Em Là Đôi Cánh Của Anh

Hình
như đã lâu lắm cô không còn nhìn thấy Đại Tiểu Kha, khi Kiều Ưu Ưu tưởng rằng
cô gái này đã biến mất khỏi doanh trại thì thật tình cờ cô lại gặp cô ta ở dưới
lầu.

Chỉ là
lần này, có lẽ đúng là lần gặp mặt cuối cùng.

Đại
Tiểu Kha kéo va li hành lí xuống dưới lầu, Kiều Ưu Ưu lúc đó cũng đang đi lên.
Kiều Ưu Ưu nhìn thấy cái va li to như vậy cô không nói gì mà chỉ giúp Đại Tiểu
Kha kéo hành lí xuống dưới.

“Cám
ơn!”

“Cô
phải đi rồi sao?”

“Đúng
vậy, mặc bộ quân phục năm năm rồi nhưng đến hôm nay cũng coi như là vĩnh biệt
rồi.” Đại Tiểu Kha đứng ở bên chiếc va li, nhìn lại doanh trại quân đội thấp
thoáng ở xa.

Đại
Tiểu Kha sau khi tốt nghiệp đại học thì lập tức nhập ngũ, làm bộ phận IT. Cô
thực ra có thể ở lại doanh trại thêm vài năm, nhưng vì muốn ở cạnh bên chồng
nên cuối cùng vẫn quyết định chuyển ngành, lúc đầu được chuyển từ địa phương
khác tới Sư đoàn 1 này cũng là vì như vậy sẽ được ở gần với chồng mình hơn.

“Không
nỡ sao?”

“Có một
chút thôi!”

Đại
Tiểu Kha thở dài: “Có thể gặp được chồng tôi rồi, sau này đều có thể ở bên anh
ấy, thế nên cánh cửa này khép lại thì lại có cánh cửa khác được mở ra, không có
gì tổn thất hết.”

Kiều Ưu
Ưu cúi đầu suy nghĩ: “Nếu là cô, cô có đồng ý bỏ lại công việc để ở bên chồng
mình không?”

“Có
phải là do tôi sắp đi rồi nên thái độ của cô đối với tôi cũng khác đi?”

Kiều Ưu
Ưu nhướn mày: “Tôi có không thân thiện với cô đâu.”

“Dĩ
nhiên là có rồi! Rõ ràng là đang cười nhưng bộ dạng của cô lại như muốn nhảy
vào tôi để cấu xé vậy. Nhưng lần này thì tốt rồi, không như lần trước.”

“Cấu xé
cô? Có cần phải thế không?” Kiều Ưu Ưu bĩu môi.

“Chuyện
đó thì phải hỏi cô rồi, việc này chỉ có cô biết thôi. Nhưng mà tôi thấy cô cũng
nên cám ơn tôi mới phải.”

“Dựa
vào đâu chứ?” Kiều Ưu Ưu cao giọng hỏi lại với vẻ ngạc nhiên vô cùng.

“Cô và
Trử Tụng không phải là gây lộn với nhau sao, tay người ta cũng chẳng phải là do
cô cắn sao? Vì điều này mà còn bị đình chỉ bay cơ mà, lẽ nào hai người đánh
nhau không phải là tại tôi? Cô cũng đừng trách tôi tưởng bở, tôi cũng chỉ là có
được chút năng lực phán đoán cơ bản mà người phụ nữ bình thường nên có thôi.”

Kiều Ưu
Ưu định tội luôn cho Đại Tiểu Kha, “Là do cô cố ý.”


“Trời
đất chứng giám, tôi chẳng làm gì đâu nhé, là do tự cô không nhìn rõ thấy cách
làm của tôi thôi.”

Kiều Ưu
Ưu tức tới nỗi phải hít thở sâu, hai tay khoanh trước ngực: “Đại Tiểu Kha, cô
và tôi thân nhau lắm à?”

“Thực
ra là không thân nhưng mà đều là phụ nữ mà, ánh mắt cô nhìn tôi giống như sói
mẹ bảo vệ sói con vậy. Tôi cũng chỉ là đem cho Trử Tụng một đĩa bánh chẻo mà
thôi. Nói thật nhé, trước đây tôi còn đem cho anh ấy sườn heo kho tàu rồi cơ.”

“Đại
Tiểu Kha, cô có phải là muốn cãi nhau với tôi không?” Kiều Ưu Ưu tức giận quá,
lấy một chân đạp đổ luôn cái va li của Đại Tiểu Kha.

“Làm
cái gì thế, sao lại trút giận lên cái va li của tôi, thật đúng là…” Đại Tiểu
Kha khó chịu nhìn cô, tốn sức nhấc cái va li lên, miệng càu nhàu: “Nói cô bận
tâm cô còn không tin, tôi chỉ mới nói có hai câu mà cô đã tức thế rồi.”

“Là do
cô gây sự đấy chứ!”

“Các
tiền bối cách mạng đã dạy chúng tôi rằng, cần phải đối xử thật ấm áp với đồng
đội của mình, Trử Tụng một mình cô đơn ở doanh trại, tôi chỉ là đem cho anh ấy
một chút ấm áp với tư cách là đồng đội thôi mà, có làm sao? Cô lo cái gì chứ?
Cô tức giận như vậy thì sao cô không tới chăm sóc anh ấy đi?”

Kiều Ưu
Ưu cố bắt mình phải trấn tĩnh, phải trấn tĩnh hơn, Đại Tiểu Kha dù tốt với Trử
Tụng đến mấy thì cũng chỉ là người không liên quan, cô mới là người vợ danh
chính ngôn thuận của Trử Tụng, không được tức giận, cũng không nên tức giận.

“Chuyện
giữa hai vợ chồng tôi cô quản được không?”

Đại
Tiểu Kha cười vui vẻ nói: “Tôi không quản được mà chỉ nói cho sướng miệng
thôi.”

Kiều Ưu
Ưu quay mặt nhìn ra xa, thở dài một tiếng rồi hỏi với bộ mặt ghét bỏ, “Sao cô
còn chưa đi?”

“Xe đón
tôi vẫn chưa tới, cái va li này to quá tôi đi không nổi.”

“Thế cứ
đứng đợi một mình đi.”

Nói
xong, Kiều Ưu Ưu quay người đi lên lầu, nhưng cô lại bị Đại Tiểu Kha gọi lại:
“Cô nói xem năm đó có bao nhiêu nữ sinh thích Trử Tụng, nhưng đến cuối cùng sao
anh ấy lại cưới cô? Hơn nữa nói thật lòng thì Trử Tụng đối xử với cô không tốt
sao?”

Kiều Ưu
Ưu đứng như trời trồng, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi quay lại nói:
“Chồng cô mà biết cô quan tâm tới vấn đề hôn nhân của một người đàn ông khác
như vậy thì không biết có sử dụng bạo lực gia đình với cô không?”

“Cũng
bình thường thôi, vậy nên tôi mới cần lấy lòng chồng tôi.” Đại Tiểu Kha cười vô
cùng rạng rỡ giống như hoa đào cười đón gió xuân.

Đại
Tiểu Kha nhìn bóng dáng Kiều Ưu Ưu từ phía sau rồi huýt sáo thật to, đây là kĩ
năng mà cô học được trong quân đội khi muốn trêu chọc phụ nữ quả rất công hiệu.

* * *


Kiều Ưu
Ưu tức giận nằm xuống sofa nghĩ tới lời nói của Đại Tiểu Kha, từ tức giận
chuyển sang không còn nghĩ ngợi được gì nữa, đầu óc loạn hết cả lên. Đại Tiểu
Kha hình như đã nói rất nhiều, nhưng cũng giống như không nói gì. Mỗi câu nói
của cô ta đều khiến cô vô cùng khó chịu. Cái gì mà Trử Tụng vì sao lại kết hôn
với cô? Cái gì mà chuyện hai vợ chồng cô gây lộn là bởi vì Đại Tiểu Kha? Cái gì
mà cô không chăm sóc tốt cho Trử Tụng?

Được
thôi, chuyện gây lộn đó thực sự là có liên quan tới Đại Tiểu Kha, ai bảo cô ta
cười gian như vậy? Cô không chăm sóc tốt được cho Trử Tụng chẳng phải là do ở
cách quá xa sao, mỗi người có một chí hướng riêng, không phải tất cả mọi người
đều là Đại Tiểu Kha vì chồng mà từ bỏ công việc.

Kiều Ưu
Ưu nằm lật người trên ghế sofa, chân đạp lung tung.

Cô luôn
biết rằng bản thân mình không phải là một người vợ tốt. Từ lúc bắt đầu cô đã tự
thôi miên bản thân mình bằng một cuộc hôn nhân không dựa trên nền tảng tình
cảm, vì thế cô không cần phải quá coi trọng cuộc hôn nhân này, dù sao cũng ở
cách xa nhau, lại không thường xuyên gặp mặt, mỗi người sống cuộc sống của
riêng mình là được. Chăm sóc chồng là việc nên làm của những người vợ khác chứ
không phải việc của cô. Cô luôn cảm thấy điều này là lẽ dĩ nhiên, nhưng đến hôm
nay khi bị Đại Tiểu Kha nói như vậy, cô bỗng cảm thấy thực sự khó chịu, cô đối
xử với chồng không tốt chẳng liên quan gì tới Đại Tiểu Kha. Khi Ưu Ưu bị một
người ngoài vòng vo nói rằng mình không làm tròn bổn phận như vậy, cảm giác này
thực sự là không dễ chịu.

Càng
gần tới giờ Trử Tụng trở về, cô nhìn xung quanh nhà có hơi bừa bộn, Kiều Ưu Ưu
ngay lập tức nhảy từ trên ghế sofa xuống nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, sau đó
vén tay áo lên rồi chạy thẳng vào bếp.

Trử
Tụng bước vào nhà nhìn thấy nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ, anh thấy hơi đắc ý với
cách giáo dục có hiệu quả của mình. Kiều Ưu Ưu mặc tạp dề, cầm chiếc xẻng xào
từ nhà bếp đi ra, ngoác miệng cười “cơm sắp chín rồi”. Nói xong cô lại chạy vào
bếp.

“Kiều
Ưu Ưu em làm gì vậy?”

“Em nấu
cơm.”

Trử
Tụng đi vào, lấy tay áp lên trán cô hỏi: “Em bị ốm à?”

Kiều Ưu
Ưu vốn đang hi vọng được anh khen, nào ngờ anh vừa nói như vậy, khuôn mặt tươi
cười của cô bỗng biến mất, cô kéo tay anh ra, “Em nấu cơm cho anh mà anh cũng
không hài lòng à?”

Trử
Tụng ngẩn người gật gật đầu.

“Em
thấy anh bị bệnh rồi!”

“Đúng,
anh bị bệnh rồi!”

Trử
Tụng đi ra khỏi nhà bếp, chưa ra đến cửa thì anh lại quay trở lại, ngẩng đầu
hỏi Ưu Ưu: “Hay là em làm như vậy để chúc mừng anh?”

“Chúc
mừng cái gì?”


“Cái
này!” Trử Tụng hạ thấp vai xuống, đưa vai mình lên trước mặt Kiều Ưu Ưu, “Chính
là cái này.”

Kiều Ưu
Ưu quay lại liếc nhìn anh, không chú ý lắm, tay đảo qua đảo lại hai lượt rồi
lại dừng, quay lại nhìn kĩ hơn. Sáng nay trước khi đi rõ ràng là chỉ có hai
ngôi sao, buổi tối trở về lại có thêm một ngôi sao nữa là sao?

“Ôi, thật
không nhìn ra, anh được lên chức một cách thầm lặng à!”

“Đúng
thế, người có thực lực thì trước giờ không bao giờ khoa trương.” Trử Tụng đứng
thẳng lưng lên, tự hào đi ra khỏi nhà bếp như một chú gà trống vừa chiến thắng.

Kiều Ưu
Ưu tuy không nói gì nhưng cũng vui mừng thay cho Trử Tụng. Nếu là mười năm
trước, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện Trử Tụng có thể xuất sắc
được như thế này. Từ nhỏ tới lớn, cô đều cho rằng Trử Tụng là một tên chẳng thể
nào làm nên trò trống gì, ngày ngày chỉ biết đi theo mấy ông anh và vài thằng
bạn chạy khắp thành phố để gây chuyện.

* * *

Bưng
lên bàn bốn món xào và một món canh, Kiều Ưu Ưu phiền muộn nhìn mấy món ăn
chẳng được “sắc hương” gì, nuốt nước miếng nói: “Có phải là màu sắc không được
đẹp cho lắm không?”

“Ừ!”

Kiều Ưu
Ưu cố chịu đựng sự mất mặt, cứng đầu nói: “Vậy cũng phải ăn hết, đây là lần đầu
tiên em hạ quyết tâm làm một bữa cơm đấy!”

Trử
Tụng rất nghe lời, không biết có phải do anh thực sự đói bụng hay không, nhưng
dù sao tất cả các đĩa đều gần như được anh ăn sạch, Kiều Ưu Ưu thì cảm thấy
những món này quả thực không ngon lành gì, món thì mặn quá, món thì chẳng có vị
gì.

* * *

“Hôm
nay ở dưới lầu em có gặp Đại Tiểu Kha.”

“Ừm!”

Trử
Tụng mặc cái tạp dề có phần quá nhỏ so với anh, đứng ở bồn rửa bát nói vọng ra,
“Hôm nay cô ấy phải đi rồi chứ?”

“Ừ, đi
rồi, kéo một cái va li rất lớn.”

Trử
Tụng đặt cái đĩa trong tay xuống, dựa vào bồn rửa nhìn cô hỏi: “Sao thế? Cô ấy
đi rồi mà em cũng không vui sao?”

“Cô ấy
đi hay không đi thì liên quan gì tới em, em không cần thiết phải vui hay không
vui.”

“Cô ấy
nói gì với em rồi?” Trử Tụng híp mắt hỏi cô.

Kiều Ưu
Ưu cảnh giác nhìn anh, “Cô ấy nên nói gì với em à?”

Trử
Tụng nhún vai: “Anh làm sao mà biết được?”

Kiều Ưu
Ưu nhìn bóng dáng người đàn ông cao to ở trước mặt, cánh tay anh đã kéo lấy cô
trong lúc cảm thấy bất lực nhất, cho cô một gia đình thuộc về chính bản thân
mình, tuy họ không thường xuyên gặp mặt nhưng cô vẫn thấy rất biết ơn anh. Giờ
đây, cô cảm thấy mình ngày càng phụ thuộc vào anh, mỗi lần chia tay đều cần có
một khoảng thời gian mới có thể thích ứng, không biết lần chia tay này, sao bao
lâu cô mới có thể thích ứng.

Lời nói
của Đại Tiểu Kha lại vang vọng bên tai cô, cô ta nói: “Sao Trử Tụng lại kết hôn
với cô?”


Tại
sao?

Kiều Ưu
Ưu nhớ rằng, năm đó mình khó khăn lắm mới leo lên được vị trí phát thanh viên,
cô tưởng rằng từ đó trở đi mình có thể sánh bằng với Tống Tử Đồng, có thể ưỡn
ngực ngẩng cao đầu đứng bên cạnh anh. Cô vui sướng chạy tới bày tỏ với Tống Tử
Đồng nhưng anh ta lại nói, “Không phải là cô thích anh mà cô chỉ coi anh như
một mục tiêu để hướng tới.” Câu nói đơn giản đó đã miêu tả tình cảm Kiều Ưu Ưu
dành cho anh ta trong sáu năm qua không đáng một đồng tiền, Kiều Ưu Ưu lúc đó
không thể hiểu, nếu đó không phải là thích thì như thế nào mới phải? Để có thể
sánh ngang với anh, cô đã phải cố gắng không mệt mỏi, cô luôn cho rằng chỉ cần
bản thân mình đủ vững vàng thì mới có tư cách bày tỏ với anh. Nhưng anh lại nói
đó không phải tình yêu, thậm chí cũng chẳng phải là thích.

Kiều Ưu
Ưu cảm thấy bầu trời sụp đổ. Mối tình đầu là anh chàng kéo violon bên hàng xóm,
để có thể nói chuyện cùng chủ đề với anh, cô ép mình phải học violon – cái mà
cô không hề thích, nhưng sau đó anh ta đi mất. Người tiếp theo là Tống Tử Đồng,
bao nhiêu năm thầm thương trộm nhớ anh, vậy mà đổi lại chỉ là một câu không phải
là thích. Kiều Ưu Ưu cô sinh ra đã không thể ở bên cạnh người mà mình thích
sao?

Hôm đó
Trử Tụng ngồi uống rượu cùng với cô, uống nhiều rồi nên cô cũng không nhớ đã
nói gì nữa, lời nói của Trử Tụng cũng hoàn toàn không có trong kí ức của cô. Dù
sao đến ngày thứ hai tỉnh dậy trên bàn rượu, trên ngón áp út ở bàn tay trái của
cô có đeo cái vòng ở nắp chai bia, Trử Tụng đang tỉnh táo ngồi trước mặt cô
giải thích từng câu từng chữ rằng tối qua cô đã cầu hôn anh như thế nào, hơn
nữa anh lại mềm lòng và đồng ý rồi.

“Em
uống nhiều quá rồi nên không nhớ gì nữa.”

Kiều Ưu
Ưu nói xong định gỡ cái vòng trên ngón tay xuống nhưng lại bị Trử Tụng ấn lại,
đôi mắt đen sâu thăm thẳm, “Không được! Em đã viết chữ làm chứng rồi, sao có
thể chối cãi?”

“Lúc
say rượu dù đã làm việc gì cũng không phải chịu trách nhiệm.”

Trử
Tụng chẳng những không giận mà anh còn cười, giơ tay lên cho cô nhìn thấy cái
vòng giống hệt như của cô ở trên ngón áp út, “Là em cầu hôn anh, cứ cố quấn lấy
anh bắt anh phải kết hôn với em, em coi hôn nhân là trò chơi à? Nói cưới là
cưới, nói không cưới là không cưới à?”

“Vậy
tại sao anh không cản em?”

“Anh
nói em có chịu nghe không?”

“Thế
thì anh đừng coi đó là thật, thế là xong.”

“Thật
ngại quá, cả đời anh đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ cầu hôn, anh cũng
không có sức đề kháng lớn đến vậy, chỉ có thể thuận theo thôi. Kiều Ưu Ưu,
chẳng phải em nói là Tống Tử Đồng đi rồi thì em ở cùng ai cũng chẳng có ý nghĩa
gì sao? Hay là bây giờ em hối hận, cũng là muốn chờ tới một ngày Tống Tử Đồng
quay lại tìm em?”

“Em
thèm vào!” Kiều Ưu Ưu vỗ tay xuống bàn đứng lên, chân cô mềm nhũn khiến cô suýt
ngã, nhưng cô vẫn cố ép mình nói đầy khí thế: “Cưới thì cưới, từ trước đến nay
tôi nói lời là giữ lời!”

“Trử
Tụng, thực ra anh cũng rất muốn kết hôn với em, có phải không? Nếu không tại
sao anh không từ chối? Có lẽ tối hôm đó em căn bản cũng chẳng nói gì, là anh
nhất định muốn cưới em nên mới bịa câu chuyện ra như thế, có phải không? Lẽ nào
khi đó anh cũng không quan tâm tới chuyện trong trái tim em đã có người khác?
Hay chuyện đó đối với anh chẳng là gì?”

“Trử
Tụng!” Kiều Ưu Ưu gọi nhỏ tên anh.

“Hả?”

“Hồi
đó, vì sao anh lại đồng ý kết hôn với em?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận