Em Là Định Mệnh Đời Anh

Cơ Quân Dã và A Thích từ trên tầng đi xuống, bất ngờ phát hiện Cơ Quân Đào đang làm bữa sáng trong bếp. Cơ Quân Dã không khỏi kinh ngạc, quay sang nhìn A Thích, A Thích tỏ vẻ “anh đã nói rồi mà lại”. Cô lập tức cảm thấy rất vui. Cơ Quân Đào mới rán được một quả trứng, thấy em gái xuống, anh quay lại nói: “Em rán đi, anh rán không ngon”.

Cơ Quân Dã nhìn quả trứng anh vừa rán xong, màu hơi đen, may là đã rán cả hai mặt nên chắc cũng chín rồi. Cô nói: “Quả này để em ăn. Đây chính là quả trứng dán tem tay nghề đầu bếp của Quân Đào công tử đây!”

Cơ Quân Đào cảm thấy hơi xấu hổ, đặt máy nướng bánh và một túi bánh mì lên trên bàn ăn, nói với A Thích: “Tự nướng đi”. Nói xong, anh mở tủ lạnh, rót một cốc sữa lạnh định uống.

A Thích giành lấy cốc sữa của anh: “Lạnh quá, không tốt cho dạ dày”, nói xong bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.

A Thích vừa đợi hâm nóng sữa vừa thì thầm gì đó vào tai Cơ Quân Dã đang rán trứng bên cạnh. Cơ Quân Dã bật cười đấm anh ta một cái.

Đã vô số lần thấy hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ, nhung lúc này Cơ Quân Đào lại đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ, cứ đứng bần thần.

Ba người vừa ăn sáng vừa tán gẫu, thực ra là chỉ có hai người thích ồn ào trò chuyện với nhau, còn Cơ Quân Đào thì trước sau như một, vẫn yên lặng không nói.

“Anh, hai ngày trước con Mực nhà Vân Vân đã đẻ một đàn Mực con, em thấy đáng yêu quá nên dặn cô ấy để dành cho em một con”, Cơ Quân Dã nói: “Em muốn cho Đậu Đậu, thằng nhóc đó nhất định sẽ rất vui”.

A Thích lắc đầu thở dài, nói: “Anh thật sự hâm mộ Đậu Đậu, em chưa một lần nhớ đến anh những khi có chuyện tốt”.

“Không nên, mẹ nó sợ chó lắm”. Cơ Quân Đào đang uống sữa chợt nói chen vào mà không thèm ngẩng đầu lên: “Bình thường Đậu Đậu đi học, cô ấy đi làm, vậy ai chăm sóc chó được? Lúc về đây thì cô ấy vừa phải chăm con vừa phải chăm chó, em đừng làm người ta vất vả thêm nữa”.

“Em lại không nghĩ tới chuyện này”, Cơ Quân Dã nhụt chí nói: “Mà cái cô Hoài Nguyệt này nữa, chó thì có gì phải sợ chứ, con Mực đó có lớn hết cỡ cũng không to bằng một nửa Leshy của chúng ta, chắc không thành vấn đề, nhỉ?”

A Thích nói: “Để Đậu Đậu thuyết phục mẹ nó, nếu mẹ nó mềm lòng thì không chừng sẽ vượt qua được sợ hãi”, nói xong lại lén nháy mắt với Cơ Quân Dã.

Cơ Quân Đào không vui, nói: “Đừng làm khó người ta, Đậu Đậu thích chó thì có thể đến chơi với Leshy, cần gì làm cho người ta khó xử”.


Cơ Quân Dã cười hì hì, nói: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo nhất. Bất kể Hoài Nguyệt đi làm, về nhà, trong tuần hay cuối tuần đều suy nghĩ giúp cô ấy cả”.

Vẻ mặt Cơ Quân Đào chợt đông cứng lại, sau đó lập tức nghiêm mặt, không nói gì nữa.

Thấy tình thế không ổn, A Thích vội kéo Cơ Quân Dã đứng dậy, nói: “Quân Đào, hai đứa tôi đi mua thức ăn đây. Mấy hôm trước Tiểu Dã học được vài chiêu trên ti vi, hôm nay phải trổ tài. Anh muốn ăn món gì nào?”

“Tùy!” Cơ Quân Đào vẫn sầm mặt, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Mua một ít sò với cà”.

A Thích vội kéo Cơ Quân Dã ra cửa, Cơ Quân Dã không vui, nói: “Anh kéo em làm gì, không phải em đang nói chuyện đàng hoàng sao? Anh trai em đã để ý Hoài Nguyệt thì em nhân tiện mượn cơ hội chỉ đường cho anh ấy. Nếu không, chính anh ấy sẽ không nghĩ đến vấn đề này đâu”.

“Đại tiểu thư của anh, em còn chưa học được mấy chiêu bề ngoài của anh mà đã dám mở phòng khám rồi à?” A Thích khoác eo cô, dở khóc dở cười: “Anh chỉ nói Quân Đào không bài xích Hoài Nguyệt. Có lẽ thái độ không bài xích này từ từ sẽ phát triển thành thích, nhưng cũng có lẽ sẽ phát triển thành không bài xích người khác. Tại sao em lại nói trắng ra như vậy? Xem em làm anh ấy sợ rồi kia kìa. Phản tác dụng!”

“Nhưng rõ ràng anh ấy quan tâm đến người ta mà, anh đã thấy anh ấy nghĩ trước nghĩ sau cho người phụ nữ nào như vậy chưa? Vân Vân hay là Tiểu Cẩm? Đó đều là những người cực kỳ yêu anh ấy đấy. Ngay cả em cũng chưa bao giờ được anh ấy quan tâm như vậy”. Cơ Quân Dã không phục, giọng nói mang vẻ không cam lòng.

“Em?” A Thích cười nói: “Em chăm sóc anh ấy giống như con trai mình, anh thấy anh ấy nhìn em không khác gì nhìn mẹ em thì có”.

“Nếu thật sự như vậy cũng tốt. Nếu như mẹ vẫn còn thì anh ấy cũng sẽ không trở nên như bây giờ”. Cơ Quân Dã buồn bã nói: “Có lúc em thật sự sợ mình vừa quay đi thì anh ấy cũng sẽ bỏ đi như mẹ em. Anh cũng biết mà, từ bé anh ấy đã không chịu nói ra tâm sự trong lòng với người khác giống hệt mẹ em. Ngay trước lúc khi đi mẹ còn nói với em là muốn thay rèm cửa sổ mới, muốn dùng rèm cửa bằng sa mỏng”.

A Thích cầm tay Cơ Quân Dã: “Đừng buồn nữa, anh bảo đảm Quân Đào chắc chắn sẽ không giống mẹ. Bệnh của anh ấy đã gần khỏi hẳn rồi. Từ khi anh ấy chịu nhận lời mời của Viện Mỹ thuật là anh đã thấy không có vấn đề gì rồi. Nếu không, em nghĩ anh ấy lên lớp cho sinh viên kiểu gì? Cho dù có lãnh đạm đến mấy thì cũng vẫn phải giảng bài với trả lời thắc mắc của sinh viên chứ. Hai năm nay các tác phẩm anh ấy vẽ rõ ràng đã nhiều lên. Mặc dù đa số chỉ là hoàn thiện các bức dang dở trước kia, nhưng em phải biết là người mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng làm chuyện gì cũng sẽ bỏ dở nửa chừng, rất khó có thể kiên trì hoàn thành một tác phẩm lớn. Cho nên, anh bảo đảm bây giờ anh ấy đã khỏi bệnh rồi, chỉ còn chưa hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý khi giao tiếp với người khác thôi. Chỉ mong Hoài Nguyệt và Đậu Đậu có thể giúp đỡ anh ấy”.

Cơ Quân Dã nói: “Em thích Hoài Nguyệt, tính tình tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Nếu như cô ấy thật sự có thể thành đôi với anh trai em thì tốt quá. Lúc đó mọi người ở cùng một chỗ nhất định sẽ vui lắm. Em cũng thích Đậu Đậu, chúng ta giúp Hoài Nguyệt cướp nó về từ tay bố nó. Chúng ta sinh một đứa con gái, tuyển Đậu Đậu làm con rể. Được vậy thì đúng là tuyệt thật”.

A Thích trêu chọc: “Đó không phải kết hôn họ hàng gần, vi phạm luật hôn nhân à?”


Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Bọn nó mà có con với nhau thì nhất định sẽ giống Đậu Đậu, Đậu Đậu đẹp thật! Đậu Đậu!”

A Thích nhìn theo ánh mắt cô, thấy Hoài Nguyệt và Đậu Đậu đang đi trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, Đậu Đậu đang cầm một chiếc bánh, vừa đi vừa ăn. Tay Hoài Nguyệt xách một con cá, một túi cà và một túi sò.

“Đậu Đậu ăn gì ngon thế? Cho cô một miếng được không?” Cơ Quân Dã ngồi xuống, vừa bẹo má cậu bé vừa trêu chọc.

Đậu Đậu đưa chiếc bánh tới gần miệng Cơ Quân Dã: “Cho cô này, bánh nhiều lớp, ngon lắm”.

“Đậu Đậu thảo quá, Đậu Đậu ăn đi”. Cơ Quân Dã xoa đầu cậu bé rồi đứng dậy, nhìn thấy Hoài Nguyệt đang xách thức ăn liền nói: “Hôm nay tôi cũng muốn làm hai món này, lát nữa chị dạy tôi được không?”

Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Chị đừng làm nữa, lúc mua thức ăn Đậu Đậu cứ đòi mua thật nhiều, để lát nữa tôi nấu luôn một mâm cho chị”.

Thấy quả thật Hoài Nguyệt đã mua rất nhiều, Cơ Quân Dã liền nói: “Thì ra Đậu Đậu thích ăn hai món này. Vậy thì tốt, tôi không mua nữa, mua về cũng nấu không ngon, ăn đồ chị nấu vậy. Đậu Đậu, lát nữa sang chơi với Leshy đi!”

Đậu Đậu khó xử nói: “Hôm nay cháu phải làm bài tập, phải vẽ tranh với mẹ!”

Mắt Cơ Quân Dã sáng lên: “Tranh gì? Lát nữa để chú Cơ dạy cháu”.

Đậu Đậu lập tức hớn hở gật đầu: “Vâng, để lát nữa cháu đi tìm chú Cơ”.

Hoài Nguyệt cúi xuống dỗ dành: “Đậu Đậu, chú Cơ bận lắm, không thể thường xuyên quấy rầy người lớn làm việc được. Lát nữa mẹ vẽ cùng con được không?”

Đậu Đậu suy nghĩ một chút: “Vâng, vẽ xong con sẽ đi chơi với Leshy sau”.


Cơ Quân Dã còn muốn nói tiếp nhưng A Thích đã kéo cô chào hai mẹ con rồi đi đến siêu thị.

“Vừa nói mà em đã quên rồi. Sao em hấp tấp như vậy, sau này nhất định sẽ sinh con gái”, A Thích nói, vẻ bất mãn: “Em muốn tối nay hai người họ động phòng hoa chúc à? Đừng làm Hoài Nguyệt sợ chạy mất. Bây giờ tìm đâu ra người nào thích hợp để giúp đỡ Quân Đào hơn hai mẹ con nhà họ chứ?”

Cơ Quân Dã nói: “Hay là chúng ta lượn một vòng đi, cho họ một chút cơ hội. Có Đậu Đậu ở đó, nói không chừng hai người thật sự có thể trò chuyện hoặc làm việc gì đó với nhau”.

A Thích bật cười, để mặc cô kéo ra ngoài tiểu khu.

Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhìn Hoài Nguyệt dắt tay con trai về nhà. Một người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, một em bé đáng yêu xinh xắn, nhìn kiểu gì cũng hệt như một bức tranh.

Đậu Đậu mặc quần soóc yếm, áo phông đỏ ngắn tay, vừa gặm chiếc bánh trên tay vừa cười tít mắt, ngẩng đầu nói gì đó với mẹ. Hoài Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa, cô cúi đầu cắn một miếng bánh của Đậu Đậu, sau đó gật gật đầu tỏ ý rất thích. Ánh nắng chiếu lên mặt cô, gương mặt tỏ ra cực kỳ sinh động và tươi vui. Cơ Quân Đào không kìm được, muốn mở cửa sổ để nhìn rõ hơn, nhưng chợt nhớ tới lời trêu chọc của Cơ Quân Dã ban nãy, lại ảo não rụt tay về, xoay người lên tầng, đi vào phòng vẽ.

Anh nhìn thấy bức vẽ thân cây khô dang dở đang lẳng lặng nằm trong góc phòng. Hôm nay ánh sáng trong phòng chan hòa, cái cây khô đó không còn cô độc như mấy ngày trước đây, mà Cơ Quân Đào có cảm giác như nó đang nóng lòng muốn thức tỉnh. Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm bức tranh, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Anh cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác này. Hình như mình cũng nôn nóng muốn thêm một chút sắc màu tươi sáng cho nó.

Vẽ thêm cái gì nhỉ? Anh nhìn một đống bột màu bên cạnh, hình như màu nào cũng hợp, nhưng lại không có màu nào thật sự hợp. Anh cảm thấy khó chịu như bị dồn nén, dường như hít thở cũng trở nên khó khăn. Cảm giác muốn sáng tác đang thôi thúc nhưng anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lòng bức bối, anh đi lên sân thượng nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh sáng màu vàng bao phủ mặt đất. Cây, cỏ, hoa, lá, thậm chí mỗi căn nhà đều như sống lại, tất cả mọi vật đều đang cố gắng bung tỏa sức sống tràn đầy.

“Tiếp đi mẹ!” Giọng nói trẻ thơ non nớt của Đậu Đậu vang lên bên tai.

“Ờ, Đậu Đậu phải giữ chắc ché!” Đó là tiếng dặn dò nhẹ nhàng của Hoài Nguyệt.

Cơ Quân Đào đi tới nhìn. Trên sân thượng nhà bên cạnh có lớp đất màu đen, lá cây màu xanh, thân dây leo mềm mại và hai tấm gỗ chống phân hủy màu xám đậm đặt song song trên rãnh đất làm lối đi. Hoài Nguyệt đang cầm vòi đi tưới nước cho những cây mướp, Đậu Đậu kéo ống cao su đi theo phía sau. Hai mẹ con đều đi chân đất trên tấm gỗ, một đôi chân nhỏ nhắn, thanh thoát, trắng ngần của phụ nữ và một đôi chân mũm mĩm, trắng hồng của em bé như trở nên long lanh dưới ánh mặt trời. Rất hài hòa, rất quyến luyến, giống như những đóa hoa tươi nở ra trên thân cây khô.

Cơ Quân Đào nhìn rất chăm chú, trong lòng thầm cảm ơn tạo hóa đã để cho anh được thấy một cảnh tượng đẹp đẽ đến vậy.

Cơ Quân Đào đứng yên như vậy rất lâu, cuối cùng Đậu Đậu cũng phát hiện, cậu bé lớn tiếng gọi: “Chú Cơ!”

Anh giật mình thấy hai mẹ con đều nhìn mình với vẻ kỳ lạ, chợt nhận ra việc mình cứ nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của người ta như vậy là rất mất lịch sự, anh khó xử lấp liếm: “Tại sao không đi giày?”


Thấy thần sắc anh đã trở lại bình thường, Hoài Nguyệt khẽ thở phào giải thích: “Sợ lúc tưới, nước sẽ bắn lên giày nên bỏ giày luôn cho tiện. Có bẩn chân cũng chỉ cần giội nước là xong, đỡ mất công”. Vừa rồi thấy anh ngẩn ngơ, cô còn tưởng anh lại có vấn đề gì.

Đậu Đậu dậm một cái thật mạnh lên tấm gỗ, nói: “Đi chân đất thích lắm. Chú Cơ, chú có muốn chơi không?”

Cơ Quân Đào lắc đầu nói với Thương Hoài Nguyệt: “Tuần này bác làm vườn về quê, bác ấy còn nói là đã đến lúc phải dựng giàn cho mấy cây mướp này rồi. Xem ra cô đã dựng xong rồi.” .

“Vâng, Đậu Đậu cùng dựng với tôi mà”, Hoài Nguyệt mỉm cười kéo tay Đậu Đậu: “Đúng không Đậu Đậu?”

“Vâng”, Đậu Đậu tự hào, ngẩng đầu lên nói với Cơ Quân Đào: “Chú Cơ xem này, lá đã to thế này rồi. Lần sau Đậu Đậu mời chú Cơ với cô Cơ ăn mướp, cả chú Thích nữa”.

“Hay quá!” Cơ Quân Đào nói.

“Trong tiểu khu này chắc cũng chỉ có nhà tôi trồng rau trên nóc nhà”, Hoài Nguyệt hơi ngượng ngùng nói: “Đúng ra nên trồng hoa mới đúng. Nếu như ở nước ngoài thì có khi tôi đã bị người ta kiện rồi, tội trồng rau trong vườn lẽ ra phải trồng hoa, phá hoại cảnh quan chung. May là vườn hoa của các nhà trong tiểu khu này đều có tường vây bao quanh, nếu không chắc tôi cũng không dám trồng rau như vậy”.

Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô: “Tôi thấy rất tốt mà, đẹp hơn mấy chậu cảnh trong vườn nhà tôi nhiều”.

Hoài Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ: “Đâu có, tôi nghe Tiểu Dã nói mấy chậu cảnh đó của anh đắt tiền lắm. Tôi cũng chỉ trồng mấy loại rau để Đậu Đậu chơi thôi. Cháu nó không thích hoa hoét nên tôi trồng rau để cháu cùng tưới nước, bón phân, thu hoạch, tránh sau này lại không phân biệt được rau nào với rau nào”.

“Mẹ, con biết mà”. Đậu Đậu cười tinh nghịch, kéo khóa quần xuống: “Bây giờ con phải tưới cây đây”. Nói rồi liền vạch quần ra tè.

Hoài Nguyệt ai da một tiếng, gương mặt ửng đỏ, ngại ngùng, không biết nên nói gì với Cơ Quân Đào.

Cơ Quân Đào cảm thấy hơi sửng sốt rồi bật cười ha hả, anh giơ tay về phía Đậu Đậu: “Đậu Đậu, đi nào. Chú dạy cháu vẽ tranh”.

Anh bế Đậu Đậu lên, xách theo đôi giày của Đậu Đậu đi xuống tầng dưới.

Hoài Nguyệt vừa thu ống cao su lại vừa nghe tiếng cười của hai người, một lớn một nhỏ, dần dần đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn được, bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui