Chương 14: Oan gia vẫn là oan gia…
- Như à, em theo phe ai đây?- Ân khoanh tay trước phòng tắm lắc lắc chiếc điện thoại. Như xịu mặt đi về phía cô. Hắn thầm oán trách tại sao lại có đứa em gái mê trai như thế!!!
…………………………………………………………………………………………………..
Như lên phòng mình lấy 1 chiếc váy màu trắng chiết eo, mà cô mặc khá chật, định đưa cho Ân. Như mỉm cười:
- À… chị… Chị là chị của Thuận Bảo ạ?
- Ừm… Thì sao?- Ân nhướn mày hỏi.
- Không sao… chỉ là…em…- Như cúi đầu vò vò chiếc váy trong tay, mặt cúi xuống thẹn thùng. Ân chỉ hơi ngây ngô thôi chứ biểu hiện như vầy thì cô rõ rồi. Cô vỗ vỗ vai Như:
- Em thích nó chứ gì?- Như đưa tay lên áp má mình e lệ. Ân cười:
- Chị cũng rất thích em… Tuy là em của hắn nhưng mà em rất xinh xắn, đáng yêu, ngoan ngoãn, dễ thương, hiền lành, tốt bụng, chị cũng rất ưng ý đứa em dâu này. Giờ đưa chị cái váy để chị tẩy trần nào!
Như đưa tay ra, cô vừa định giơ tay lấy thì hắn đi đến:
- Đừng đưa cho cô ấy, em xem rồi cô ta có chạy theo anh năn nỉ đưa cái áo sơ mi hay là không?
- Đừng có biến thái như thế! Muốn xem body tôi sau chiếc áo sơ mi à?- Ân giơ kéo kéo cổ áo sơ mi. Hắn cười ma mãnh:
- Cái gì đáng xem đã xem tối qua rồi mà!
- Tên.đáng.ghét!- Ân không muốn đôi co với hắn nữa, quyết định có đưa hay không thì rơi vào tay Như. Ân mỉm cười thân thiện:
- Em dâu à, cho chị mượn điện thoại!- Như nghe 2 tiếng em dâu thốt ra rất ngọt ngào từ miệng cô thì nhanh chóng đưa điện thoại của mình. Hắn cũng quan sát xem cô làm thế nào. Cô bấm 1 dãy số điện thoại nào đó rồi giơ điện thoại lên:
- Đây là số điện thoại của Thuận Bảo chỉ mình chị biết, nếu em đưa chiếc váy cho chị, chị sẽ bấm nút lưu. Còn nếu…- Cô liếc hắn.- nghe theo lời tên mất dịch, mất phong, biến thái, chó chết kia thì chị sẽ thoát.
Hừm, lại là cái chiêu uy hiếp. Hắn nhìn Như:
- Em là em của anh, em phải nghe lời anh chứ!
- Em thì em nhưng người ta cũng có quyền tự do chứ, ai đâu lại sai khiến 1 đứa em gái như thế. Đúng không Như?- Ân nhất quyết giành thế chủ động, miệng cười tươi, ánh mắt vẫn liếc hắn như chưa từng được liếc.
- Em phải nghĩ tình anh em chứ, hơn nữa, nhìn cái thái độ hách dịch của con nhỏ sao chổi mà xem, cũng đang uy hiếp em đấy thôi. Đừng vì số điện thoại của 1 thằng con trai mà “huynh đệ tương tàng”!- Hắn cũng đang liếc Ân cháy mắt.
Như cúi đầu cắn cắn môi. Tại sao cô lại phải quyết định chuyện nan giải này vậy? 1 bên là con trai, 1 bên cũng là con trai nhưng anh cô thì nhìn hoài cũng chán. Biết đâu Thuận Bảo lại là true love thì sao? Như lắc lắc đầu, 1 đứa con gái không nên vì 1 thằng con trai mà bán đứng anh mình. Dù sao tình thân vẫn là trên hết nhưng mà… biết bao nhiêu chữ nhưng xuất hiện trong đầu khiến cô choáng váng. Ân đứng nãy giờ đã mỏi chân rồi thì lên tiếng để chấm dứt:
- Như à, em theo phe ai đây?- Ân khoanh tay trước phòng tắm lắc lắc chiếc điện thoại. Như xịu mặt đi về phía cô. Hắn thầm oán trách tại sao lại có đứa em gái mê trai như thế!!!
Ân đưa tay ra đón lấy chiếc váy rồi trả lại chiếc điện thoại cho Như. Cô hài lòng:
- Tốt lắm, chị sẽ tiến cử em!- Rồi quay sang nhìn hắn nháy mắt:
- Em đi tắm nha cưng! Đừng biến thái đến mức đặt camera nha!
*Rầm* Ân đóng sầm cửa lại. Như lúi cúi:
- Em xin lỗi anh…
- Không.thể.tin.được.em.tôi…- Hắn như người mất hồn đi vào bàn ăn. 15 phút sau, Ân đẩy cửa phòng tắm thoải mái đi ra. Cô ngồi vào bàn ăn cạnh Như, đối diện với cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống, nhếch mép:
- Gì mà nhìn ghê vậy? Định ăn thịt người hay sao?
- Đêm qua tôi bị cô ăn chẳng còn miếng thịt nào!- Hắn khinh khỉnh, từ ăn thịt của cô khá trong sáng trong khi đáp lại thì không được sáng sủa mấy. Ân nãy giờ đã nghe những câu hàm ý này phát chán rồi. Cô chống cằm:
- Lúc nãy mới tỉnh, đầu óc không thông. Ga trải giường không có máu, vậy nên… cóc sợ…- Cô nhấn mạnh 2 chữ cuối nhìn hắn rồi ăn miếng bánh mì.
- Cô chưa nghe trường hợp còn lại sao?- Hắn gắp cho cô cây xúc xích đức. Ý gì đây? Ân trợn mắt nhìn hắn rồi đưa răng cắn, ánh mắt như căm phẫn tột đột, nộ khí xung thiên, máu não dồi dào.
Hắn cười rồi uống đi cafe. Như im lặng nãy giờ mới lên tiếng:
- Em thật sự không hiểu là anh và chị đều có ý thích nhau nhưng sao..- Câu nói chưa dứt thì có 2 âm thanh đồng nhất phản pháo:
- KHÔNG BAO GIỜ!!!- Roẹt roẹt, Như cảm nhận được tia lửa điện phát sáng qua 2 con mắt của cặp đôi diễn viên oan gia ngõ hẹp. Cô lẳng lặng ăn tiếp chẳng dám nói thêm.
- Trương Nam Phong, hắn ta là 1 người đáng ghét… Huhu… hắn ta là 1 tên xấu tính, khó ưa. Nhưng mỗi khi gần hắn là tim ta lại đập liên hồi, hắn là cái thá gì cơ chứ? Huhu…- Hắn nhạo lại bằng tiếng của cô rồi chép chép miệng. Cô cúi đầu, cầm chặt cây nĩa trong tay. Ta hận, ta thù, đừng bao giờ nhắc tới rượu trước mặt ta.
Ăn xong, Ân nằm dài trên ghế sô pha 1 chân dưới đất 1 chân trên ghế chẳng cần hình tượng bật ti vi, có lẽ cô đã quen với phòng ốc ngôi nhà này chăng. Tin tức vừa hiện lên, mi mắt cô cụp xuống và không xem nữa. Phong lấy remote bật lên. “Nghi vấn phim giả tình thật cặp đôi Phong-Ân”. Bảng tin cũng có đề cập về chuyện công khai tình cảm của Nhi và Phong. Tuy nhiên, nhanh chóng bị bác bỏ vì 1 số phần ảnh hậu trường của cả 2 khá thân thiết được công khai. Có tiếng chuông báo tin mới facebook, Ân mở lên. Trời đất, mười mấy ngàn lượt follow khi bảng tin xuất hiện cách đây 15 phút. Những người này có vẻ rãnh rỗi. Họ bàn tán về tấm ảnh của 2 người khi mặc áo đôi được cô chuyên viên make up của cô up lên có tag cô vào. Đại khái đôi nét ment như sau:
Tuyết Linh Lan: Trông họ cũng xứng đôi, nhưng… ôi, đau lòng quá đi mất!
Miêu nữ: Không được, Phong ca ca là của tôi mà…
Giang Hồng: Không thể như thế được!!!!
Tuyết San San: Không quan tâm lắm nhưng mà, đẹp đôi.
Khánh Ngọc: Nghĩ sao vậy trời? Nữ nhân này đâu có hợp chứ!!!
.
.
.
Càng đọc thì máu càng sôi ùng ùng. Ân quăng điện thoại lên bàn cái cốp. Hắn nhìn:
- Bây giờ sang rồi, xài iphone quăng như Nokia!
- Nghĩ sao mà lại nghi vấn tôi với anh…
- Cũng đỡ hơn với con hồ ly tinh kia. Cô cũng không phải ghen bóng gió.- Hắn đưa ánh mắt yêu nghiệt nhìn cô. Ân thụt đầu lại, hắn nói cũng có lý. No no no, cô đang nghĩ cái quái gì thế. Nhất định là không được, tạ ơn chúa đã cho con ý nghĩ quan trọng cuối cùng.
- Lên phim trường, 9 giờ rồi. Cảnh hôn đó!
- Tôi… với anh?- Cô chỉ tay vô mình rồi chỉ vào hắn vẻ không tin được.
- Không, với Khánh. Chỉ là hôn hờ, không chạm môi. Lúc đó tôi lại ngăn cản rồi!
- Đi phá rối chuyện tốt!- Ân lầm bầm.
- Cô nói cái gì?- Hắn lồng lộn lên.
- Có gì đâu… Anh đừng quên, tôi mất first kiss rồi, hôn ai cũng không quan trọng.- Cô đứng dậy đi qua hất vai hắn 1 cái rồi chải tóc chuẩn bị đi. Hắn nhìn cô tỏ vẻ không thể tin được lời kinh hải vừa rồi rồi khoác áo khoác vào.
- Như, em trông nhà nha!
- Vâng. Nhưng em muốn đi siêu thị mua ít đồ…- Cô nói rồi cũng cầm ví lên chuẩn bị rời khỏi. Hắn gật đầu rồi kéo tay Ân đi khỏi không cho kháng cự dù cô la lối om sòm. Như lắc đầu, 2 người này đi đến đâu cũng ồn ào nhưng biết đâu khi không gặp lại nhận ra 2 người cần nhau. Còn cô sao đây? Phải bắt đầu hành trình như thế nào?
……………………………………………………………………………………………….
Như lang thang trong siêu thị, vừa mấy hôm trước thấy 1 đôi giày rất dễ thương, nhưng hết size chân của cô, hôm nay vào hỏi, họ vừa nhập về 1 đôi mà đã bán. Coi như may mắn không mỉm cười với cô tuy nhiên, thần tình ái lại mỉm cười với cô. Thuận Bảo tai đeo headphone đẩy xe đẩy đi về phía cô. Có phải cô nên bắt đầu hành trình của mình ngay bây giờ? Cô hồi hộp chờ cậu đi qua rồi rón rén đi theo. Thuận Bảo cảm nhận được có ai đó phía sau, quay đầu lại thì cô gái ấy đang đứng xem hoa quả. Chắc trùng hợp, cậu nhún vai đi tiếp. Như cắn môi 1 cái rồi vơ đại hộp dâu tây gần đó đi tiếp. Thuận Bảo đi 1 chút thì quay đầu lại nữa, thôi chết rồi, lần này đang ở khu quần áo underwear của nam. Như nắm chặt hộp dâu trong tay, chẳng lẽ cầm lên lựa, đúng là biến thái quá mức rồi. Cậu nhếch mép:
- Fan hâm mộ hay sao mà theo tôi 4 tầng siêu thị rồi?
- À… à… dạ…- Như ngẩng đầu ấp úng. Lúc này Bảo nhìn thấy rõ mặt cô ấy hơn, 1 vẻ đẹp kiều diễm, mong manh, tiểu thư nhà họ Trương đây mà. Khẽ đảo mắt toan tính điều gì đó, cậu nói tiếp:
- Xin chữ ký hay chụp hình chung?
- Dạ… không… Em muốn… làm người yêu của anh!- Sống bên Mĩ 2 năm, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng không ít. Nhưng cái chính là cô quá thẳng thắn. Cậu thở hắt ra 1 cái, miệng khinh khỉnh:
- Đồ điên…
- Anh à, không được sao?- Như lẻo đẻo theo sau lưng.
- Tuyệt đối, không có chuyện đó!- Bảo quay đầu lại, định bụng cắt cho tận gốc cái đuôi này nhưng ca này khó. Cái đuôi bám rất rất dai. Phải thanh toán tiền, ra đường mới có cơ hội thoát được. Con gái khi yêu, mặt dày thật. Cậu than toán tiền đến đôi giày, Như hỏi hắn:
- Size 37 hả anh?
Cậu ậm ừ không thèm trả lời. Như mè nheo:
- Nhường cho em đi, em thích đôi giày này lắm! Anh mua cho ai thế? Bạn gái hay ai?
- Không liên quan đến cô!
- Em có nghe chị Ân nói rồi. Anh từng có bạn gái, cô bạn gái đó mập ú nhưng rất tốt bụng. Vì anh mà quyết định giảm cân, nhưng cô ấy lại mắc bệnh và… qua đời. Nếu anh muốn em giảm cân thì cũng không sao đâu!- Như chân thật nói nhưng lời nói thật sự chẳng tế nhị chút nào. Thuận Bảo nét mặt rõ ràng không vui:
- Thôi đi! Báo với chị Ân gì đó, đừng đem chuyện của tôi ra cho bàng quan thiên hạ biết. Và nhất là, nhớ về nhà mỗi đêm!- Cậu đưa thẻ cho nhân viên rồi nhận hàng. Như chẳng biết nói gì hơn, cô gãi đầu e ngại. Cậu đi thẳng 1 mảy may quay lại nhìn. Cô biết, giờ có đi theo cũng chẳng ra làm sao, có khi còn bị ghét. Từ từ rồi tính sau vậy. Thần Cupid ơi, xin ông sáng mắt chút đi…
……………………………………………………………………………………………….
Tôi chép miệng nhìn hắn đang đóng cãi vả với Nhi. Ờ, nếu cãi thật thì ai thắng nhỉ? Cũng gần đến cảnh quay của tôi và Quang Khánh. Anh lân la lại ngồi kế tôi, khóe miệng cong lên:
- Điệu nhảy hôm đó cũng đáng yêu nhỉ?
Tôi đơ người, đúng rồi, ngoài hắn, Linh thì còn anh này biết. Sao cuộc đời nỡ vùi dập con ve bé nhỏ hay hát như tôi chứ? Chuyện xấu hổ thì bị phanh phui không thõa đáng. Tôi nhìn anh, cười hì hì:
- Cái gì lâu quá thì quên đi!
- Cũng gần đây thôi mà! Đến cảnh hôn mà tôi mong chờ rồi kìa…- Khánh đứng dậy nghe đạo diễn chỉ đạo. Hắn đi vào, liếc cô 1 cái. Trên đường đi, hắn có nói:” Nếu hắn mà hôn được cô thì cô không yên với tôi đâu!” Chắc là sợ tôi bị cưỡng hôn. Cảm động quá, chảy của nước mũi huhu. Tôi cũng nghe đạo diễn nói. Phải chống cự lại trong khi Khánh kèm ép. Sẽ có cuộc tranh giành nảy lửa giữa 2 chàng trai. *beep,beep* Lãng mạn quá, giống như công chúa vậy đó hà. Tiếng beep là tiếng tôi vỗ tay đó nha. ==” *Cô này…*. Tôi nín thở nhìn Khánh bắt đầu kề sát môi vào khuôn mặt tôi. Tôi đẩy anh ta ra như lời đạo diễn yêu cầu nhưng… Anh ta càng ghì chặt hơn nữa, cứ như miếng hung hăng nuốt trọn môi tôi. Tôi chống cự quyết liệt, đây là chống cự thật. Hắn cũng xót ruột nhưng chưa đến phân cảnh biết làm sao? Hắn nhảy vào đại. Nắm cánh tay Khánh giằng ra mạnh. Tuy vậy, cảnh quay vẫn được tiếp tục. Tôi nín thở nhìn bầu không khí căng thẳng. Có khi nào tôi bị bóp chết không? Ahhhh, thật không thể tưởng tượng nổi…
* Thứ nhất: Link facebook s:// .facebook /pewinny2012
* Thứ 2: Hôm nay 1 chương.
* Thứ 3: Không thể không buồn được đâu Mít à!!! T^T tuy vậy vẫn HE.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...