Sau khi dùng xong bữa sáng, Đăng Khoa chở Tường Vy đi làm còn mình cũng về lại công ty Halles để giải quyết một số công việc, cũng như xem tiến độ dự án bấy lâu nay như thế nào.
Thành Vũ đã có mặt từ sớm để chuẩn bị phòng họp.
Công ty giờ đây có thêm những thành viên mới, ai nấy cũng hồi hộp vì hôm nay Tổng giám đốc đích thân điều hành cuộc họp.
Phòng nhân sự đã bắt đầu có những lời bàn tán.
- Thấy trên hình Tổng giám đốc đẹp trai lắm.
Không biết anh ấy còn độc thân không nhỉ?
- Mà anh ấy cũng bốn mươi rồi, chắc có vợ con rồi cũng nên.
Nghe mọi người đang tò mò về mình, Đăng Khoa cũng khoan vào vội mà đứng trước cửa, cho tay vào túi quần và lắng nghe tình hình bên trong.
Xuyến Chi vẫn làm trưởng phòng nhân sự khó tính và hội trưởng hội “nhiều chuyện”, cô nhấc lại gọng kính và trả lời.
- Nghe nói anh ấy vẫn còn độc thân, từ sau khi chia tay cô thư ký ấy, anh tuyệt nhiên không tuyển thêm một cô thư ký nào nữa! Thật là thâm tình.
Nghe đến đây, anh nén cười đắc ý định bước vào thì đã kịp nghe Nam Anh lên tiếng.
- Tại cách tán gái của Tổng giám đốc có vấn đề đó, nên không ai thèm yêu.
Năm đó, anh tán cô thư ký bằng cách rủ vào phòng mà xếp mô hình cho cô ấy xem.
Có nhạt nhẽo không.
Ủa! Gặp anh anh cũng chia tay!
- Anh thôi đi! - Xuyến Chi huých chồng một cái rồi đưa tay lên miệng suỵt một tiếng.
- Nếu là anh thì đã… chuyện gì tới cũng tới rồi… nam nữ ở chung một phòng mà nói chuyện phiếm không thì thôi chứ, bốn mươi còn ế là đúng rồi! - Nhưng anh vẫn nhiều chuyện không bỏ được.
Nam Anh bây giờ cũng đã làm cha, trông có vẻ đã trưởng thành hơn, đen và ốm hơn một chút, có lẽ chăm con nhỏ thì vất vả.
Nhưng có hậu phương bên nội vững chắc, bà rất yêu cháu trai kháu khỉnh và đồng ý trông con cho cả hai quay lại công việc sớm.
Nam Anh bây giờ làm giám sát bên dự án, có lẽ vì vậy đã sớm mất đi phong độ trắng trẻo như thời mới vào làm.
Nghe những lời Nam Anh bán tán, Đăng Khoa giận thật sự, mình mà nhạt nhẽo như vậy hả.
Hoá ra sau lưng mọi người đều thích nói xấu Tổng giám đốc như vậy.
Mình mà ế hả, để tôi cho cậu biết thế nào là lễ độ với cấp trên.
Nghĩ rồi anh mạnh dạn mở cửa tiền vào bên trong.
Tất cả đều giật mình đứng dậy cúi chào.
Đăng Khoa cho tất cả mọi người ngồi xuống và kết nối điện thoại của anh với máy chiếu.
Anh bắt đầu thị uy.
- Xem doanh số năm nay này, gần hết một năm mà còn không bằng sáu tháng đầu năm ngoái.
Mọi người làm việc kiểu gì vậy? Hay do tiến độ công trình quá chậm, không đủ thuyết phục khách hàng.
Hay là tôi thay giám sát công trình khác nhé!
Nghe đến đây, Nam Anh lạnh sống lưng nhìn về phía Tổng giám đốc.
Thời gian trôi qua, con người thay đổi, Tổng giám đốc ngày xưa thân thiện và hoà đồng đâu mất rồi.
Anh ấy bây giờ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Thấy Tổng giám đốc nổi giận không ai dám nói thềm gì.
Đăng Khoa tiếp tục trút giận.
- Ít khách hàng, mọi người cũng nhàn rỗi không ít.
Từ nay đến cuối năm, làm sao cho doanh thu vượt năm ngoái cho tôi! Không làm được tôi tuyển người khác về!
Công ty bắt đầu xôn xao, điều đó là không thể nào.
Đã sắp hết một năm, làm như vậy khác nào ép buộc mọi người làm việc gấp đôi công suất.
Nhưng không ai dám đứng lên ý kiến gì.
Đăng Khoa đắc ý tiếp tục.
- Bớt nhiều chuyện lại và làm gấp đôi công suất là được mà! Giám đốc đâu, đưa cho tôi báo cáo tình hình kế hoạch năm nay đây! Xem có hoàn thành kế hoạch đề ra không?
Thấy Tổng giám đốc nổi giận ai cũng im thin thít không dám hó hé.
Mỗi người chuẩn bị văn bản để báo cáo lên Tổng giám đốc.
Anh đang hả hê vì trấn áp được những nhân viên cố tình nói xấu lãnh đạo sau lưng.
Thì bỗng điện thoại hiện lên cuộc gọi của Tường Vy.
Anh liền mang theo điện thoại và không quên quắc mắt trước khi bước ra khỏi phòng
- Chuẩn bị báo cáo cho tôi.
Khi tôi quay lại phải giải trình đầy đủ đó.
Nếu không tối nay đừng mong về sớm.
Khi Tổng giám đốc bước ra ngoài, mọi người ai cũng hoang mang không biết phải trả lời chất vấn của anh làm sao.
Bỗng nhiên ai cũng kinh ngạc khi thấy điện thoại anh vẫn còn kết nối với máy chiếu và hình ảnh cuộc gọi video hiện lên.
- Anh nghe nè! Chưa gì em đã nhớ anh rồi hả?
Nghe giọng điệu ngọt ngào khác hẳn con người lạnh lùng lúc nãy, ai cũng trợn mắt và bịt miệng lại không dám tin vào mắt mình.
Thành Vũ cũng chột dạ vội chạy lên tắt màn hình đi.
Nhưng Xuyến Chi liền thấy bóng dáng ai giống như Tường Vy liền ngăn anh ấy lại.
Nam Anh cũng phối hợp giấu đi điều khiển và tiếp tục theo dõi.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tường Vy ôm một bó hoa hồng đỏ thắm và cười bẽn lẽn.
- Sao tự nhiên tặng hoa cho em! Em còn tưởng là của ai.
Thật giỏi làm người khác bất ngờ!
- Ừm… thích không? - Đăng Khoa chống cằm và nhìn người yêu trìu mến.
- Anh giỏi rất nhiều chuyện mà, cả chuyện đêm qua đúng không?
Thấy rõ Tổng giám đốc nói chuyện đầy ám muội và tình tứ với người yêu.
Mọi người mắt chữ O mồm chữ A hào hứng reo hò.
Xuyến Chi thấy cả hai cuối cùng cũng quay về bên nhau cũng phấn khích ôm lấy Thành Vũ và hò hét.
Làm Nam Anh bực mình chen vào giữa cả hai và lườm Thành Vũ một cái.
Tường Vy cắn môi dưới ngượng ngùng và đưa tay lên suỵt một cái.
- Có người nghe thấy bây giờ!
- Đâu có ai, anh đang ở phòng giám đốc.
Tối nay… sang nhà anh nữa nha! - Anh cắn môi cười nhẹ.
- Không! Em mệt lắm! - Chợt thấy mình lỡ lời, cô liền bịt miệng lại.
Cô ấy hay ngại ngùng quá, những lúc thế này trông em thật đáng yêu, còn anh cứ muốn ngắm mãi dáng vẽ bẽn lẽn nũng nịu ấy.
Anh cũng dịu dàng an ủi thêm.
- Anh xin lỗi! Anh có làm mạnh quá không?
Tường Vy bắt đầu hồi tưởng và ôm mặt xấu hổ, cô giận dỗi vội vàng xua tay đuổi anh ấy đi.
Nhưng Đăng Khoa ngăn lại.
- Vậy… một lát tan làm anh đón em sang nhà hàng gặp một người! Em phải chịu trách nhiệm với anh!
- Em có làm gì anh đâu! Là anh dụ dỗ em! - Tường Vy bất mãn cãi lại, mình không đòi chịu trách nhiệm thôi chứ anh ấy lại đổ thừa ngược lại.
Đăng Khoa nới lỏng chiếc cà vạt và từ từ cởi vài hột cúc áo ra để khoe vết cắn còn bầm tím hôm qua Tường Vy dành cho anh và làm nũng lại.
- Xem em gây ra chuyện gì nè!
Tường Vy giật mình nhìn quanh sợ ai nhìn thấy, cô cắn môi dưới đe doạ anh và giận dỗi tạm biệt luôn.
Nhưng anh còn kịp nói với lại.
- Khoan đã! Em xấu hổ thì anh chụp hình cho xem! Em đóng dấu lên anh thì phải chịu trách nhiệm chứ!
Nhưng bên kia đã tắt máy tối sầm.
Tất cả đều được phòng nhân sự chứng kiến hết.
Ai nấy cũng bấn loạn khi chứng kiến Tổng giám đốc trông nghiêm nghị mà lại làm nũng với người yêu thế.
Nhưng khi nghe tiếng mở cửa, thì mọi người cũng trở về vị trí và ngồi im lặng nhìn nhau nén cười.
Đăng Khoa vừa đi vào vừa tiếp tục ra uy.
- Đã chuẩn bị xong chưa? Nam Anh bắt đầu báo cáo tình hình trước đi!
Nam Anh đứng lên chuẩn bị giấy tờ nhưng không thể nhịn được, anh bụm miệng phì cười làm ai nấy cũng rúc rích cười theo.
Thấy thái độ mọi người lạ lạ, Đăng Khoa vừa bấm điện thoại vừa nói với lên.
- Tối nay tăng ca bộ vui lắm hả?
Xuyến Chi hết chịu nổi liền trêu Tổng giám đốc.
- Anh ơi! Sao quần áo anh xộc xệch thế kia!
- Hỏi ngớ ngẩn gì đó! - Đăng Khoa trả lời, mắt không nhìn lên.
Vừa lúc đó màn hình máy chiếu đang tải một hình ảnh từ tin nhắn của Đăng Khoa gửi cho Tường Vy.
Làm ai nấy cũng ngả nghiêng trố mắt ráng nhìn cho kỹ, ai cũng tò mò muốn biết tối qua hai người này làm gì.
Anh cũng phát hiện ra và cũng quay lại xem mọi người đang chú ý điều gì.
Bỗng hình ảnh anh để lộ cơ ngực săn chắc cùng vết cắn bầm tím của Tường Vy để lại hiện lên rõ mồn một, Đăng Khoa trợn mắt tắt luôn máy chiếu.
Anh hốt hoảng từ từ quay lại.
Đám đông bắt đầu la ó phấn khích hơn.
Mỗi người một câu trêu Tổng giám đốc.
- Em chưa nhìn thấy gì hết!
- Anh và Tường Vy đã quay lại lúc nào vậy?
- Tối qua anh làm cái gì mà giỏi quá vậy?
- Mới sáng đã bị Tổng giám đốc cho ăn cơm chó.
Giờ đến lượt Đăng Khoa đỏ mặt.
Anh luống cuống trấn an đám đông phấn khích nhưng không được.
Liền ra hiệu kết thúc cuộc họp.
Và mím môi cười thầm đắc ý đi ra khỏi phòng họp.
Để mặc cho đám đông nhiều chuyện đoán già đoán trẻ.
Thế cũng hay, ai cũng đã biết Tường Vy là người phụ nữ của mình rồi, không cần phải giấu giếm điều gì nữa.
Trước sau gì chúng ta cũng cưới nhau, coi như thông báo với mọi người trước vậy.
Tổng giám đốc này mà ế hả.
Không ngờ phải không.
Suy nghĩ vẩn vơ rồi anh phì cười xuống lấy xe chuẩn bị sang bên chỗ Tường Vy.
***
Buổi tối trên nhà hàng Rose Home trên sông Sài Gòn.
Hôm nay có buổi tiệc thân mật với các thành viên Halles mừng Tổng giám đốc trở về.
Mọi người đã có mặt đông đủ vừa uống rượu vừa nói với nhau thật nhiều chuyện.
Về những kỷ niệm vui buồn từ hồi mới vào làm công ty đến bây giờ, đã ở bên nhau một thời gian, ai cũng trở nên thân thiết.
Nay lại xa nhau mỗi người một nơi, hôm nay mới có dịp hàn huyên với nhau đủ thứ chuyện.
Tổng giám đốc lúc sáng ra uy nhưng bây giờ cũng trở nên dễ gần, tự tay vào bếp nấu những món ăn đặc biệt để chiêu đãi tất cả một bữa ra trò.
Bé An Nhiên hiếu động cứ thích ra ngắm sông Sài Gòn một đêm trăng sáng.
Thuý Vy và Thành Vũ cũng đi theo trông cô bé và nói chuyện tâm tình.
Xa nhau lâu, chắc đôi trẻ cũng có nhiều chuyện muốn nói riêng cùng nhau.
Bận rộn một lúc, Đăng Khoa cũng ra cùng nâng ly với mọi người.
Anh còn thoải mái thể hiện tình cảm, khoác tay qua ghế Tường Vy ngồi khẳng định chủ quyền.
Mọi người hết chịu nổi liền trêu cả hai.
- Ủa tưởng chia tay mà anh?
- Giả bộ đi xa lấy đà nhào vô hả anh?
Tường Vy đỏ mặt chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Đăng Khoa cũng nhìn cô âu yếm và mỉm cười hạnh phúc.
Chuyện chúng ta cuối cùng đã được hai gia đình chấp nhận.
Giờ chỉ còn đợi ngày chính thức về chung một nhà thôi.
Thật nông nóng chờ đến ngày đó.
Bỗng một cô gái ngây thơ tò mò hỏi một câu không nên hỏi.
- Nhưng Tổng giám đốc, em chưa kịp hỏi thăm, sao ngực anh bị bầm vậy?
Nghe đến đây mọi người vội vàng bịt miệng cô gái trẻ lại.
Tường Vy cũng chột dạ trợn tròn mắt, cô liếc sang Đăng Khoa với ánh mắt nghi hoặc, tại sao mọi người lại biết chuyện này.
Còn anh thì ôm lấy lồng ngực mình cười đắc ý và trả lời một câu đầy ám muội.
- À… cái này… tối qua Tường Vy nồng nhiệt quá!
Ai nấy cũng há hốc bất ngờ, không ngờ Tổng giám đốc lại lộ liễu như vậy.
Đám đông lại phấn khích nâng ly, ai cũng nóng lòng mong chờ đám cưới sắp tới thay cho đôi trẻ.
Tường Vy đưa hai tay lên ôm lấy gò má ửng hồng không biết do rượu vang hay do xấu hổ.
Cô lườm Đăng Khoa một cái thật sắc cái tội ăn nói lung tung.
Thấy thế anh liền bẽn lẽn gãi đầu nhận lỗi làm ai cũng cười ồ, Tổng giám đốc mới sáng còn uy nghiêm lạnh lùng, giờ cũng phải khép nép trước “nóc nhà”.
Xuyến Chi liền lên tiếng giải thích.
- Không phải anh ấy khoe đâu! Do tình cờ mọi người đọc được tin nhắn thôi!
Tường Vy liền trợn tròn mắt hết cỡ, nghi ngờ sao có thể xem tin nhắn riêng tư của anh được.
Thì Nam Anh hiểu ý liền chữa cháy thay vợ.
- Không phải lén đọc đâu.
Do lúc sáng anh ấy vô tình kết nối với máy chiếu nên đọc công khai luôn.
Không thể tin vào những gì nghe thấy.
Vậy cả hai đã nói những gì mọi người nghe đều thấy hết cả rồi sao.
Cô xấu hổ ôm lấy mặt và giờ chỉ ước có cái hố mà chui xuống.
Hành động đáng yêu khiến Đăng Khoa cũng phải phì cười và ôm cô vào lòng.
Tường Vy vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh và không dám ngẩng lên nữa.
Tất cả hiểu ý liền kéo nhau đi ra ngoài hóng mát cho cặp đôi tâm sự sau thời gian dài xa cách.
Đăng Khoa dịu dàng thủ thỉ.
- Em xấu hổ gì? Anh chưa có vợ, em chưa có chồng, chúng ta đến với nhau chính đáng mà.
- Anh nói năng tuỳ tiện quá! Lúc sáng em đã dặn coi chừng có ai nghe rồi.
Xấu hổ chết em rồi! - Tường Vy ấm ức thỏ thẻ bên trái tim của Đăng Khoa.
- Vậy cũng tốt! Giờ ai cũng biết Lâm Tường Vy chính là người phụ nữ của Hứa Đăng Khoa, không ai được đụng đến!
Hết chịu nổi thái độ của anh, cô ngẩng lên và trách móc.
- Anh lại nói bậy bạ gì đó!
Thái độ nũng nịu và đôi gò má ửng hồng vì rượu của cô đã làm cho anh hoàn toàn đổ gục.
Anh ôm lấy gương mặt thanh tú và kề sát đôi môi còn vấn vương mùi rượu vang nói nhỏ.
- Giận thiệt hả? Xin lỗi em!
Đoạn anh đặt lên đôi môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu, Tường Vy cũng khép đôi mi và đáp lại nụ hôn của anh.
Nhận được sự đồng ý, anh luồn tay vào làn tóc mềm và tìm môi cô dịu dàng, mơn trớn.
Ai cũng đắm chìm vào thế giới chỉ có hai người, không còn để ý xung quanh.
Cũng như nụ hôn bên bờ sông Hàn thơ mộng năm đó, bắt đầu cho một mối quan hệ mới.
Bây giờ, cả hai lại bắt đầu cho một mối quan hệ khác, hứa hẹn gắn kết với nhau trọn đời…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...