Chương 1: Chạm mặt thần tượng.
- A, xin lỗi. Tôi không cố ý!-Thần tượng của tôi đã chạm vào vai tôi và còn xin lỗi nữa. Tôi đang tỉnh hay đang mơ đây?
…………………………………………………………………………………………………..
- Chị có đi học không đấy? Hôm nay đến lượt chị chở em đó!- Thằng em tôi đứng dưới nhà gọi chong chỏng lên. Tôi đã bật báo thức từ lúc 5 giờ nhưng mở mắt ra thì tôi lại tắt… và ngủ tiếp. Với tôi, mọi thứ đều không quá trễ. Tôi nói vọng xuống, đôi mắt vẫn nhắm tịt:
- Em đi trước đi, chị đi xe buýt!
- Bây giờ chị định trốn nữa hả?- Thằng nhóc đó quát tháo. Tôi quả thật không sung sướng gì khi làm bà chị của 1 thằng hot boy khó tính.- Em nghe nói Nam Phong hôm nay đến trường.
Tôi xuất hiện chỉnh chu bên cạnh thằng nhóc chỉ sau 30s. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội gặp mặt thần tượng lần này được. Nó đáng giá ngàn vàng. Thằng em tôi dắt xe ra sân nhà rồi ra hiệu tôi leo lên yên trước. Tôi nhìn nó chép miệng:
- Mấy giờ rồi?
- 6g30.- Nó đưa tay nhìn đồng hồ.
- Vậy à? Vậy chị xe buýt nếu như em không chở. Chị chỉ vỏn vẹn 42kg phải chở 1 thằng cao 1m80 nặng 70kg à? Mơ đi!
- Nè, sao lần nào đến lượt chị chở chị lại đòi đi xe buýt thế?
- Làm chị, có quyền!- Tôi chưng hửng xách cặp đi te te.
- Vâng, mời bà nội lên yên sau. Không thì ba mẹ lại nói tôi bắt nạt chị.- Nó khoanh tay trức ngực. Phải vậy thôi, làm chị thì phải đòi quyền mới được, ai bảo tôi với nó song sinh 1 đứa hot boy 1 đứa lại hot dog chứ?
Tôi leo lên yên sau, thằng nhóc hì hục đạp. Tôi tranh thủ xem tin tức qua chiếc điện thoại cảm ứng của mình. Nhà tôi không thuộc dạng giàu xuất chúng, cũng không thuộc loại túp lều tranh 2 quả tim vàng, có thể, điện thoại của tôi… bình thường thôi.
Trang chủ Zingnews hôm nay lại là anh ấy, Nam Phong. Tôi kể sợ lược cho các bạn nghe về anh ấy như thế này. Anh học lớp 12, cùng trường với tôi. Tần suất xuất hiện trên đài truyền hình, báo chí hoàn toàn tỉ lệ nghịch với tần suất xuất hiện trên trường lớp. Ai ai cũng biết lý do rồi, cũng do lịch trình dày đặc thôi. Anh rất rất rất thâm thiện. Tôi đã trông thấy anh nhìn tôi cười 1 cái. (Đứng từ trên lớp, tức tầng 3 của trường nhìn xuống sân cười với hàng ngàn fan girl đứng há hốc mồm nhìn thiên thần ở tầng 3). Anh hoàn mỹ không chỗ nào chê được hết. Anh rất đẹp trai. Tất nhiên chứ nhỉ? Khuôn mặt anh hơi thon, nam mà cằm trái xoan chuẩn hơn cả nữ. Cặp mắt đa tình khỏi nói, mắt rất to, mi còn dày và xoăn nữa. Chân mày đậm. Nước da không trắng như Ngọc Trinh nhưng cũng có thể nói là trắng mạnh khỏe kiểu vàng vàng của con trai. Tôi chết đứ đừ thì show truyền hình thực tế đầu tiên anh xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Anh đã đưa con mắt chết người vào ống kính máy quay mà nhìn xuyên màn ảnh qua tôi:
- Ai cũng có thể làm diễn viên. Đâu riêng gì tôi chứ!
Nhưng khuôn mặt anh vẫn có cái gì đó lạnh lạnh, tôi cảm thấy như cái thân thiện chỉ là vỏ bọc ngoài che giấu con người bên trong anh. Tôi nhìn bảng tin lại thở dài… anh lại bị dính scandal tình cảm với bạn diễn nữa rồi. Lại những tin tức nham nhảm nữa đây. Lại với cô gái tên Nhi đó… Tôi chẳng tha thiết gì loại con gái giả tạo, chảnh chọe, kiêu kỳ đó. Cô ta cũng chung trường và… chung lớp tôi. Bật mí nhé, trường của tôi là trường đào tạo diễn viên từ khi còn cấp 3. Tôi chẳng thể vào trường này đâu, cũng nhờ thằng em trai tài hoa lại còn là mỹ nam trong mỹ nam. Nó xin cho tôi diễn 1 vai nhỏ cho hiệu trưởng xem thử. Ma xui quỷ khiến, tôi diễn xuất quỷ nhập thần nên được nhận.
Tôi cứ như con vịt xấu xí lọt thỏm giữa bầy thiên nga. Con vịt bầu luôn ấy chứ. Tôi khá nhạt nhòa nên chẳng ai biết đến cái tên… Thiên Ân. Tôi cũng chẳng có đam mê gì với ngành diễn viên từ khi có Nam Phong. Anh là vị thần của cuộc đời tôi.
*Lấy tạm hình kiếm mãi chẳng ra ai. :’(
Tôi leo xuống xe, để thằng em dắt vào nhà xe. Đột nhiên lưng tôi có cú va chạm nào đó. Tôi quay người lại định cúi đầu xin lỗi thì người đó đã cúi đầu trước. Tôi mở to mắt ngạc nhiên, là Nam Phong. Ối mẹ ơi, vả toát miệng xem con có đau không đi!!!
- A, xin lỗi. Tôi không cố ý!-Thần tượng của tôi đã chạm vào vai tôi và còn xin lỗi nữa. Tôi đang tỉnh hay đang mơ đây? Đây ngơ ngơ lắc đầu không sao. Anh ấy cười 1 cái rồi đi tiếp vào trong sân trường.
Thằng em tôi trở ra nhìn thấy tôi bị hút mất hồn thì vỗ 1 cái:
- Khùng à? Đi vào lớp.
- Chị đang felling cho hết cảm giác tuyệt vời ông mặt trời.
- Vậy fell đi, em vào trước.- Thằng em tôi quay gót đi, tôi cũng lẽo đẽo theo nhưng hồn vía thì cứ ở phương nao.
……………………………………………………………………………………………….
- Bẩn thật!- Hắn phủi phủi tay. Con nhỏ ban nãy vừa xấu xí vừa chẳng giống ai, xuống xe đạp mà cứ ngã ngã lưng về sau. Chẳng phải vì hình tượng thì hắn đã xơi tái nhỏ đó rồi, ở đó mà xin lỗi với cười.
Hắn đi lên sân thượng. 1 người con trai chặn hắn lại:
- Hôm nay giải quyết tiếp chuyện cũ chứ?
- Được. Giữ hình tượng!- Hắn cười rồi tiến thẳng lên sân thượng, người con trai kia cũng đi theo.
Hắn quay đầu lại đấm thẳng 1 cú vào mặt người đó. Người đó tránh nhưng không kịp. Tên đó liền đạp thẳng vào bụng hắn 1 cái. Hắn có né nhưng áo đã dính vết giày. Hắn và tên đó có lẽ là người quen thân nhưng tại sao lại như thế? Hắn lại có thể lén lút đánh nhau như thế sao?
Thiên Ân đột ngột đẩy cửa sân thượng lên. Người con trai kia nghe tiếng động thì nhanh chóng nấp sau bức tường. Nam Phong cởi áo ra. Con nhỏ đi lên thấy cảnh tượng này thì trố mắt như con cá mắt lòi. Khác hẳn với những người khác nhỉ? Con gái ít nhất cũng phải che mắt lẳng lặng quay đi chứ. Có vẻ, hắn không mặc áo vào thì nó sẽ đứng nhìn tiếp! ==”
Hắn đang bực dọc, thấy con nhỏ ban nãy thì phang luôn chẳng cần hình tượng:
- Cô, đừng nhìn tôi nữa. Tôi sẽ moi mắt cô ra đó!
Trạng thái con nhỏ đang lâng lâng trên mây thì bị đạp 1 đạp xuống trần thế. Con nhỏ há hốc mồm chưa đón nhận được hiện tại thì hắn nói tiếp, vẻ mặt hả hê:
- Sao? Ngạc nhiên à? Tôi không có thân thiện như cô nghĩ đâu. Tôi thật sự rất ghét ai đụng chạm vào tôi. Cô là sao chổi à?
- A…nh…- Nó nhăn nhó đến khốn khổ. Rồi 1 suy nghĩ lóe lên trong đầu nó. Nó cười:
- Anh đang tập vai diễn đúng không? Em nghe nói anh đang chuẩn bị hóa thân thành 1 bad boy mà.
Các cơ mặt của hắn đang tụ lại 1 chỗ thi nhau co giật. Hắn gật đầu cười cười cho qua. Phải thoát khỏi con nhỏ này. Hắn lấy chiếc áo khoác trong ba lô ra khoác vào người. Hắn rất ghét những sự dơ bẩn, giống vết giày ở trên cái áo của hắn vậy.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi khẽ lắc đầu, tôi chỉ mong đúng như tôi nghĩ, tôi không thể nào chịu cú sốc thần tượng của mình đáng ghét vậy được. Tôi cũng quay đầu đi xuống sân thượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...