Em Là Để Yêu Thương

Chương 7: Vòng xoáy mưu toan. . .
Quang Khánh nhìn cô, ánh mắt cũng rất kỳ lạ. Anh ta liếc từ trên xuống dưới rồi chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Ân. Cô cũng nhìn lại. Phong kéo tay cô làm cô ngã vào lòng hắn.
…………………………………………………………………………………………………..
Tôi đẩy cửa vào 1 cách thô lỗ. Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi gõ gõ vào tỏ vẻ tôi đã chờ cô rất lâu. Tôi ngã lưng xuống ghế sô pha, tôi cũng không hề biết mình thích nằm ưỡn lưng như thế này. Hắn nói:
- Cô thật sự rất ngu ngốc!
- Cha sanh mẹ đẻ thế rồi, không có biết giả tạo như anh.- Tôi đếm những cái bóng đèn đang lóe sáng trên trần nhà trả lời.
- Cô cư xử cũng rất thô lỗ!- Hắn nói tiếp.
- Giống như anh cư xử với tôi thôi mà.- Tôi bật dậy nhìn hắn, mái tóc dài của tôi rối bù lên. Hắn xoa xoa cằm:
- Nhưng cô cũng là đối thủ đáng gờm của tôi. Đi pha cho tôi ly cafe không đường, nhiều đá.- Hắn chỉ tay về hướng phòng pha chế. Tôi mỉm cười, tuân lệnh. Tôi cầm 2 chiếc cốc trên bàn làm việc của hắn rồi đi vào phòng pha chế. Không uống đường được thì uống muối cũng được. Đang có 1  người khác đang ở trong này. Tôi loay hoay kiếm lọ muối nhưng không thấy.Tôi hỏi cô ở đó:
- Chị này, lọ muối để đâu vậy ạ?
- Em tìm muối làm gì?- Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi cười giả lả:

- Em thích uống cam để thêm tí muối í mà!
- Ở đây không có cam em à, em uống chanh nhé. Muối đây.- Cô ta mở tủ lạnh đưa tôi 2 trái chanh rồi tìm ở đâu ra 1 lọ muối. Xong, cô ấy mang ly nước của mình ra ngoài. Đúng là 1 cô gái tử tế hế hế. Tôi trộn đều muối với cafe trong lúc châm. Sao nào? Không ai tìm ra hạt muối nào đâu. Tôi hoàn toàn không thích uống chanh. Tôi tự thưởng ình 1 ly trà nhiều đường. Tôi cho đá vào 2 ly nước rồi hí hửng mang lên. Hắn nhìn tôi 1 cách kì quặc, tôi nhìn hắn giả bộ thơ ngây. Hắn cầm ly cafe lên uống 1 ngụm. *Phụt*, có phải là tôi ngu thật hay không? Biết rằng hắn sẽ ngạc nhiên mà lại đứng trước mặt hắn. Chiếc áo của tôi dính 1 vệt cafe to tướng. Hắn nhếch mép:
- Cafe trộn muối à? Tôi biết thế nào cô cũng không ngoan ngoãn cam chịu. Thế nào mà cô lại…
*Phụt* Hắn trợn mắt nhìn tôi. Tôi có 1 cái tật uống trà đường như thế này, hễ trộn đều đường với trà thì tôi đều phun ra tất cả. Tôi uống xong lớp trà bên trên rồi mới từ từ tận hưởng món đường bên dưới. Để trả đũa hắn, tôi đã khuấy lia lịa cho nó tan đều rồi cho vào miệng và hiện giờ nó ở trên áo hắn như tôi. Tôi nhún vai:
- Tôi không uống được trà hòa tan với đường. So sorry…
Hắn nóng giận:
- Cô biết cô vừa làm gì không?
- Đáp trả thích đáng.- Tôi lè lưỡi trêu làm mặt hắn méo xệch. Hắn hầm hầm nhìn tôi không nói gì rồi mở tủ quần áo lấy 1 bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Phòng tắm được xây chung với văn phòng, sao nổi tiếng có khác. Tôi lại nằm trên ghế sô pha chờ hắn tắm xong thì tới lượt mình. Nhưng mà hắn tắm lâu lắm. Thế là tôi tìm tòi phòng ốc thế nào để khi nổi tiếng mình sẽ xây dựng 1 ngôi nhà còn hoành tráng hơn công ty này. *Mơ dữ vậy thím :p*. Tôi đến cạnh chỗ hắn hay ngồi, có 1 khung hình. Tôi cầm khung hình lên xem… là hình 1 cô gái rất xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ nhưng lại ngồi trên xe lăn. Tôi định đặt lại chỗ cũ thì hắn bước ra, tôi giật mình đánh rơi khung hình rồi nhanh chóng nhặt lên tay. Mặt hắn đột nhiên biến sắc nhìn tôi phẫn nộ. Tôi đặt lại lên bàn rồi mở tủ quần áo của hắn lấy 1 chiếc áo sơ mi vào phòng tắm. Tôi bước ngang qua hắn thì nhận được cái lườm cháy mắt, hắn gằn nhỏ:
- 1 lần nữa, tôi sẽ bóp chết cô!
Những lần trước hắn đều đùa giỡn trong lời nói nhưng tôi cảm nhận được, hắn rất rất nghiêm túc. Tôi đóng cửa phòng tắm rồi bấm nước. Dòng nước nóng chảy xuống cơ thể làm tôi đỡ sợ hơn đôi chút. Tôi tò mò, cô gái ấy là ai nhỉ? Chắc quan trọng với hắn lắm…
……………………………………………………………………………………………….

Hắn cầm khung hình lên rồi lau mặt kính, đặt lại chỗ cũ. Hắn lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm rồi xoa xoa thái dương mệt mỏi. Hắn dùng khăn lau khô tóc rồi ngồi dang tay tựa vào ghê sô pha. Ân bước ra, chiếc sơ mi trắng của hắn vừa rộng vừa dài quá gối cô. Cô dùng khăn lau khô tóc, mái tóc của cô bù xù hơn. Ân đã căn nhắc kĩ, cô sẽ xin lỗi hắn. Cô cúi đầu, giọng lí nhí:
- Xin lỗi, tôi không nên đụng chạm vào đồ của người khác.
- Thì cũng đã đụng rồi.
- Tôi…tôi…- Cô ấp úng, câu nói của hắn làm cho cô không nói được gì. Lấy cây lược chải tóc mình, cô không nói thêm gì nữa. Hắn cũng im lặng, không khí cũng ngột ngạc hẳn. Cô lên tiếng, phá vỡ im lặng:
- Tôi về có được không?- Hắn nhìn cô khó hiểu, cô nhận ra, câu nói này không nên nói ra bây giờ. Ân nằm dài trên sô pha đối diện hắn. Cô nhìn lên trần nhà, gác tay lên trán. Quá là kì lạ. Cô chép miệng. Nằm được 15p, sự im lặng làm cơn buồn ngủ ập tới kéo mi mắt cô nhắm lại. Cô ngủ thiếp đi.
Hắn lúc này mới nhìn cô. Chiếc sơ mi của hắn như chiếc chăn bao bọc cô gái bé nhỏ. Mùi hương sữa tắm của nam nhân khiến hắn hơi ngà ngà nhức đầu. Hắn chưa từng biết cô ta quyến rũ như thế này. Trời bắt đầu đổ mưa như xối, cô gái nhỏ khẽ co mình trong chiếc sơ mi. Cô khẽ xoay người, miệng chép chép như đang mút kẹo rồi im lặng ngủ tiếp. Hắn lấy chiếc chăn được gấp gọn trong tủ quần áo đắp lên cho cô. Chiếc chăn kéo lên ngang ngực thì cô mở mắt. Ánh mắt 2 người tình cờ chạm vào nhau. Hắn giật mình quay đi, ánh mắt của cô ta thật sự rất ma mị. Ân ngại ngùng kéo chăn trùm kín cổ, giọng nói như nghẹt mũi:
- Cảm ơn!
Hắn khẽ hắn giọng 1 cái. Hắn ngồi lại trên chiếc ghế bàn làm việc. Ân ngồi xếp gối, vẫn ôm chiếc chăn quấn quanh người, đột nhiên, cô thấy hắn cũng tốt tốt. Cô khẽ cười, hắn khẽ liếc nhìn, khóe miệng cong lên 1 nửa. Lúc này, hắn mới lên tiếng:
- Lấy xấp thư fan hâm mộ trả lời giúp tôi!
- Những chuyện này anh phải trả lời chứ!- Cô cự lại. Đột nhiên, trong đầu nhớ đến bức thư gửi cho thần tượng không thấy hồi âm. Ân thấy mình thật ngốc nghếch. Hắn ta nhún vai. Nhưng cô cũng tò mò, những bức thư này có nội dung thế nào nhỉ? Cô đứng dậy đi với bàn làm việc gom gọn những lá thư về ghế sô pha. Cô hồn nhiên nằm giơ chân giơ tay trong khi mình chỉ mặc chiếc áo sơ mi. Hắn không dám liếc nhìn cô nữa, dặn lòng, không được. *Ân ơi là Ân!!!*

Có tiếng gõ cửa, Ân ngồi bật dậy. Phong đi từ bàn làm việc qua ghế sô pha cạnh cô. Là Quang Khánh, Ân gật đầu chào. Hắn thì không khách khí như thế, lặng như tờ. Ân đứng dậy định đi ra chỗ khác. Quang Khánh nhìn cô, ánh mắt cũng rất kỳ lạ. Anh ta liếc từ trên xuống dưới rồi chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Ân. Cô cũng nhìn lại. Phong kéo tay cô làm cô ngã vào lòng hắn. Cô bối rối ngồi xê ra. Phong nhìn Khánh như cảnh cáo, giọng đanh đá:
- Sao? Đến đây có chuyện gì?
- Nhìn xem cô gái vai chính của phim mới.- Khánh ngối xuống đối diện Phong, chân bắt chéo.
- Sao cơ ạ?- Cô nhìn anh là lạ.
- Bắt tin nhanh thật!- Phong cười.
- Họ còn chưa thi xong nữa mà…- Cô thấy vui vui nhưng cũng có thắc mắc.
- Họ muốn tìm diễn viên Hải Băng thứ 2.- Khánh đáp.
- Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy đôi mắt của cô, thì ra là của tiền bối.- Hắn gật gù. Cô chỉ biết cười trừ.
- Thảo Nhi chắc vào vai phản diện rồi, giống với cô ả.- Phong nói tiếp. Khánh đứng dậy như muốn ra về vì hết chuyện để nói. Hắn châm chích bằng giọng đáng ghét:
- Đừng bao giờ có ý nghĩ… trả thù tôi thông qua người khác.- Đây là 1 lời cảnh cáo chăng? Chỉ có 2 người đàn ông đó hiểu.
Ân đứng gần cửa sổ, mưa đã dứt. Giờ cũng đã 4 giờ chiều, trời chưng hửng không có ánh nắng le lói sắp tắt như hằng ngày. Bù lại, có cầu vồng. Ân mỉm cười ngắm nhìn, hắn đang nghe nhạc. Cô chỉ tay ra khỏi cửa sổ:
- Cầu vồng kìa!
- Sao?- Hắn hạ headphone xuống nhìn ra rồi lại tiếp tục nghe nhạc. Cô chép miệng, hắn không nhìn thấy cuộc sống hắn tẻ nhạt đến nhường nào hay sao? Hắn là 1 người vô vị.

Có điện thoại, cô mở ba lô ra lấy điện thoại nghe máy:
- Bảo hả?
- Ừ, chị đâu rồi? Thử vai rồi sao không về nhà?
- Chị đang ở công ty của em làm phục dịch cho hắn này.
- Em đến đón chị.
- Đang ở nhà à?
- Ừ.
- Đem cho chị bộ đồ, chị không có đồ thay, xíu giải thích.
Cô tắt máy, lại vỗ vai hắn:
- Tôi về nhé! Bảo đến đón.
- Ừ…hửm…- Hắn gật đầu rồi nhắm mắt lại chìm vào khoảng trời riêng của mình. 15p sau, Bảo đến, quăng cho cô bộ quần áo. Cô thay xong thì ra về. Lúc này, hắn mới mở mắt. Hắn không thể giữ cô ở lại lâu hơn nữa, lí do ư? Hắn đang rất cô đơn à? Từ lúc nào cuộc sống của hắn ồn ào hơn, hắn nói nhiều hơn, thích châm chọc người khác hơn? Chưa đến 1 tuần, thật là lạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui