Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh

Vừa xuống lầu cô đụng trúng hắn...

" Mẹ nói gì với anh vậy"

"Chuyện người lớn, con nít đừng biết"

"Ai nói em con nít chứ?"cô quay người đi chổ khác không thèm nhìn hắn.

"Rồi rồi.... mẹ hỏi chúng ta đã có dự định gì chưa?"

"Anh trả lời thế nào?"

"Anh trả lời là lần này về đây là anh đã có dự định hỏi cưới em " thì thầm vào tai cô.

"À.. à... dị sao? Mà em vẫn chưa đồng ý lấy anh mà"

"Không đồng ý, em muốn sau này em có con, con chúng ta không có cha sao?"

"Em... emm... vẫn chưa mang thai mà lo gì"


"Vậy là anh làm em mang thai là được chứ gì" mặt hắn gian hơn chữ gian.

"Biến thái tránh ra, em... em... xuống phụ mẹ đây " cô đẩy hắn ra sau đó chạy đi để hắn đứng ở đây nhìn hành động ngượng ngùng của cô mà cười.

[....]

"Anh gọi họ xuống ăn đi, có đồ ăn rồi đấy" Hoàng Ngọc Niệm bảo hắn.

"Ừm"

"Này hai người có cơm rồi xuống ăn này"

"Được rồi, bọn tôi xuống liền"

"Wow, đồ ăn thơm quá bác gái nấu có khác" Lỵ An đi khập khiễn tới bàn ăn.

"Cái con bé này, nịn là giỏi, mà chân sao rồi đã bớt đau chưa?"

"Dạ cháu đỡ rồi "

"Này ăn con cá này đi, ngon lắm "mẹ cô gắp cho Lỵ An con cá ngon nhất.

"Mẹ!!!... mẹ thương Lỵ An hơn con rồi" Hoàng ngọc Niệm thấy vậy làm nũng

"Con bé này, lớn rồi còn phân bì à? Lỵ An bị đau chân nên phải chăm sóc tốt chứ?" Mẹ cô cốc vào đầu cô một cái rõ đau.

"Cô cứ bị đau chân đi rồi mẹ cô cưng chứ gì" Trần An lúc này cũng lên tiếng.

"Anh xúi bậy tôi đấy à?"

"Thôi được rồi, không ai cưng em thì có tôi ở đây cưng em là đủ rồi này ăn món này đi ngon hơn này" Dương Thế Minh thấy tình hình sắp cãi nhau nên lên tiếng, gắp món khác vào chén của cô.


Sau bữa cơm mọi người bắt đầu về phòng của mình, do hôm nay mệt mõi quá sau khi tắm xong thì cô lăn vào chăn ngủ.

Khoảng một lúc sau khi cô đang mơ màng trong giấc ngủ thì bỗng cảm thấy thân mình như có vật gì đó đè lên người, Hoàng Ngọc Niệm từ từ mở mắt ra vừa đúng lúc đem bộ dáng sắc tình của Dương Thế Minh toàn bộ rơi vào đáy mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, mặc dù đã từng nhìn hắn như thế này rồi nhưng cô vẫn không thể nào thích nghi được,người đàn ông này luôn luôn có nhu cầu khủng bố cùng tinh lực cực kì mạnh đối với cô, cũng đặc biệt yêu thích ở trên người cô in dấu đủ loại màu sắc hình dạng, mỗi lần thân thiết tuyệt đối muốn đem toàn thân cô sờ hết liếm hết mới bằng lòng bỏ qua.

Nhìn hắn như thế này cô cực kì xấu hổ tròng mắt đen không khỏi chậm rãi sâu hơn, lộ ra một chút kinh ngạc lạ thường.

Nhìn thấy ánh mắt như thế của hắn, Hoàng Ngọc Niệm có dự cảm chẳng lành đúng rồi lúc chiều hắn đã bảo" tối về anh lấy cả vốn lẫn lời".

Chờ cô ý thức được Dương Thế Minh có thể làm là chuyện gì, thân thể của cô đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô, mà hoàn toàn nằm ở trong tay của Dương Thế Minh.

Hắn hướng về phía cô lộ ra một nụ cười nhẹ sắc tình, ngay sau đó cúi đầu, hôn nơi mềm mại đào huyệt kia, đầu lưỡi chợt đâm vào, không ngừng liếm mút, không đem cô làm cho nước giàn giụa không chịu bỏ qua.

"Ưm...." Hoàng Ngọc Niệm kêu lên một tiếng, đôi tay nhỏ bé không tự chủ được níu lấy tóc của Dương Thế Minh, đôi môi anh đào không tự chủ được phát ra tiếng kêu "a..."

nghe thấy thanh âm đó khiến cho Dương Thế Minh càng thêm hưng phấn, sức lực liếm láp cũng bộc phát lớn hơn. Ở phía trên tiểu trân châu màu hồng mượt mà đầy đặn liếm một cái liền sau đó chính thức tiến công vào nơi đào nguyên này, khó khăn chen vào, cảm thụ tầng tầng lớp lớp thịt non bao quanh chiếc lưỡi của mình, đầu lưỡi bị kẹp chặt làm đau, lại có loại khoái cảm khác thường từ đầu lưỡi dâng lên,

Thân thể của cô mềm mại quả thật có thể khiến cho mọi người đàn ông đều sẵn sàng dâng hiến linh hồn của mình cho cô, thân hình nhẵn nhụi mềm nhẵn, tràn đầy co dãn, còn có mùi thơm làm say lòng người. Hắn ra sức đem đầu lưỡi rong ruổi tìm kiếm, đầu lưỡi có lực quét ngang hoa huy*t trơn mềm, khiến cho cô không khỏi phát ra tiếng yêu kiều.

Cắn lấy hoa nguyệt thủy nộn nũng nịu phía trên tiểu trân châu. Nơi đó là điểm mẫn cảm nhất của người phụ nữ, ngày thường hơi chạm một cái cũng có thể muốn chết người, huống chi hắn ở đây còn cố ý dùng sức đi gặm cắn?


"Ưm... đừng... đừng... mà...ưm..."

Một tiếng kêu ra ngoài, mang theo chút nức nở, rất rõ ràng là chịu không nổi, thân thể của cô vốn là vô cùng mềm mại lại nhạy cảm, sau bị hắn dạy dỗ càng thêm nhạy cảm quá mức, làm sao mà chịu được cái này, bình thường người phụ nữ có thể chỉ là run run một chút, sau đó tận tình hưởng thụ, nhưng mà cô thì không được, chỉ cần thoáng chạm vào, cho đài hoa một chút xíu kích thích, là có thể để cho thân thể cô ngất ngây đến rối tinh rối mù.

Không để ý đến lời cô hắn càng làm càn bên dưới kích thích càng thêm mãnh liệt, thân thể đáng yêu của Hoàng Ngọc Niệm đang run lên bần bật!

Ngay lập tức liền xâm nhập vào cơ thể cô

" A...đau chết mất huhu" Vội vàng nhả ra nụ hồng phấn mềm mại trong miệng, động tác bên dưới chậm lại hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ bé của cô đang khóc như đóa hoa lê đẫm mình trong mưa, dịu dàng dụ dỗ." Bảo bối ngoan, dù đã bao nhiêu lần rồi mà em vẫn chặc như vậy, thả lõng ra ngoan nào nghe lời anh " Tròng mắt đen chớp chớp, đầu tiên là đưa tay ra sờ nắn lấy đôi tay bé nhỏ đang đặt trên vai của mình, sửng sốt một chút, sau đó chợt cúi người ôm lấy Hoàng Ngọc Niệm, đôi môi cuồng loạn bắt đầu hôn tới tấp trên gương mặt trắng noãn, vừa gặm, vừa liếm.

Một chút, một chút hắn đi vào sâu hơn Khi hắn hoàn toàn tiến vào cô, hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Ngượng ngùng nhắm mắt lại, lại vì vậy càng thêm cảm nhận được rõ ràng cảm giác hắn đang trong cơ thể mình. Vật nam căn cứng nóng ở trong hoa huy*t ẩm ướt mềm mịn như lụa càng phát sưng lên, đâm vào cô chật căng càng khó chịu, thậm chí ngay cả ngoài mặt nổi lên gân xanh cùng mạch máu,cô cũng có thể rõ ràng nhận thấy được.

Lông mi thật dài hơi rung động, môi hồng cũng mím thật chặt, thân thể mềm mại như hoa cứ như vậy ở dưới thân của hắn bị hắn áp chế điều khiển cô, khiến cô càng điên đảo.

#hazz.... thịt đây🙈


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui