Tràn Hạo hít vào một hơi thật sâu, từ từ nhả ra làn khói đen dày đặc, ánh mắt thăm độc nhìn vào điếu cigar đang nhấp nháy cháy gần phân nửa trên tay của anh.
"Điều tra được gì?"
Tràn Hạo muốn biết một Lý Kỳ nhỏ nhoi luôn đóng vai trò tiểu Bạch thỏ ở bên cạnh của anh bấy lâu nay, đã dám to gan làm ra những việc gì.
Bạch Tử Long không trả lời ngay anh do dự nhìn Nam Liệt đợi sự chỉ thị của anh.
Nam Liệt không nói gì chỉ nhìn Bạch Tử Long gật đầu một cái, Nam Liệt thản nhiên khom tới dụi tắt điếu cigar trên tay của anh vào cái gạt tàn bằng thủy tinh đặt trên bàn trước mặt.
"Tràn Thiếu, Phi Dạ điều tra được Lý tiểu thư đã cho bọn người đó một số tiền rất lớn để họ làm nhục và chụp ảnh khỏa thân của Gia Duyên tiểu thư tung lên mạng."
Nói đến đây Bạch Tử Long dừng một chút ánh mắt hiếu kỳ của anh nhìn chăm chăm vào Tràn Hạo, Bạch Tử Long muốn biết Tràn Hạo sẽ có phản ứng gì khi nghe được người phụ nữ bên cạnh đã qua mặt anh làm ra những chuyện động trời lở đất này.
Tràn Hạo nghe Bạch Tử Long nói vậy, khuôn mặt nghiêm nghị với ánh mắt thâm sâu vì phẫn nộ hơi nheo lại của Tràn Hạo, đột nhiên hiện lên sát khí làm người ta nhìn vào không rét mà rung.
"Còn gì?"
Tràn Hạo nghĩ nếu lòng dạ của Lý Kỳ đã thâm độc đến như vậy, anh tin chắc cô không chỉ dừng lại ở những trò dơ bẩn này.
"Và lần trước hai tên bị giết chết trong bar Night Angel cũng là do Lý tiểu thư sai khiến.
Cô ấy còn âm thầm qua lại với đạo diễn Lam Hưng gần hai năm, và xúi giục hắn bỏ thuốc mê làm hại Gia Duyên tiểu thư."
Nghe Bạch Tử Long nói vậy Tràn Hạo nghiến răng trầm mặt một chút, đôi môi mỏng đầy vẻ kiêu ngạo của anh đột nhiên công lên thành một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt u ám nhìn Bạch Tử Long nói.
"Bắt Lam Hưng về đây."
Tràn Hạo nói ra từng chữ một, anh sẽ khiến đôi cẩu nam nữ này phải hối hận vì dám giở trò sau lưng anh.
"Thuộc hạ đã cho người bắt Lam Hưng về rồi, đang giam giữ dưới tầng hầm."
Bạch Tử Long biết trước Tràn Hạo sẽ nổi giận muốn bắt Lam Hưng về trừng trị hắn, nên anh đã cho thuộc hạ bắt hắn về trước.
Tràn Hạo nghe Bạch Tử Long nói vậy ánh mắt thâm độc của anh chợt hiện lên ý cười nham hiểm, anh khom tới dụi tắt điếu cigar trên tay mình, anh đứng lên hai tay đút vào túi quần tây bước ra ngoài, trên người anh mang theo luồng sát khí làm Bạch Tử Long hơn sửng sờ trong giây lát.
Nam Liệt và Mạnh Hùng hai người nhìn nhau cười cười, chuyện của Tràn Hạo và Gia Duyên hai người không muốn nhún tay vào.
Cứ để cho Tràn Hạo tự mình giải quyết, nhưng hai người tin chắc kết cuộc của bọn họ sẽ rất thê thảm.
Họ sẽ hối hận vì mình đã ngu ngốc chọc đến một người ghét nhất bị người khác phản bội như Tràn Hạo.
"Đi, tôi muốn gặp Lý Kỳ."
Giọng nói lạnh lùng của Tràn Hạo vang lên khiến Bạch Tử Long tĩnh táo lại, anh cung kính lật đật bước theo sau Tràn Hạo.
Bước vào phòng giam không khí bên trong phòng và ngoài phòng khác nhau một trời một vực, sự lạnh lẽo u ám của nơi này làm người ta có cảm giác đây chính là địa ngục, một khi đã bước chân vào sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát.
Tràn Hạo oai nghiêm ngồi vào chiếc ghế bằng gỗ đặt ngây chính giữa phòng.
Thuộc hạ của Bạch Tử Long lôi Lý Kỳ từ trong phòng giam ra ngòai, họ ra tay mạnh bạo không thương xót quăng cô xuống mặt đất trước mặt của Tràn Hạo.
Lý Kỳ đau đớn nằm dưới mặt đất toàn thân cô là vết thương bầm tím, vì sự quyết liệt phản khán của cô nên thuộc hạ của Bạch Tử Long đành ra tay thô bạo để bắt giữ cô.
Lý Kỳ sợ hãi ngước khuôn mặt trắng bợt của mình lên, khi cô nhìn thấy Tràn Hạo nghiêm trang ngồi trước mặt của cô, trong lòng Lý Kỳ vui mừng đến khó tả cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Lý Kỳ bò tới gần Tràn Hạo ôm lấy chân của anh nói với giọng run rẩy vì kinh hãi.
"Hạo, cứu em...."
Tràn Hạo nheo cặp mắt hẹp dài của mình lại nhìn Lý Kỳ nhếch môi cười khinh thường, anh chán ghét loại phụ nữ dâm đãng không an phận như cô.
Anh bực bội dùng chân hắt Lý Kỳ văng ra, làm tấm thân mềm yếu của cô ngã mạnh xuống mặt đất.
Tràn Hạo đứng lên, với dáng người cao lớn anh khom xuống nhìn Lý Kỳ.
Dưới ánh đèn mờ trên trần nhà, cái bóng đen dài lướt thướt của anh đã che khuất toàn bộ thân thể nhỏ bé của cô.
Lý Kỳ nhìn Tràn Hạo lúc này từ trên người của anh tỏa ra sự nguy hiểm làm cô cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy bộ mặt độc ác này của anh.
Lý Kỳ giật mình vì lo sợ cô cảm thấy điều mình đã làm sớm muộn gì cũng bị Tràn Hạo phát hiện, cô chột dạ cặp mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Cô cụp mắt xuống nói với giọng run run.
"Hạo em biết mình có lỗi.
Vì tình nghĩa của chúng ta, anh hãy tha thứ cho em lần này."
Lý Kỳ bật khóc khi nói ra những lời van xin này.
"Hừ........"
Tràn Hạo hừ lạnh một tiếng khuôn mặt ảm đạm của anh không hề đổi sắc, anh vươn tay bóp mạnh hai bên má của Lý Kỳ, anh thô bạo nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của anh.
"Tha thứ......
Cô biết tôi ghét nhất là kẻ nào dám phản bội tôi.
Loại phụ nữ đê tiện như cô, có chết 100 lần 1000 cũng còn chưa hết tội của mình."
Giọng nói lạnh lùng của Tràn Hạo làm Lý Kỳ gỡn tóc gáy, cô bị Tràn Hạo dùng sức bóp miệng của mình đau đến nước mắt cũng vì vậy mà bất giác rơi xuống khuôn mặt tái xanh của cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô tội nói với giọng chân thành.
"Hạo em không hiểu anh đang nói gì.
Em biết cho người làm hại Gia Duyên là em không đúng, nhưng em làm như vậy cũng bởi vì em quá yêu anh.
Em sợ......sợ Gia Duyên sẽ đoạt mất anh, sợ anh sẽ yêu cô ấy mà không còn yêu em."
Lý Kỳ khóc nức nở khi nói ra những lời này.
"Yêu!
Từ yêu này thốt ra từ miệng của cô làm tôi cảm giác ghê tởm vô cùng.
Lý Kỳ à Lý Kỳ, ngoài bản thân của cô ra tôi nghĩ cô không hề yêu ai.
Vả lại cô nói sợ tôi yêu Gia Duyên mà không còn yêu cô, cô nói phân nửa là đúng.
Phải! tôi yêu Gia Duyên vậy thì sao.
Còn tôi và cô từ đầu tới cuối không hề có tình cảm, giữa chúng ta chỉ là cuộc giao dịch.
Tôi cho cô tiền tài và danh vọng đổi lại cô làm dụng cụ ấm giường cho tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...