Em Là Để Yêu Thương

Chương 4: Kế hoạch trả thù. . .
- Anh đau bụng à? Tôi cũng đau, đợi tôi chút nhé!- Tôi đắc ý ngồi trên toilet cười khoái chí.
………………………………………………………………………………………………….
Tôi vào bếp nấu vài món ăn Thuận Bảo thích, đầu óc nghĩ vu vơ, có nên cà nhuyễn thuốc sổ cho vào thức ăn hay không? Rất có thể tôi và thằng em sẽ ăn trúng. Thật không thể ngờ, từ 1 crazy fan trở thành 1 anti fan nhanh đến như vậy. Nhưng mọi người thấy đó: hống hách, chảnh chọe, sai khiến ân nhân như con ở, chữi bậy, blah blah…. Tái bút: phá hoại tài sản vô giá là chiếc ti vi, làm tổn thương lòng tự trọng mong manh dễ vỡ của đứa con gái. ==” *hơi nhiều*. Tôi quyết định, không mạo hiểm như vậy, 1 mình mi là đủ rồi. Tôi cười nham hiểm hí hí hí.
Tôi dọn cơm ra bàn. Thuận Bảo về dẹp xe đạp vào nhà rồi đi thẳng vào. Thái độ vẫn không có chi là thoải mái đối với vị khách không mời mà đến này. Còn hắn, vẫn mặt dày… Khuôn mặt không có gì là lo toan hay buồn phiền nhớ nhà, vẫn ăn nhờ ở đậu với tư cách cuả Ngọc Hoàng. Hắn gấp miếng trứng chiên cho vào miệng nhai nhai cho có lệ, miệng nói nhỏ:
- Nhạt nhẽo!
Tôi muốn bốc khói hết sức, đôi đũa cầm trong tay tôi bị bẻ cong. Tôi có nên tung scandal dìm chết thanh danh của hắn ta không? Câu trả lời hiện lên trong đầu tôi là con số 0 tròn trĩnh, bởi vì sao? Hắn đang có 1 hình tượng thiên thần, nếu tôi nói những chuyện này không có chứng cớ thì cũng chẳng ai tin. Bảo ngước mắt lên nhìn hắn thì nhận được nụ cười khinh khỉnh. Tôi vỗ vào lưng nó, nhìn bằng ánh mắt:” Để chị!”
Luôn là vậy, anh em song sinh đều có thần giao cách cảm, tôi vẫn thường sử dụng ánh mắt răn đe hay cầu xin với nó mà chẳng ai biết sau lớp kính dày cộm. Nó nhìn tôi có chút khó hiểu nhưng mà lại thôi. Hắn nhìn tôi như muốn suy đoán tôi nghĩ chuyện gì nhưng tôi dùng ánh mắt thơ ngây thường gặp:
- Sao ạ?
- Không sao. Đồ sao chổi!- Anh ta thả bát cơm ra.- Đi mua cho tôi mì bò viên đi, ăn mấy này khó nuốt qúa!
- Tự đi mà mua.- Bảo đứng dậy bỏ đi vào phòng lấy bộ đồ rồi đi tắm.
- Ăn đỡ đi. Muốn đi thì tự đi đi.- Tôi tỏ thái độ rõ rệt. Hắn nhìn tôi nghi ngờ rồi làu bàu gì trong cổ họng, tôi mong hắn mau mau đi chết cho nhẹ cuộc đời. Tôi cảm nhận mình là 1 cô công chúa bị bà mẹ ghẻ hất hủi, phát tiết, sai này sai nọ. 1 ngày chỉ ăn được bát cơm chan nước mắm, phải làm đủ điều trong khi mụ dì ghẻ do hắn thủ vai thì cơm no áo ấm, mì bò viên. Bò à? Tôi cho hắn bỏ luôn. *Viết kịch bản luôn đi cô Ân! ==”*
Ăn xong, tôi đặt 2 viên thuốc trước mặt hắn rồi bỏ vào phòng Bảo. Tôi mỉm cười nhìn thằng em mình:
- Chuẩn bị máy chụp hình, đem dẹp tất cả quần áo thun. Để lại quần áo jeans!
- Định cho hắn mặc quần jeans xem hắn đau đớn thế nào rồi chụp lại à?
- Không, do quá đau chắc hắn không mặc đâu!- Tôi chu môi rồi hất lên 1 cái tỏ vẻ mưu mô. Tôi ló đầu ra nhìn thấy hắn vừa uống 2 viên thuốc đó thì ôm bụng:

- Ai da, chẳng biết thức ăn có gì mà chị đau bụng quá! Chạy lẹ mới được.- Tôi nhún chân 1 cái nhìn thằng em rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Chẳng biết 2 viên thuốc sổ đó có làm hắn đau lắm không! Haizz… Chắc có lẽ thuốc chưa ngấm nên chưa thấy hắn kêu la đập cửa. Tôi ình đếm đến 10.
1…
2…
- SAO CHỔI, CÔ MAU RA ĐI! TÔI ĐAU BỤNG SẮP CHẾT RỒI! CÔ ĐÃ CHO GÌ VÀO THỨC ĂN VẬY?- Hắn ta hét lớn. Không ngờ thuốc có tác dụng nhanh như thế. Tôi kẹp mũi, nói giọng đau đớn:
- Anh đau bụng à? Tôi cũng đau, đợi tôi chút nhé!- Tôi đắc ý ngồi trên toilet cười khoái chí.
- TRỜI ƠI!- Tôi nghe hắn la lên. Tôi sẽ ngồi trong đây 3 phút, nếu tôi ra trễ hơn nữa thì có thể mình sẽ phải dọn đống… giúp hắn. Tôi xả nước rồi ung dung đi ra. Hắn chưa kịp nhìn rõ mặt tôi thì đã chạy vào đóng sầm cửa nhà tắm lại. Tôi lên gác, lấy 1 bộ đồ tay cánh tiên, quần đùi hoa mà tôi đã mặc rộng xuống, quăng lên giường Tiểu Bảo. Bảo nhìn tôi:
- Trong thức ăn có gì sao?
- Nàm giề cóa! Chỉ là thuốc sổ có vấn đề!- Tôi nhìn nó. Nó hiểu ra cái gì đó rồi che miệng cười:
- 2 viên?
- Đúng!- Tôi vỗ tay.
Quả thật thì chiêu này tôi đã dùng không ít lần. Lần dùng gần đây nhất có lẽ là cho thằng em của mình. Mỗi lần nó không nghe lời tôi thì tôi lại cho 2 viên vào bình nước hầu như nó không lần nào cảnh giác và ra vào nhà vệ sinh ít nhất 10 lần. Tôi lấy tay che miệng cười hô hố:
- Chị cho uống nguyên chất không pha tạp chất trừ nước!
- Trời.- Nó cười hắc ra 1 cái. Thông thường thì nửa viên đã đủ sạch ruột, 1 viên thì tẩy sạch cặn bã còn sót, 2 viên thì…
Sau 15p vật lộn với cơn đau vật vã, mặt hắn xanh như tàu lá chuối đi ra. Khuôn mặt thật gợi… đòn nhìn tôi, tôi chép chép miệng, quăng trước mặt hắn bộ đồ:
- Hết đồ thun cho anh mặc rồi, mặc tạm đi! Người anh bốc mùi kinh quá.
Hắn cầm bộ đồ lên nhìn rồi quăng lại trước mặt tôi, tôi chu môi:

- Sao? Không biết hôi à? Anh nói ghét dơ bẩn cơ mà!- Tôi khoanh tay, tôi cảm giác mình là nàng Tấm thật sự khi đang chỉ Cám tắm bằng nước sôi. Khà khà.
Hắn 1 lần nữa chưa kịp mở miệng lại ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh. Tôi ôm bụng cười lăn lốc. Thằng em tôi cầm máy ảnh xăm xoi:
- Định lấy nick ảo, kết bạn với fanpage mà up ảnh à?
Tôi giơ ngón tay cái lên ra dạng tuyệt lắm. Quả thật, chiêu này tôi chỉ toàn dùng với nó nên nó biết rõ là đúng rồi. Tôi nói:
- Tin chị đi, hắn thế nào cũng phải thay bộ quần áo này thôi, chị lấy sạch giấy vệ sinh trong nhà đem giấu rồi. Không thấy khuôn mặt của hắn khi nhìn chị sao?
- Chị có dẹp luôn xà phòng không vậy?- Nó nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
- No no no, chị còn để lại, không thì tội nghiệp hắn, dù sau cũng từng là của nhau…- Tôi ôm bộ đồ giả bộ lau nước mắt cảm thương. Thuận Bảo nhìn tôi, hình như suy nghĩ gì đó rồi lại thôi.
Đã hơn 10 lần hắn chạy đôn chạy đáo vào nhà vệ sinh. Mồ hôi của hắn đổ như suối nằm vặt vờ trên sô pha. Tôi quăng cho hắn bộ đồ của mình, nói nhỏ qua kẽ răng:
- Tôi giấu giấy vệ sinh cả rồi, anh không… định tắm à? Kinh thật!
- Cô… cô…- Hắn mở to mắt nhìn tôi giận dữ. Tôi 1 lần nữa cười xảo trá:
- Tôi cũng giấu hẳn quần áo thun của Thuận Bảo rồi, còn quần jeans, vết chém chưa lành đâu!- Tôi quăng bộ quần áo lên người hắn rồi bỏ lên gác, thật là hả hê.
Đúng như tôi dự đoán, hắn mê sạch sẽ đến mức chấp nhận mặc quần áo con gái. Công nhận hắn tắm lâu kinh khủng, tốn nước ghê. Con trai mà tắm tận 1 tiếng. Hắn lại nằm dài trên ghế sô pha, Thuận Bảo đứng trước cửa phòng len lén tắt flash và tiếng chụp. Cũng được vài tấm. Các bạn thử tưởng tượng: 1 thằng con trai cực đẹp trai, mặc 1 bộ đồ ở nhà của con gái, bắp tay thì cuồn cuộn, chân thì đầy lông. Sao nhỉ? Tôi cố cố nén cười mà thực thi cho hết. Sáng mai tôi sẽ chính thức đưa những bức ảnh này lên facebook.
……………………………………………………………………………………………….
Đến khuya, trời có vẻ nóng nực hơn ban nãy, hắn cởi chiếc áo đang mặc ra, chỉ chừa lại chiếc quần. Thiên Ân xách hộp y tế bên cạnh hắn. Hắn chưa ngủ nhưng muốn xem nhỏ sao chổi này làm gì. Cô giơ tay chạm vào vết thương trên lưng hắn, vết thương có vẻ trầm trọng hơn khi phải chạy ra chạy vào hết công suất trong nhà vệ sinh. Cô bôi thuốc lên rồi băng lại. Mùi hương nam tính của sữa tắm Thuận Bảo sư dụng làm cô có chút muốn nán lại ngắm nghía hắn kĩ hơn. Nhưng cô lại đứng dậy đi ra khỏi phòng, không quên kéo chăn lên cho hắn.
Hắn mở mắt nhìn dáng người nhỏ bé đi ra khỏi phòng. Ánh mắt này hắn đã nhìn thấy ở 1 cô bé 8 tuổi, ánh mắt van lơn, cầu xin làm hắn say dứt mãi nhưng chuyện đã lâu, không ai còn nhớ đến. Hơn nữa, con bé đó không quan trọng đối với hắn. Hắn đưa tay sờ miếng băng, mỉm cười. Cơ mà, trong đầu hắn lại dấy lên 1 ý nghĩ tội lỗi:” Nhỏ sao chổi kia, mai tôi sẽ cho cô biết tay!”

Sáng sớm, Thuận Bảo đã đến phim trường. Hắn vào phòng cậu lục ra 1 bộ đồ để tắm rồi quăng bẵng bộ tối qua ra 1 góc. Thiên Ân mắt nhắm mắt mở ngái ngủ đi xuống.
- Thức sớm vậy? Ăn gì tôi mua?
Hắn nhếch mép:
- XIn lỗi cô, mấy hôm nay tôi thật sự không biết mình đã cư xử tệ như thế nào! Thật sự xin lỗi.
Con bé đột nhiên tỉnh táo dụi dụi đôi mắt chưa đeo mắt kính. Mấy hôm nay cô cũng không thường đeo mắt kính do Thuận Bảo cũng bảo cô đeo kính áp tròng. Nam Phong của ngày hôm qua đã trở lại rồi đấy ư? Nó mừng sắp khóc. Trời ơi, vậy mà nó lại nghĩ anh ta… haizz…
- Anh ăn gì? Em mua?
Cách xưng hô thay đổi nhanh như chong chóng thật. Hắn khá hài lòng vì bước đầu đã thành công.*Không nên tin tưởng dạng đàn ông đẹp mà mưu mô thế này các bạn nhé !:p*
- Gì đơn giản được rồi!- Hắn nở nụ cười chết người. Tim Thiên Ân bay lung tung khắp nơi, nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi mua.
Hắn nhìn lên gác, nơi phòng nó mỉm cười. Căn phòng trên gác rất ngăn nắp, không có gì quý giá nhưng nó rất dễ thương. Hắn bước đến bàn học, có cuốn nhật ký thì phải. Hắn hí hửng cầm lên đọc, mặt hắn đột nhiên tối sầm lại:” Còn gì vui hơn khi cho tên đáng ghét 1 bài học? Tôi còn nhiều chiêu độc lắm, chờ xem!” Hắn mở trang trước:” Ba mẹ ơi, chúng ta sắp đoàn tụ rồi. Con hạnh phúc lắm! Thuận Bảo vẫn là đứa em và đứa con ngoan của gia đình ta. Hehe”
Đọc đến đây hắn ngưng lại. Hắn cũng lấy làm lạ khi không gặp ba mẹ nhỏ sao chổi, cô ta còn phải đi thăm. Ở tù chăng? Hắn cũng thấy tò mò nhưng tốt nhất nghĩ cách trả đũa cái đã. Hôm nay con nhỏ đó không có giờ lên lớp. Trường của diễn viên sướng lắm các bạn à! Khi nào thầy cô rãnh mới thông báo để học.
Hắn nhìn những cuốn tập rồi mỉm cười, hôm nay không có giờ thì mai cũng sẽ có giờ. Hắn bắt đầu tiến hành rồi đi xuống bật ti vi xem. Báo chí đang săn tìm tin tức anh ráo riết nhưng làm sao có được? Anh thậm chí chẳng ra khỏi nhà con nhỏ này nửa bước. Con bé quay về với 2 hộp cơm sườn, mặt hớn hở. Hắn nhìn biểu cảm đó mà cười cợt. Có gì vui?
Hắn cầm muỗng lên ăn, hắn hỏi:
- Ba mẹ cô đi đâu?
Con bé khựng lại rồi cúi đầu ăn tiếp, không trả lời. Bị khinh thường, hắn tức tối lắm, đánh vào vai con nhỏ 1 cái:
- Đi tù hay sao mà không dám trả lời?
Cô cắn môi rồi hắn nhìn thấy nước mắt rơi xuống nắp hộp cơm, con bé nhìn hắn bằng ánh mắt căm giận. Điều đó làm hắn bối rối. Có lẽ hắn đùa hơi quá. Đột nhiên con bé bật cười:
- Em chỉ diễn thôi mà! Ba mẹ em đang đi làm lao động công ích, 3 tháng nữa sẽ về. Vậy mà cứ bảo đóng không đạt.
Hắn lúng túng nhìn nó rồi ăn tiếp. Hắn nói:

- Mai tôi sẽ rời đi. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền. Tôi sẽ thanh toán đầy đủ.
- Không cần thanh toán đâu. Anh khỏe lại là mừng rồi!
“Không phải tôi đi là cô mừng à?” Hắn thầm nghĩ. Trước khi đi thì cũng phải cho nhỏ này chừa mặt hắn chứ. Thiên Ân có điện thoại áp tai nghe:
- A lô?
- Đưa điện thoại cho Nam Phong. Cô không cần biết tôi là ai!
Cô tắt máy nhìn hắn:
- Có ai đó giọng nam, bảo tôi đưa máy cho anh.
- Cô đưa đi, còn ai ngoài Khánh. My best friend!- Nụ cười của hắn hoàn toàn độc địa chứ chẳng cảm mến gì.- Có lẽ tôi sẽ rời khỏi đây ngây bây giờ. Cho tôi mượn điện thoại.
Thiên Ân đưa điện thoại ra. Hắn gọi cho ai đó:
- Em đây. Đừng hét. Chị đến địa chỉ …. đón em đi, đến lúc em phải xuất hiện rồi.- Hắn tắt máy, đứng dậy giơ tay chào:
- Tạm biệt! Chuyện ngày hôm qua tôi vẫn chưa quên đâu.- Hắn ghé vào tai Ân nói khẽ. Con bé mở to mắt ngạc nhiên, ra là nãy giờ hắn diễn kịch, đến lúc hắn sắp đi mới lộ mặt thật. Vậy mà còn tử tế mua cơm sườn cho hắn. Tất nhiên thôi, hắn nói vậy để được ăn đàng hoàng 1 chút kia mà. Thiên Ân khẽ cười:
- Sao? Lại trở mặt nữa rồi!
- Thì sao nào? Cô định tung scandal à?
- Không, hèn lắm. Này độc hơn.- Ân mỉm cười nham hiểm rồi ra mở cổng:
- Mời anh cút giúp.
*Tách, tách* tiếng máy chụp hình vang lên kèm theo tiếng vỗ tay mà chẳng ai trong 2 người có thể định hướng ở đâu. Hắn khẽ gầm gừ 2 chữ chết tiệt rồi đẩy nó vào nhà nhanh chóng.
- Tôi lại phải gặp bản mặt đồ sao chổi như cô dài dài.- Hắn liếc xéo cô. Ân lẽ lưỡi lêu lêu 1 cái rồi trở vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui