Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh
"Đấy mọi chuyện là như vậy đấy, chị đừng giận tụi em nha" Tô Nhan đứng cạnh cô gương mặt hối lỗi.
"Hahaha..." bỗng Hoàng Ngọc Niệm cười lớn.
"Thì ra là vậy... xin lỗi mọi người, xin lỗi anh Thế Minh, vì lúc đó quá hoảng loạn nên không chịu nghe mọi người giải thích. Thành thật xin lỗi mọi người" Hoàng Ngọc Niệm cúi người xuống.
"Đại tẩu đừng nói vậy mà sau này chúng ta là người một nhà rồi, cũng tại tụi em cả thôi"
"Niệm Nhi đừng tự trách mình lỗi không phải tại em mà là tất cả chúng ta" Dương Thế Minh bước tới gần ôm cô vào lòng.
"Niệm Nhi.... sau này không được rời xa anh nữa được không? Niệm Nhi lấy anh nhé?"
Dương Thế Minh quỳ xuống đưa hộp nhẫn ra trước mặt cô, không kiềm được nước mắt Hoàng Ngọc Niệm khẽ gật đầu đồng ý.
Dương Thế Minh đeo chiếc nhẫn vào tay cô sau đó kéo cô lại gần nâng cằm cô lên khẽ hôn lên môi anh đào bé nhỏ.
Lúc đó Tiểu Bảo đứng cạnh bị Tô Nhan bịt mắt lại.
"Buông con ra con không thấy gì cả"
"Con nít không được nhìn"
Sau đó cả năm người cùng lái xe về nhà của cô, lúc đó Lăng Đức cũng vừa tới đậu xe trước nhà của cô, Lăng Đức nhìn Tiểu Bảo được Dương Thế Minh bế trên tay gương mặt vô cùng hạnh phúc.
"Em đã quay về với anh ta rồi sao?" Giọng nói và gương mặt của anh đầy nỗi buồn bả.
"Ừm, em đã hiểu lầm anh ấy bao lâu nay giờ họ cũng giải thích cho em hiểu rồi"
"Vậy... chúc em hạnh phúc"
"Mong anh sẽ tìm được người xứng đáng, anh là một người tốt nhất định anh sẽ tìm được tình yêu của mình thôi" Hoàng Ngọc Niệm bước tới ôm lấy anh.
"Anh đó, sau này mà dám làm tổn thương cô ấy tôi không tha cho anh đâu, lúc đó tôi sẽ không bỏ cuộc như bây giờ đâu" Lăng Đức đi tới vỗ vai anh.
"Sẽ không bao giờ tôi để chuyện đó xảy ra đâu, cám ơn anh đã chăm sóc cho Niệm Nhi suốt thời gian qua"
"Trả cô ấy lại cho anh đấy".
Sau đó Lăng Đức lái xe đi nhìn bóng dáng của anh mà Hoàng Ngọc Niệm không khỏi đau lòng, anh đã theo đuỗi cô suốt ba năm thế mà bây giờ... lại từ chối anh cô thật cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Hôm nay tổ chức tiệc đi!! Ăn mừng hai người họ về bên nhau" Xuân Lăng đề nghị
"Được á, để bọn con gái tụi tôi nấu cho hai người đi mua đồ về nấu đi!!"
Tô Nhan lại bắt đầu hành Xuân Lăng bắt anh và Dương Thế Minh đi hết siêu thị này đến siêu thị khác để mua, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô và Dương Thế Minh.
Ăn uống no say mọi người trở về phòng ngủ hôm nay phải cho Xuân Lăng và Tô Nhan ở lại rồi vài hôm nữa họ về nước để lo chuyện công ty của hắn bỏ bê mấy nay.
"Mẹ ơi... nay con có được ngủ với ba không?"
"Được chứ ba sẽ ngủ với mẹ và cả Tiểu Bảo nữa chịu không?"
Dương Thế Minh bế Tiểu Bảo vào phòng để cậu nằm giữa cuối cùng cũng hiểu được cảm giác làm ba là như thế nào rồi, chỉ có điều lúc Hoàng Ngọc Niệm mang thai hắn không thể bên cạnh chăm sóc cho cô.
Và những lúc Tiểu Bảo đã sinh ra hắn không ở cạnh lo lắng dạy dỗ chăm sóc Tiểu Bảo, từ bây giờ hắn sẽ bù đắp cho hai mẹ con Tiểu Bảo từ giờ và mãi về sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...