ đến đó, Tạ Anh Tư thường không nén nổi mà luyện vặn
tay, bắt được thứ gì là vặn thành một nắm, chỉ cách một bước là tu thành thần công cái thế, kém một chút là tức thì thực chiến. Ngồi trong xe
chờ đèn đỏ, cô lại muốn luyện vặn tay, tiếng chuông điện thoạt vui tai
bỗng đột ngột vang lên, mắt khẽ liếc qua màn hình, có người chủ động đến tận cửa mời cô khai chiến, vậy thì Tạ Anh Tư cũng cung kính không bằng
tuân mệnh.

“A lô?” Giọng nói hơi mất bình tĩnh.

“Cuối tuần cô đi Đường Khê?”

“Đúng thế. Nếu anh bắt tôi phải tăng ca, tôi sẽ nổi nóng với anh. Mà
cứ hễ nổi nóng thì tôi có thể gây ra những chuyện gì còn chưa biết được. Tốt nhất, anh nên cách xa tôi một chút.”

“Khi nào thì đi?”

“Về nhà thu dọn ít đồ rồi đi luôn. Anh bớt quản lý tôi đi.”

“Sao nghe giống như đi lánh nạn vậy? Thế còn bé cẩu thì làm thế nào?”

Lông mày Tạ Anh Tư chau lại, được làn gió đêm thổi, bỗng nhiên giãn
ra đôi chút, “Mang nó đi cùng, cho nó ra ngoài dã ngoại một chút. Bớt
lắm điều đi, không có chuyện gì tôi cúp máy đây.”

“Vậy nhân dịp này, cả nhà chúng ta sẽ đi ngoại ô chơi.”

“Này, ai là người một nhà với anh?” Thực chất Anh Tư muốn nói, tôi đi phố cổ của tôi, anh dùng bao cao su của anh, phương thức giải trí của
chúng ta quả thực không giống nhau. Bỗng nhiên, như nhận ra điều gì, cô
lại hỏi, “Anh, anh nói đi đâu?”

“Cô và bé cẩu đi đâu, đương nhiên tôi cũng đi đó.” Người nào đó nói như một lẽ đương nhiên.

“Không được, cứ hễ thấy anh là tôi lại bị mất cảm giác ngon miệng.
Tôi đến Đường Khê là muốn ăn uống hưởng thụ, nếu anh đi cùng, không phải còn ghê tởm đến nỗi ngày nào cũng gặm hoa cải dầu sao?”

“Vậy thì càng tốt, gặm đến nỗi thành mỹ nhân hoa cải cũng không uổng
sự bồi dưỡng của tôi trong thời gian qua. Nhanh về đi, tôi đã ở dưới lầu nhà cô rồi!”

“Còn nhanh hơn cả tôi, họ Chu kia, anh mới là kẻ đi lánh nạn ấy.”


“Tạ Anh Tư, cô sai rồi, tôi nào phải lánh nạn, đây là tôi hướng tới tương lai.”

Mặt trời lặn lúc này giống như chiếc đĩa tròn màu vàng cong cong hoàn mỹ, khảm nạm cả một góc nơi chân trời, thỉnh thoảng còn có cánh chim
chao nghiêng trong hoàng hôn, thật là một bức tranh say đắm lòng người.
Tạ Anh Tư đứng dưới lầu nhà mình, bên cạnh chiếc xe của Chu Minh, chú
chó nhỏ đã yên lặng mặc cho papa cẩu dắt đi, còn mama cẩu nhìn mặt trời
buổi chiều nơi chân trời, tưởng tượng thời khắc đẹp đẽ nhất ở nông thôn, tạm thời quên đi cuộc tranh đấu với papa cẩu.

Đôi mắt đan phượng lạnh lùng lướt về phía người đàn ông đang rất thân mật với chú chó, mặc dù nhiều lần gặp khó khăn trong tay anh, nhưng bất kể nó kết cục thành bại thế nào, yêu liều mới có thể thắng. Cô nhướng
mày, cứ ra vẻ đã rồi tính tiếp, “Tôi nói nghe này, anh về đi! Tôi ra
ngoài là để thưởng ngoạn phong cảnh, phẩm vị người có tiền như các anh
tôi có hiểu chút ít, chỉ thích thưởng thức tiền, thưởng thức người đẹp,
đi cùng anh ra ngoài chán ngán.”

“Chính là muốn làm cô chán ngán, tôi mới quyết định cùng cô chu du.
Điều này mà cô cũng không nhận ra sao?” Chu Minh vẫn để mặc Trư Đầu liếm giày da của mình, khẩu khí cũng dửng dưng.

Tạ Anh Tư khẽ hừm một cái, quay đầu không nói gì. Chu Minh sợ người
con gái trước mặt thay đổi chủ ý, mỉm cười ôm chú chó nhỏ dưới chân lên, đi đến trước cô gái mặt mũi đang tỏ vẻ khó chịu – Tạ Anh Tư, “Như thế
này đi, chúng ta dân chủ một chút, rút phiếu quyết định.”

“Chỉ có hai người thì dân chủ thế nào?”

Chu Minh cười nham hiểm nắm lấy một chân trước của Trư Đầu, rồi lại
nhẹ nhàng giơ một tay khác của mình lên không trung, đáy mắt chói ngời
ánh sáng, đẹp sánh ngang với mặt trời, “Nhìn thấy chưa, hai thắng một,
cô còn lời gì để nói không?”

Chuông kêu ngân vang, xe chạy hân hoan. Thị trấn cổ Đường Khê cách
thành phố A khoảng chừng hai tiếng đi xe, lái xe Chu Minh đưa nữ hoàng
và chú chó nhỏ chạy trên con đường chinh phục nữ hoàng. Đến được Đường
Khê thì cũng đã là tám giờ tối, phố cổ với những chiếc đèn lồng xếp nối
liền nhau dàn thành hành lang dài, ánh sáng đỏ chiếu rọi gác lầu và
phong cảnh hương sắc cổ xưa, phảng phất như đi đến nơi khởi đầu trong
giấc mộng.

Hai người họ mang theo đống hành lý đơn giản, đặt hai phòng ở một
quán trọ gia đình sạch sẽ, giản dị, rồi dắt chú chó đi thẳng vào nhà
hàng bên cầu nổi tiếng nhất phố cổ. “Cây cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà”. Nhà hàng này có lịch sử lâu đời, đón tiếp đôi nam nữ thành phố đang sắp kiệt sức, mang cho họ một bát trà đặc, một đĩa đồ ăn dân dã, mặc cho họ nói chuyện đến tận đêm khuya trong tiếng nước chảy róc rách.

Tinh thần Tạ Anh Tư căng tràn như đứa trẻ được trở về nhà, mắt không
bỏ sót bất kỳ cảnh sắc vừa thân thuộc vừa lạ lẫm nào, dáng vẻ nhìn đông
ngó tây của cô có đôi chút ngây thơ. Chu Minh cho Trư Đầu ăn xong, lúc
ngước lên, vừa hay thấy Tạ Anh Tư đang nhét một miếng sủi cảo to vào
miệng, đôi mắt tròn xoe đảo loạn lên, xem ra cô đang khá vui vẻ. Như bị
lây nhiễm cảm xúc, anh nhếch môi cười nhạt, cũng ăn một miếng sủi cảo,
muốn trải nghiệm niềm vui cùng cô.

“Ở đây thật sự có mùi vị của gia đình.” Ăn uống no say xong, Tạ Anh

Tư ngồi bên con sông nhỏ như dải lụa, nhìn ánh trăng trải trên mặt sông, không kìm được lòng khẽ thở dài. Trước đây vào dịp hè, Anh Tư thường
cùng Đỗ Thuần đánh một giấc trên bãi cỏ gần bờ sông, mùa đông đến thì
lăn lộn, cười đùa trên tuyết, ký ức đó dường như chỉ mới ngày hôm qua.
Thế nhưng, chớp mắt một cái, cô và Đỗ Thuần đã trưởng thành, dòng sông
nhỏ vẫn còn đó mà con người đã thay đổi rất nhiều.

“Vậy sao?” Chu Minh ngồi bên cạnh Tạ Anh Tư, trong mắt anh có cô, nhưng trong mắt cô thì chỉ có dòng nước trong xanh mà thôi.

Cuối cùng Tạ Anh Tư quay đầu lại nhìn anh, ngữ khí có chút hưng phấn, đưa tay chỉ vào dòng sông nhỏ, “Quê hương tôi cũng có dòng sông như thế này, nhiều lúc có thể nhìn thấy cá nhỏ dưới nước, còn có cả tảo sông.
Anh đã từng nhìn thấy tảo chưa?”

Chu Minh lắc đầu.

“Đúng là nhà quê, đến tảo sông cũng không biết.” Tạ Anh Tư đắc ý,
cười mỉa, xem ra Anh Tư đang ở trạng thái loạn logic. Chiếc hộp thoại tự động mở ra, “Quê hương tôi rất đẹp, vào mùa hè, đom đóm cứ bay xung
quanh, chỉ cần động nhẹ tay là đã có thể làm được một chiếc đèn lồng.
Bên con sông nhỏ vào mùa đông là vui nhất, sau khi tuyết ngừng rơi, tôi
cùng Thuần Thuần đắp người tuyết bên sông, so xem ai lộn đầu nhiều hơn.” Nói đến đây, cô cười ngặt nghẽo, “Có một lần… ha ha ha.”

Chu Minh lặng yên lắng nghe, thấy Anh Tư tự cười với chính mình, anh có chút không vui, “Như thế nào?”

Tạ Anh Tư cười đến nỗi thở hổn hển, “Có một lần tôi và cô ấy lộn đầu
mạnh quá, cả hai đứa lộn luôn xuống sông. Cũng may, lần đó nước sông kết băng mỏng, có người hàng xóm đã vớt chúng tôi lên. Sau đó, hai đứa sốt
đúng một tuần. Ha ha, rất vui phải không?”

Chu Minh cũng bị niềm vui của cô gái trẻ lây nhiễm, nở nụ cười càng lớn hơn, “Vui, thế có bị đánh không?”

Tạ Anh Tư vừa nghe thế, lại càng cười lớn, trên chiếc ghế băng dài
dưới gốc đa, chú chó nhỏ ngoan ngoãn, ung dung, đôi nam nữ thành phố
cười như hoa nở. “Nói đến đây càng buồn cười hơn, vốn dĩ mẹ đã cầm chổi
chuẩn bị quét cái mông tôi, nhưng sau khi lật chăn ra nhìn, thấy tôi bị
sốt ghê quá, cái mông đó vẫn chưa bị quét, thì đã sốt đỏ lên rồi! Lúc
đó, mẹ thấy tôi sốt đến đỏ cả mắt, sợ đến nỗi không cầm vững chiếc chổi. Ha ha ha ha…”

Chu Minh cười nhạt không nói gì, dòng nước xanh biếc vẫn róc rách
chảy, dấu tích ánh sáng bầu trời đêm dường như không tỏa sáng bằng người con gái trước mắt anh. Anh đoán không sai, cô như thế này sẽ có một
tuổi thơ vô tư, sau khi lớn lên, cũng vì thế sống tùy tiện tự nhiên như
vậy. Cô không giống anh. Chu Minh nhìn thấy mình trong con ngươi đen láy của cô, một người mà ngay từ thuở thơ ấu đã đoan chính đứng đắn, anh
chưa từng cười một cách cởi mở, khóc một cách thoải mái, muốn quên đi
bản thân trong cái thành phố bê tông cốt thép, hướng về những con đom
đóm của tự nhiên rộng lớn biết bao.

“Tạ Anh Tư.” Anh hơi kích động khi gọi tên cô.

“Hửm?” Anh Tư thu lại nụ cười nhìn về phía anh, nhưng phát hiện ánh
mắt rực sáng của anh, trong đôi mắt ấy dường như có ngôi sao băng lặng
lẽ quét qua.

“Gặp được cô thật là tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui