Em Là Của Chính Tôi

Khả Ngân vai đeo cặp sách, vừa cài khuy áo ở cổ tay vừa chạy xuống dưới cầu thang. Nhìn Vương Dịch Phong đang ngồi ở sô pha phòng khách.

- Anh tự kiếm gì ăn đi, tôi phải đi học rồi.

Vương Dịch Phong không nói gì, mở tivi lên xem. Khả Ngân nhìn hắn đầy ghen tị, Vương Dịch Phong là tổng giám đốc, muốn tới công ty giờ nào cũng được. Lại nghĩ tới bản thân mình, nếu cô là hiệu trưởng thì có phải cũng có thể đi học trễ được không?

Bởi vì luống cuống sợ đi học muộn, Khả Ngân buổi sáng không kịp ăn gì, ngồi trong lớp mà bụng đói meo. Cô ỉu xìu tựa vào bàn học thầm than vãn, dạ dày lớn cũng thật là khổ. Điện thoại trong ngăn bàn rung gừ gừ báo có tin nhắn, Khả Ngân lén lút liếc nhìn giảng viên trên bục giảng một cái, thấy ông vẫn đang say sưa giảng bài, mới cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Vương Dịch Phong.

Vương Dịch Phong đứng ở cổng trường, một lúc sau mới thấy Khả Ngân hớt hải chạy ra. Bám một tay vào song cổng, cô thở phì phò.

- Chuyện...chuyện gì? Tự dưng gọi tôi ra đây?

Vương Dịch Phong nhìn bộ dạng cô, nhíu mày một cái không nói không rằng đưa ra một bịch nilon. Khả Ngân ngẩn người, nhất thời chưa hiểu được chuyện gì, chần chừ vài giây mới giơ tay ra nhìn, bên trong là... cơm hộp.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, Vương Dịch Phong lảng tránh khỏi cái nhìn ngơ ngác của cô, ậm ờ.


- Mang cho cô, bữa sáng rất quan trọng đấy.

Khả Ngân nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó ấm áp lạ thường. Vương Dịch Phong là loại người có cái đầu lạnh và trái tim nóng, vẻ ngoài luôn tỏ ra vô tâm nhưng thực chất lại luôn âm thầm để ý tới những điều nhỏ nhặt nhất. Qua một lớp nilon bên ngoài vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ hộp cơm tỏa ra, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay ấm áp, Khả Ngân mỉm cười.

- Cám ơn.

Không khí phút chốc bỗng liền trở nên lạ lùng, cũng là lần đầu tiên bọn họ đối xử với nhau hòa thuận như vậy. Khả Ngân trước lòng tốt của Vương Dịch Phong cũng không trêu chọc, đơn giản chỉ là nói một tiếng cám ơn, một câu từ tận tim mình.

Vương Dịch Phong ậm ừ bỏ hai tay ra khỏi túi quần, sau đó một khoảng mới hỏi.

- Hôm nay mấy giờ về?

Khả Ngân cười cười.


- Muốn đón tôi sao?

Hắn gật đầu, bỏ qua ánh mắt trêu đùa của Khả Ngân.

- Hôm nay mẹ gọi về ăn cơm.

Khả Ngân gãi gãi mũi, thu lại vẻ không nghiêm túc trên mặt.

- Biết rồi, tầm khoảng bốn giờ sẽ tan học.

Vương Dịch Phong thở dài, sau đó quay người rời đi.

- Được rồi, vậy tôi về trước đây.

Vương Dịch Phong bước vào trong xe khởi động rồi lái đi mất, Khả Ngân vẫn đứng ở cổng trường nhìn theo bóng chiếc Lamboghini Aventandor lẫn vào trong đoàn xe đông đúc nơi lòng đường. Vô thức nhìn hộp cơm trong tay mình, cô khẽ mỉm cười, thật ấm.

Mà Vương Dịch Phong từ lúc nào cũng đã bắt đầu gọi "mẹ" thay vì "mẹ cô"....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận