Em Là Đôi Cánh Của Anh

“Cậu đã
nói gì với vợ tôi rồi?”

“Có nói
gì đâu.”

Trử
Tụng không nhịn được liền cao giọng nói: “Không thể nào, trước khi tôi đi vẫn
còn bình thường, đến lúc tôi về thì đã thấy cô ấy khác rồi.”

Tả
Khiên cười nhạt: “Chắc cậu bị biến thái rồi? Đối xử tốt với cậu một tí là đã
cảm thấy đó là bữa tối cuối cùng rồi à?”

“Có
phải là cậu đã kể chuyện đó cho cô ấy rồi không?”

“Nói
rồi, chẳng thiếu chữ nào.” Tả Khiên cũng chẳng giấu giếm nữa bình thản nói:
“Người bị đánh là tôi, tôi còn chẳng sợ mất mặt nữa là, cậu giấu làm quái gì?
Sợ xấu hổ vì để người ta biết được Trử Tụng chỉ vì một người đàn bà mà đánh anh
em của mình à? Tôi nhổ vào! Không có việc gì thì mau dập máy đi, đừng có làm
phiền tôi dùng bữa.” Tả Khiên nhanh chóng dập điện thoại, cơm của bác sĩ ở bệnh
viện cũng chẳng ngon lành gì, nhưng chẳng mấy khi Tả Khiên lại ăn một cách hăng
say như vậy.

Trì Lâm
ngồi nghe anh nói chuyện điện thoại, cũng đã nghe thấy anh vì một người phụ nữ
mà bị Trử Tụng đánh, cô đoán người đó là Kiều Ưu Ưu, nhưng tại sao?

“Đừng
nghĩ nhiều!” Tả Khiên thấy cô mất tập trung liền bỏ đũa xuống và giải thích:
“Hồi đó anh nói xấu Kiều Ưu Ưu, cũng chẳng phải là nói xấu, chỉ là đã nói sự
thật, Trử Tụng giận quá liền ném một viên gạch vào đầu anh, máu chẳng phải chảy
ra đâu mà phải gọi là phun ra. Đến bây giờ vẫn còn sờ thấy vết sẹo đó.”

“Hai
người thân nhau như vậy mà lại đánh nhau?” Trì Lâm và Kiều Ưu Ưu hết cấp ba mới
quen nhau, khi đó cô, Trử Tụng và Tả Khiên cũng không thân lắm, thậm chí còn có
thể nói là không quen biết.

“Em
không biết chứ, hồi đó anh thấy mất thể diện vô cùng, Trử Tụng cũng vì chuyện
này nên mới nhập ngũ làm bộ đội. Trử Tụng được như ngày hôm nay, cũng có một
phần công lao của anh đấy.”

“Cái gì
chứ, có công thì đó cũng phải là Ưu Ưu.”

“Chỉ có
mỗi chuyện đó thôi mà cậu ta đã giấu suốt bao nhiêu năm, Kiều Ưu Ưu không biết,
anh vô duyên vô cớ bị ăn một viên gạch, hai bọn họ có thể sống yên ổn được với
nhau thì anh cũng chẳng nói làm gì, nhưng em xem cái tính khí của Kiều Ưu Ưu,
nhìn thấy cô ấy là đầu óc anh lại thấy đau.”

Trì Lâm
nghe xong càng nhíu mày, khẩu khí chuyển sang tức giận nói: “Ưu Ưu là bạn thân
nhất của em, anh lại đi nói xấu Ưu Ưu trước mặt em, chắc anh cũng muốn em cầm
viên gạch đập vào đầu phải không?”

“Điều
đó thì không thể, em chẳng phải là Trử Tụng, cái tính khí ngu ngốc của cậu ta
anh cũng chán chẳng buồn nói.”

“Em đi
trước đây!” Trì Lâm đặt đũa xuống rồi bưng đĩa đứng lên, quay người đi mất. Tả
Khiên vội vàng đứng lên chạy theo, cười nịnh nọt như một chú cún.


* * *

Trử
Tụng làm xong thủ tục xuất viện, tới đón Kiều Ưu Ưu đang có tâm trạng vô cùng
thoải mái trở về nhà. Mấy ngày nay Trử Tụng đều không được nghỉ ngơi, tuy anh
đã cố tỏ ra có tinh thần nhưng cuối cùng vẫn không giấu được con mắt của Kiều
Ưu Ưu. Cô luôn biết rằng anh rất mệt mỏi, nhưng vẫn cứ cố gây sự vô cớ không
buông tha anh. Lần này cô sẽ không làm như vậy nữa vì cô thấy thương anh.

Vừa về
tới nhà, dưới sự chỉ đạo của Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng đầu tiên là đi tắm, rồi sau
đó lên giường đi ngủ. Anh nghịch ngợm đè Kiều Ưu Ưu xuống dưới mình, tất nhiên
sẽ tránh xa phần bụng của cô, ôm hôn cô, nhưng khí lực bất tòng tâm, Trử Tụng
cực kì đau khổ. Kiều Ưu Ưu cũng mềm lòng, đành dúng tay giúp anh giải quyết và
làm bẩn cả ga giường, Trử Tụng với khuôn mặt tiếc nuối sờ vào bụng Kiều Ưu Ưu
và nói: “Con trai, con có thấy không, chỉ vì con mà anh em con đã mất đi như
thế đấy.”

“Là con
gái!” Kiều Ưu Ưu phản bác.

“Ồ, chỉ
vì con mà em gái con tiêu rồi.”

Kiều Ưu
Ưu kéo tay anh ra, nói rất nghiêm túc: “Trong bụng em đây là con gái!”

“Được
rồi, con gái, con gái cưng, bố sai vì đã nhìn nhầm giới tính của con, lần sau
nhất định sẽ chú ý hơn.”

Mang
thai được hai tháng nên không thể nhìn ra là trai hay gái, thế nhưng Kiều Ưu Ưu
từ lúc có bầu tới giờ luôn nhận định rằng mình đang mang một bé gái, hơn nữa
người ta đều nói ăn chua cay sẽ là con gái, cô luôn muốn ăn ớt nên chắc chắn
đây là con gái, không thể chạy đi đâu được.

Buổi
chiều ánh nắng rực rỡ, nhưng cả phòng ngủ tối lại vì đã bị rèm cửa dày che đi
hết ánh sáng. Kiều Ưu Ưu nhìn khuôn mặt Trử Tụng lúc ngủ. Càng nhìn càng thấy
đẹp, thực ra Trử Tụng rất đẹp trai, nhất là sau khi anh đi bộ đội, cơ thể trở
nên rắn chắc, gầy nhưng khỏe mạnh.

“Sinh
con trai có thể giống anh, lông mày, đôi mắt, cái mũi, còn cái miệng nữa” ngón
tay Kiều Ưu Ưu dừng lại trên môi anh, môi anh rất mềm và ẩm ướt, khi hôn khiến
toàn thân cô run rẩy, Kiều Ưu Ưu chỉ nghĩ thôi mà khuôn mặt cũng đã nóng lên,
ngón tay rời tới bên má và véo nhẹ, “Nhưng không được ngốc nghếch giống anh, âm
thầm thích người khác cũng không chịu nói, tự mình chịu khổ, em không muốn con
trai em phải khổ như vậy.”

Kiều Ưu
Ưu chạm nhẹ vào tai anh, Trử Tụng luôn rất thích được ôm cô vào lòng và nghịch
tai cô, cô không biết cái tai có gì hay ho, như lúc này chạm vào tai anh, cô
cũng vẫn không thấy có gì đặc biệt. Nhưng cô lại bị rung động, nghiêng người
hôn anh, môi cô lướt qua má rồi cuối cùng dừng lại trên môi anh, lấy lưỡi liếm
nhẹ đôi môi hơi khô của anh, khi đã thỏa mãn và rời đi thì lại bị anh giữ chặt
đầu lại.

Trử
Tụng như đang nửa tỉnh nửa mơ, giọng nói kèm theo sự lười biếng và mê hoặc,
“Đùa với anh lâu như vậy, không chịu trách nhiệm làm sao được?”

“Á, anh
lại muốn bắt nạt em à, ngủ đi!”

Kiều Ưu
Ưu muốn trốn nhưng lại bị anh giữ lấy cằm không thể động đậy, đôi mắt nhỏ dài

hơi khép lại, một bên mép nhếch lên mang theo nụ cười tinh ranh, “Vốn đang ngủ
rất ngon lành, nhưng em hết đùa với mũi rồi đến miệng anh, rồi lại còn hôn tai
anh, lại còn lí nhí cái gì nữa chứ.”

“Anh
nghe thấy rồi à?” Kiều Ưu Ưu sầu não, cô không muốn để anh nghe thấy những lời
đòi lại sự công bằng cho con trai của mình, đó là những lời tự trách móc mình
không tốt, cô thấy xấu hổ quá.

Trử
Tụng nghiêng người hôn lên bờ môi cô và lưỡi không ngừng khiêu khích, cô trốn
thì anh đuổi theo, một lúc sau thì nhịp thở của hai người bắt đầu không còn
bình thường. Bàn tay không yên phận của Trử Tụng luồn vào trong áo cô, chạm vào
nơi mềm mại ấy, ngón tay vê nhẹ nhàng, Kiều Ưu Ưu thở mạnh, eo không ngừng co
lại, khiến cho ngọn lửa dục vọng trong anh ngày càng mạnh mẽ. Trử Tụng biết cô
cũng muốn nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới đứa bé, anh chầm chậm tiến vào, Kiều
Ưu Ưu lập tức có cảm giác muốn ngăn lại, Trử Tụng liếm miệng cô, an ủi nói:
“Anh sẽ nhẹ thôi, không sao đâu.”

“Nếu
ảnh hưởng tới con thì làm thế nào?”

“Không
đâu, sẽ không sao đâu.”

Kiều Ưu
Ưu cong người lên, bàn tay anh chạm vào lãnh địa nóng rực trong cô, khiến cô
rên rỉ không ngừng, cả người dần dần ửng hồng. Trử Tụng thở dốc và bắt đầu
chuyển động lên xuống. Kiều Ưu Ưu vốn chỉ có ý thương cho Trử Tụng, muốn để anh
nghỉ ngơi, thế nhưng ngủ được một lúc thì bọn họ lại quấn lấy nhau, quả nhiên
là không thể ở quá gần nhau, nếu không cho dù là có em bé rồi cũng không thể
tránh được ảnh hưởng.

Tiểu
biệt thắng tân hôn, nhất là sau khi nắm được tình cảm của đối phương, mỗi giây
mỗi phút ở bên nhau đều quá ngọt ngào. Ngoài đêm đầu tiên tương đối yên bình,
đêm thứ hai ở trong bệnh viện, thời gian sau đó chỉ cần ở cạnh nhau, tay Trử
Tụng sẽ chẳng có lúc nào để yên, đến ngay cả lúc ra ngoài đi dạo thì anh cũng
sẽ khoác tay lên cổ Kiều Ưu Ưu và trao những nụ hôn. Trử Tụng đã không ít lần
nghĩ, nếu như không có con thì tốt biết mấy, anh cũng chẳng phải chịu đựng cực
khổ như thế này.

Đứa con
nhà họ Trử quả thực cũng không dễ dàng gì, lúc mới bắt đầu thì gặp phải một
người mẹ không yêu mình, sau đó lại phát hiện lòng dạ người cha cũng nhẫn tâm
như vậy, đứa bé này có thể sống được, thì cơ thể nhất định sẽ khỏe gấp bội
phần, trái tim rộng lớn, đây chính là rèn luyện từ trong phôi thai mà ra.

* * *

Lễ tình
nhân mãi mãi là một ngày quan trọng, lễ tình nhân chưa tới mà ở khắp mọi nơi
đều là quảng cáo, phim ảnh, biểu ngữ tuyên truyền về lễ tình nhân, đến ăn mày
cũng biết mười bốn tháng hai là ngày lễ tình nhân.

Kiều Ưu
Ưu cố ý không nhắc tới, nhưng Trử Tụng cũng dường như cảm thấy ngày lễ tình
nhân hoàn toàn không liên quan tới mình, hàng chữ “lễ tình nhân” ở khắp nơi
trên phố chẳng thể lọt vào “đôi mắt” của anh. Khi đưa cô đi làm anh cũng chẳng
thể hiện điều gì, Kiều Ưu Ưu tự hạ quyết tâm dành một ngày cho anh phản ứng,
nếu tối nay vẫn không có hành động nào thì cũng đừng trách Kiều Ưu Ưu gây
chuyện.

“Rầm!”


Kiều Ưu
Ưu cố tình đóng cửa xe thật mạnh, Trử Tụng nhìn bóng dáng cô từ phía sau đã đủ
biết, nếu trên đầu anh mà mang vòng kim cô như Tôn Ngộ Không thì chắc chắn sẽ
bị cô rủa chết.

Sở Hân
Duyệt sau vài ngày quan sát cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giữ Kiều Ưu Ưu
đang từ trong thang máy đi ra, kéo cô tới một góc rồi gí tay vào mũi cô nói:
“Cậu lại lừa mình phải không? Cái gì mà cậu có thai rồi, mà người đàn ông của
cậu lại chạy mất? Mấy ngày nay mặt mày hớn hở, người đàn ông của cậu lại ngày
ngày đưa đi đón về, chạy đi đâu chứ?”

Kiều Ưu
Ưu tự nhận mình sai, sờ lên mũi nói: “Thì chẳng phải lại mới về sao.”

“Thôi
đi, mình mà tin cậu lần nữa thì tên mình viết ngược lại! Hứ!”

Sở Hân
Duyệt tức giận bỏ đi, Kiều Ưu Ưu vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói ngọt:
“Trước đây quả thực là anh ý đã chạy mất, mình cũng không biết anh ấy đã đi
đâu, chẳng thể nào liên lạc được, mình… Á!” Kiều Ưu Ưu đuổi theo quá sát nên Sở
Hân Duyệt vừa dừng lại là Kiều Ưu Ưu bị đập đầu vào cô ấy, suýt chút nữa còn
miệng đối miệng.

“Cậu
lại bịa.”

“Thật
là không phải bịa mà!”

Sở Hân
Duyệt chau mày, hai tay khoanh trước ngực: “Thế cậu nói thật đi, người đàn ông
của cậu làm nghề gì, đừng nói với mình là người làm công, mình sẽ không tin
đâu.”

“Sở
nương nương à, bà chuyển sang điều tra hộ khẩu rồi à?”

“Kiều
Ưu Ưu, mình thật không muốn quan tâm tới cậu nữa!”

Kiều Ưu
Ưu nhìn Sở Hân Duyệt đang định bỏ đi thì vội kéo tay cô lại, cười nịnh nọt:
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Chồng mình là bộ đội, kết hôn đã hai năm
rồi mà số lần anh ấy về nhà vẫn chưa đếm hết hai bàn tay.”

“Lục
quân?” Ánh mắt Sở Hân Duyệt bắt đầu sáng lên.

Kiều Ưu
Ưu lắc đầu, giơ tay chỉ lên trời.

Sở Hân
Duyệt hoàn toàn bị kích động, quên hẳn tâm trạng phẫn nộ khi nãy của mình. “Ái
chà, không quân cơ à, oai thật đấy! Vẻ bên ngoài cũng đẹp trai, phi công à? Lái
cái gì? Trực thăng? Máy bay chiến đấu? Ôi mẹ ơi!”

Kiều Ưu
Ưu cúi gục đầu xuống, oai thì có tác dụng quái gì. Một năm 365 ngày thì có tới
300 ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, 65 ngày còn lại cũng chưa chắc có thể ở bên
nhau, lúc ở cạnh nhau thì cũng phải cãi nhau vì một chuyện gì đấy hoặc chiến
tranh lạnh chẳng hạn.

Sở Hân
Duyệt giơ khuỷu tay huých huých Kiều Ưu Ưu, cười ám muội: “Hôm nay là ngày lễ
tình nhân đấy, chồng cậu vừa hay cũng ở nhà, định tổ chức thế nào?”

Kiều Ưu
Ưu lạnh nhạt nói: “Anh ấy chắc cũng chẳng biết ngày lễ tình nhân dùng để làm
gì.”

“Sao có
thể thế được? Khắp nơi trên phố đều tuyên truyền cho lễ tình nhân, trừ khi anh
ấy vừa mù vừa điếc, nhìn không thấy nghe không thông.”

Kiều Ưu
Ưu nhận kịch bản từ tay một đồng nghiệp, run run, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đúng đó, mù rồi, điếc rồi!”

“Thôi
đi cô, chắc chắn là gây sự bất ngờ.”

Kiều Ưu
Ưu lắc đầu, thật sự không dám mong đợi gì nhiều. Những lễ tình nhân trước đây
anh ấy chưa từng thể hiện gì, trước khi cưới lại càng không có, một người như
vậy làm sao mà dám mong chờ gì?

Nhiệm
vụ ngày hôm nay của Kiều Ưu Ưu không nhiều, chỉ cần quay một đoạn nên được về
khá sớm. Tuy miệng thì nói rằng không mong chờ gì, thế nhưng trong lòng lại rất
hi vọng sẽ có một sự bất ngờ nào đó, cho dù chỉ là một bó hoa cô cũng cảm thấy
vui, dù sao cái người họ Trử kia trong bao nhiêu năm qua cũng chưa tặng cho cô
dù chỉ là một cành hoa dại.

Thế
nhưng nhìn đoạn đường về nhà ngày càng ngắn lại, trái tim Kiều Ưu Ưu lại ngày
một lạnh đi.

“Hôm
nay nhà cô giúp việc có chuyện nên anh cho cô ấy về rồi.”

Kiều Ưu
Ưu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói năng gì.

Trử
Tụng với tay véo má cô, cười hỏi: “Ai chọc giận em rồi?”

Kiều Ưu
Ưu tức giận kéo tay anh ra: “Đừng có động vào em, phiền chết đi được!”

Trử
Tụng tự giác ngậm miệng lại. Khi chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ, có một cô gái
xách một giỏ hoa hồng gõ vào cửa sổ xe, miệng khéo léo chào mua hoa hồng, Trử
Tụng tìm tiền lẻ trong túi, chọn một bông hoa hồng từ trong làn ra. Cô gái nhìn
đồng tiền mỏng manh trên tay mình, bĩu môi bỏ đi. Trử Tụng còn nghe rõ tiếng cô
gái khó chịu lẩm bẩm: “Keo kiệt thế, con ngốc mới theo anh ta.”

Không
nghe thấy còn đỡ, nghe xong thì cành hoa hồng lạc lõng trong tay Trử Tụng tặng
cũng khổ mà không tặng cũng khổ.

Kiều Ưu
Ưu nhượng bộ, thở dài thật mạnh như để hạ quyết tâm, quay sang Trử Tụng giơ tay
ra: “Đưa đây!”

Trử
Tụng có phần không chắc chắn, nhìn vẻ mặt không mấy dễ chịu của cô, dò hỏi: “Em
thực sự muốn lấy à?”

“Vớ
vẩn! Anh keo kiệt tới vậy, nếu không lấy thì đến một cành hoa hồng cũng chẳng
có.” Lửa giận của Kiều Ưu Ưu chỉ muốn ngay lập tức trút lên mặt Trử Tụng, cướp
lấy cành hoa hồng về phía mình, lại còn bị gai đâm vào tay. Nếu là trước kia
thì cô đã ngắt từng cánh hoa ném ra ngoài cửa sổ rồi, muốn ra sao thì ra.

Trử
Tụng mím môi cười nhẹ, Kiều Ưu Ưu đang có tâm trạng không vui, hoàn toàn không
để ý tới suy nghĩ gì của Trử Tụng lúc này, cô chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào
bông hoa kia, dường như nếu nhìn lâu hơn sẽ có thể biến thành một bó hoa lớn.
Đây là lần đầu tiên Trử Tụng tặng hoa cho cô, tuy là có hơi mỏng manh nhưng
cũng nên giữ làm kỉ niệm.

Kiều Ưu
Ưu tuy không mãn nguyện lắm, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra chụp một
bức ảnh hoa hồng, đăng lên blog và viết: “Đúng là cực kì ki bo, một cành hoa
hồng để dỗ mình, đến cô gái bán hoa cũng nói mình là con ngốc mới cưới anh ta.
Được thôi, thừa nhận rằng tôi chính là con ngốc đó.”

Đăng
lên blog chưa đầy 15 phút thì điện thoại của Trử Tụng liên tục bị công kích,
phần lớn là phụ nữ đòi lại công bằng cho Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng bị mắng cho tơi
bời, cuối cùng không thể không rút pin ra. Sau khi thế giới yên ổn trở lại,
chiếc xe dừng lại trước tòa nhà, Trử Tụng nghiêng người trước mặt Kiều Ưu Ưu
như chỉ muốn nuối chửng bộ dạng cô lúc này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi
lát nữa nhớ đăng lên blog để minh oan cho anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận