Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh



Editor: Nana Trang

"Tối nay ở lại chỗ anh đi, được không?" Ứng Khúc Hòa đè người xuống, nhẹ nhàng liếm vành tai của cô, "Lát nữa anh tắm giúp em."

Người Tây Mễ run lên, hơi thở mập mờ lập tức đốt cháy người cô.

Thân hình nặng nè của người đàn ông đè ở trên người cô, sức lực cả người cô như rút tơ bóc vỏ, rút đi từng chút từng chút một, cả quá trình dài dằng dặc lại khó chịu, trái tim bất an đập thình thịch gần như gần như muốn phá rách xương ngực.

Dưới ánh đèn, Ứng Khúc Hòa nhìn thấy hai lỗ tai trắng gần của cô nhanh chóng đỏ lên, không kiềm được mà hôn xuống.

Tây Mễ hồi hộp mím môi, trong mắt ướt át tràn ra hơi nước mờ mịt, đôi mắt ươm ướt càng khiến anh rung động hơn. Anh hôn lên lông mi đang run rẩy của cô, "Thư giãn chút nào."

Tây Mễ há miệng hít thở, sau khi điều chỉnh hô hấp thì nhìn thẳng vào mắt anh: "Những lúc thế này chẳng lẽ anh không nên hỏi em có muốn hay không, sau đó nói với em anh sẽ không cưỡng ép sao?"

"Xin lỗi, bạn trai của em không ga lăng như thế." Đầu mũi và môi của Ứng Khúc Hòa dán vào trán, sống mũi của cô, trượt một đường xuống, cuối cùng chạm nhẹ vào môi cô, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn để em có cơ hội lâm trận chạy trốn."

"... Lão cầm thú." Vẻ mặt Tây Mễ tiếc hận, "Điềm Giản nói rất đúng, anh thật sự là lão cầm thú."

Môi hai người gần như không có khoảng cách, lúc Tây Mễ nói chuyện, đôi môi đóng mở gần như đụng vào môi anh.

Nói chuyện như vậy thật sự... rất xấu hổ.

Bản thân Tây Mễ cũng cảm thấy sắp nổi tung rồi.

"Từ lúc bắt đầu qua lại với anh, đáng lẽ em nên chuẩn bị tốt điều này."

Hơi thở ấm nhuận phả trên mặt cô, lỗ chân lông toàn thân đều bị kích thích mà nở ra.

Tây Mễ cảm thấy phía dưới anh có cái gì đó chỉa vào bụng cô, như bị định thần chú, không dám cựa quậy nữa.

Tay Ứng Khúc Hòa đã bắt đầu di chuyển trên người cô, sau đó hôn từ cổ cô trượt xuống dưới, Tây Mễ bị anh hôn đến ngất ngây, cho nên đợi cô phản ứng lại, quần áo trên người cô đã bị lột sạch.

Tây Mễ kéo chăn qua che kín mặt, "Ba ba tôn đạo, anh tắt đèn đi!"

Cạch một tiếng, đèn phòng ngủ tắt ngúm.

Cả quá trình Tây Mễ không dám mở mắt, cô có thể cảm nhận được rõ Ứng Khúc Hòa làm gì trên người cô, nụ hôn từ cổ tàn sát xuống dưới, phòng tuyến của cô hoàn toàn sụp đổ, tựa như bơ sữa hòa tan dưới ánh mặt trời.

Bị thứ gì đó chỉa vào, Tây Mễ đau đến nhe răng, vô thức khép chân lại.

Cô tóm lấy tay Ứng Khúc Hòa, cắn mạnh một cái: "Ba ba tôn đạo, anh nhẹ chút..."

Cánh tay còn lại của Ứng Khúc Hòa vòng qua dưới lưng cô, hơi nhắc lên, "Lát nữa vào trong có thể sẽ đau, nhịn chút."

ヾ(`Д)

Vẫn... chưa tiến vào!!!?? Đau như vậy, cô cho rằng đã vào rồi chứ!

Nhìn anh dường như rất hiểu chuyện này. Cho nên anh thật sự là lão xử nam sao?

Cô bắt đầu nghi ngờ rồi. QAQ

Để giảm bớt đau đớn cho cô, Ứng Khúc Hòa phân tán lực chú ý của cô, hỏi: "Em có biết đậu hũ nào là ngon nhất?"

"..." Lúc nào rồi còn nói đến đậu hũ, không hiểu sao có chút ngơ rồi.

Tây Mễ cắn răng, cảm giác đau đớn khiến cô không muốn nói chuyện, véo anh một cái.

Ứng Khúc Hòa nói: "Đậu hũ ở phía Bắc Trung Quốc là nhất. Trước kia có một lần đi qua một nông thôn nhỏ ở phía Bắc Trung Quốc, trong sân có cây hương thung non, lá mầm vẫn chưa nở, ngắt lá cho vào nước sôi luộc sơ, luộc đến khi lá chuyển sang màu xanh biếc thì vớt ra, sau khi cắt nát thì trộn với đậu hủ non, cho thêm chút muối, xì dầu. Đậu hũ rất non, dùng lưỡi liếm nhẹ cũng tan ra, trong miệng sẽ lưu lại mùi thơm đậm đà của lá hương thung non, hương vị rất tuyệt."

Nghe anh miêu tả, Tây Mễ gần như đã có thể liên tưởng đến món đậu hủ non thơm ngon kia...

Cô thật đói...

Ứng Khúc Hòa dán sát vào lỗ tai cô hỏi: "Muốn ăn không?"

"Muốn... A..."

Phòng tuyến cuối cùng của cơ thể Tây Mễ bị công phá, cảm giác đau đớn lập tức phá vỡ ảo tưởng của cô về món ngon, khóc lóc kêu lên: "Ba ba tôn đạo! Em ghét anh!!"


"Đậu hũ của anh đã cho em ăn, em còn không hài lòng cái gì, hả?" Ứng Khúc Hòa liếm nước mắt ở khóe mắt cô, giọng nói còn mang theo chút uất ức, "Được rồi, mặc dù em nhỏ tuổi, nhưng cũng không thể làm chuyện bội tình bạc nghĩa, sau này phải học được cách phụ trách, không thể vứt bỏ ông già anh."

Tây Mễ khổ không thể tả.

Một khi ông già đầy năng lực cầm thú rồi, thì ngay cả mặt cũng không cần nữa...

Sáng ngày thứ hai bầu trời sáng choang, dướt đất đầy tuyết.

Bên ngoài trời đông giá rét tuyết bay phất phới, trong phòng lại ấm áp như mùa hạ, trên người bọn họ chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Hai người lộ chân ra khỏi chăn mỏng, chân trắng nõn của Tây Mễ kẹp lấy Ứng Khúc Hòa, rúc ở trong ngực Ứng Khúc Hòa ngáy khò khò.

Ứng Khúc Hòa nhẹ nhàng đứng dậy, không đánh thức cô. Đi qua phòng cô lấy một bộ quần áo và nội y sang, gấp gọn đặt ở trên tủ đầu giường.

Sau khi Tây Mễ tỉnh lại đã chín giờ rồi.

Giờ vô làm là chín giờ, Tây Mễ mơ mơ màng màng mở mắt nhìn đồng hồ treo tường, ngồi bật dậy, thuận tay kéo quần áo ở đầu giường mặc vào.

Cô soi gương kéo thẳng cổ áo lên tới cằm, mới sực nhớ ra một vấn đề...

Áo lót, quần lót... là Ứng Khúc Hòa cầm sang?

Trời ạ! Vậy chẳng phải anh đã biết nội y trong tủ quần áo của mình, đều là cùng một kiểu một màu rồi sao?

Nhìn thấy sắp tới giờ. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc áo lông màu trắng vào, đội mũ màu trắng, tóm ba lô xuống lầu.

Xuống lầu dưới đi đến cửa, Ứng Khúc Hòa đã lấy đôi ủng đi tuyết đặt ở trước cửa giúp cô, đợi cô đi tới thì mang vào. 

Lên xe, Ứng Khúc Hòa đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô, nói: "Hôm nay không kịp xay đậu hũ, anh đến phố Đông mua tàu hủ, ăn đi, no bụng mới có sức làm việc."

"Phố Đông?" Tây Mễ mở hộp ra, mùi tàu hủ lập tức bay ra.

Từ nơi này đến phố Đông, lái xe đi lái xe về cũng phải bốn mươi phút.

Cho nên anh phải dậy rất sớm đúng không?

Qua chuyện tối qua, Tây Mễ cảm thấy sau này mình ăn đậu hủ, nhất định sẽ nhớ tới Ứng Khúc Hòa cầm thú mức nào.

....

Đảo mắt đã qua một tháng, huấn luyện tiệc chính phủ hồi hộp mà bận rộn, lúc này Tây Mễ trơ mắt nhìn mấy đầu bếp bị loại bỏ không thương tiếc.

Đầu bếp tham gia tiệc chính phủ phải kiểm tra chính trị, bên trên cũng sẽ cử người đến quê Tây Mễ điều tra.

Tây Mễ rất sợ ông cụ Tây sẽ ngáng chân.

Lúc Đại sư huynh Trâu Thành Phong gọi điện thoại tới, Tây Mễ đang học lớp tiếng Pháp, cô quên không chuyển sang chế độ im lặng, nên khi điện thoại rêu lên lập tức hấp dẫn ánh mắt của cả trò và thầy sang, khiến cô trở thành tiêu điểm.

Thầy dạy tiếng Pháp có hơi giận: "Bạn học này, thời gian của mọi người đều rất quý giá, trước khi vào lớp vui lòng chuyển sang chế độ im lặng."

Tây Mễ xin lỗi tắt điện thoại, tiếp tục nghe giảng.

Người đàn ông ngồi cùng bàn dùng đuôi bút chọc chọc cánh tay cô, "Tôi cảm thấy cô rất quen mắt, là Tây Tây Tây Mễ tham gia chương trình giải trí mỹ thực đúng không?"

Tây Mễ ho một tiếng, hỏi ngược lại: "Dáng vẻ của tôi rất giống Tây Mễ sao?"

Người đàn ông ngồi cùng bàn nhìn kỹ cô, gõ đuôi bút xuống bàn nói: "Có hơi giống, nhưng cô gầy hơn cô ấy, ngày thường cô ăn gì vậy? Gầy vậy cha mẹ cô không đau lòng à?"

"Vậy ư..." Tây Mễ cúi đầu nhìn thân hình của mình.

Ý nghĩ hiện ra trong đầu lại là... Ứng Khúc Hòa có chê cô ngực nhỏ không?

Ô no. Rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì vậy?

Tháng này quả thật rất bận, mỗi ngày huấn luyện ở phòng bếp xong thì phải tới đây học, gần như không ăn bữa tối hoàn chỉnh nào.

Sau khi tan học.

Tây Mễ đứng ở ven đường đợi Chu Minh lái xe tới đón, gọi điện thoại lại cho Trâu Thành Phong, điện thoại kết nối, Tây Mễ sợ hãi "A lô" một tiếng.

"Tây Mễ." Trâu Thành Phong không nói nhiều, nói thẳng ra: "Thầy đã biết em tham gia tiệc chính phủ, đã có người qua nhà kiểm tra."


"Ồ." Tây Mễ dùng mũi chân đá đèn đường, phát ra tiếng vang buồn bực.

Trâu Thành Phong nói: "Tây Mễ, đợi sau khi em kết hôn, thì dẫn cậu Ứng trở về gặp thầy, cả nhà ngồi ăn chung bữa cơm."

"Ông ấy không nhận cô cháu gái em, em còn trở về làm gì?"

Trong điện thoại, giọng Trâu Thành Phong hơi nhỏ lại, "Gần đây thân thể thầy không tốt, buổi tối thường hay ho khan, tính của thầy có ngang chút, nhưng dù sao em cũng là người thân duy nhất của thầy."

Tây Mễ cau mày, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: "Đại sư huynh, nếu anh chỉ muốn nói với em chuyện này, vậy em cúp máy đây."

Trâu Thành Phong có điểm bất đắc dĩ, rất lâu sau mới ừ một tiếng: "Vậy thôi, gặp lại."

Tây Mễ cúp điện thoại xoay người lại, nhìn thấy anh trai ngồi cùng bàn đang đứng phía sau. Anh trai ngồi cùng bàn gọi cô: "Rachel? Không đón được xe sao? Tôi đưa cô về nhé?"

Tuyết rơi như lông ngỗng bay bồng bềnh xuống đất, không lâu sau thì phủ một lớp màu trắng. Bông tuyết rơi xuống mũ Tây Mễ, đọng một hồi lâu mới tan ra.

Tây Mễ mặc áo lông dài quá gối, ủng đi tuyết thì đến đầu gối, độ ấm rất tốt. Chỉ là lỗ tai và cổ thì có hơi mát.

Cô kéo mũ xuống bọc lấy hai lỗ tai lại, che luôn cả hai hàng lông mày. Cô nghĩ một lát, không nhớ ra tên của anh trai cùng bàn, lắc đầu khách sáo nói: "Không cần đâu, người của tôi sẽ tới ngay."

Anh trai cùng bàn có hơi thất vọng: "Bạn trai sao?"

Tây Mễ lắc đầu.

Trong mắt anh trai cùng bàn lộ ra vẻ vui mừng.

Tây Mễ chà chà hai tay, thở ra một hơi nói: "Chồng tôi."

"..." Anh trai cùng bàn ảm đạm đau khổ.

Nhìn kiểu gì cũng giống sinh viên đại học, thế mà có chồng rồi?

Tuyết càng rơi càng nhiều, Tây Mễ lạnh đến mức rụt cổ lại, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái dù màu đen. Cô quay người lại, Ứng Khúc Hòa mang khẩu trang màu đen, mặc áo khoác màu đen đứng ở sau lưng cô. Anh quàng khăn cổ màu nâu nhạt, che kín cả người.

Mũ của anh màu đen, cái dù trong tay cũng là màu đen, màu sắc chững chạc làm nổi bật khí chất trong trẻo lạnh lùng của anh.

Tây Mễ cảm thấy Ứng Khúc Hòa không đi làm người mẫu thật sự rất đáng tiếc, cho dù đội mũ hay choàng khăn, hoặc cây dù anh cầm trong tay, đều có thể vì khí chất của anh mà trở nên kiêu ngạo.

Tây Mễ cườivới anh, hơi thở ngọt ngào như bơ gần như từ trong đôi má lúm đồng tiền tràn ra.

Anh trai cùng bàn nhìn thấy Ứng Khúc Hòa thì ngượng ngùng cười một tiếng, không cần hỏi cũng biết quan hệ của hai người là gì rồi.

Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn Tây Mễ, giọng nói lanh lảnh xuyên thấu khẩu trang mỏng, "Vợ."

"..." Một tiếng vợ này cực kỳ thản nhiên, Tây Mễ không để ý đến anh. Cô khoác tay anh, nói với anh trai cùng bàn: "Tôi đi trước, mai gặp lại."

Vẻ mặt anh trai ấy đờ đẫn: "Mai...mai gặp."

Cảm mếm vừa nảy mầm liền bị diệt ngay tức khắc, trái tim của anh trai kia đã không còn là của mình nữa.

Trên đường đi về, Tây Mễ mở laptop ra, vừa làm bài tập, vừa nói với Ứng Khúc Hòa: "Sắp kiểm tra rồi, em phải học thêm, mong rằng em sẽ không bị loại."

Ứng Khúc Hòa nhìn thẳng về phía trước, dùng tiếng Pháp nói với cô:

... Em ưu tú như thế, nhất định sẽ không bị loại.

Tây Mễ cũng thử dùng tiếng Pháp không lưu loát trao đổi với anh. Ứng Khúc Hòa sửa lại giúp cô mấy chỗ bị sai ngữ pháp, sau khi về nhà, nhầm lẫn gọi cô vào phòng sách, đưa cho cô một cái laptop.

Tây Mễ ngồi ở trên nệm tatami, mở ra, bên trong là nét chữ bút máy ngăn nắp mạnh mẽ, viết những câu thường dùng trong tiệc chính phủ. Cô thuận tay kéo xuống, vậy mà lại hơn hai mươi trang. 

Toàn là Ứng Khúc Hòa viết tay, anh viết ra tất cả những câu có thể sẽ dùng tới.

Tây Mễ có căn cơ tiếng Anh, học tiếng Pháp rất nhanh, nhưng muốn đạt đến trình độ trao đổi lưu loát thì e rằng trong thời gian ngắn vẫn có chút khó khăn. Cho nên anh đã ghi lại những câu thường dùng ra cho Tây Mễ, cho dù là học tủ, cũng tốt hơn so với học lớp tiếng Pháp theo trình tự.

Cầm laptop của Ứng Khúc Hòa, Tây Mễ như thu được bảo bối, ôm cổ anh hôn một cái.

Ứng Khúc Hòa thuận theo quấn lấy cô, ôm cô ngồi ở trên đùi mình, cẩn thận hôn cô. Trước khi cả người bị nhóm lửa, Tây Mễ nhanh chóng đẩy anh ra, trượt xuống khỏi đùi anh, ngồi xếp bằng ở trên nệm tatami, bắt đầu nghiêm túc nhìn bài.


Mỗi chữ mỗi câu trong laptop đều là do Ứng Khúc Hòa ghi cho cô. Nếu như nói đây là một bức thư tình, nhất định sẽ là một bức thư tình đẹp nhất.

Để không quấy rầy Ứng Khúc Hòa làm việc, Tây Mễ bưng laptop trở về phòng, ngồi ở trên giường nghiêm túc nhớ những câu phòng bếp thường dùng này. Ứng Khúc Hòa xem xong tài liệu đã hai giờ sáng, lúc trở về phòng thì phát hiện trong phòng Tây Mễ vẫn sáng đèn.

Đợi đến gần, không nghe thấy bên trong có tiếng động gì.

Đẩy nhẹ cửa ra, Ứng Khúc Hòa nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Tây Mễ ôm laptop rúc ở trên giường, đã ngủ quên rồi. Anh đi tới kéo chăn qua đắp lên cho cô, Tây Mễ ôm laptop đột nhiên bật dậy, dụi mắt đưa laptop qua: "Từ này có nghĩa là gì vậy?"

Cái bật đột ngột này cũng hù cho trái tim Ứng Khúc Hòa run lên theo.

"Nấm thông*." Ứng Khúc Hòa giữ chặt vai cô, để cô tiếp tục nằm xuống.

(* hay còn gọi là nấm Matsutake - một loại nấm thường được ăn vào mùa Thu tại nhật bản, hiện cũng được TQ phân phối tại các tỉnh Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, An Huy, Đài Loan, Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam, Tây Tạng)

Tây Mễ ôm laptop ngồi dậy lần nữa, kéo hai trang: "Từ này thì sao? Anh có thể phát âm cho em nghe không? Em cảm thấy em phát âm có chút kỳ lạ."

Ứng Khúc Hòa nhíu mày, cướp lấy laptop trong tay cô, đặt ở trên đầu tủ: "Cô Tây, đã hai giờ rồi, tối nay cô có muốn ngủ không hả?"

Tây Mễ phản đối nói: "Gần đầy đều học đến hai ba giờ sáng mới ngủ."

Ứng Khúc Hòa hơi ngẩn ra, khó trách mỗi ngày cô dậy sớm đều mặt ủ mày chau.

Cô vốn đã gầy, dày vò nửa tháng nay càng gầy hơn, Ứng Khúc Hòa cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, rất lo lắng khi cô nhắc nồi, cánh tay này sẽ không chịu nổi sức nặng của chảo sắt, đứt đi...

Gầy đến mức anh rất đau lòng.

Tây Mễ cũng có chút mất hứng, lầm bầm nói: "Dữ gì chứ? Không phải em đang cố gắng học sao? Nếu không qua được vòng sát hạch ngôn ngữ, cố gắng trước giờ của em đều uổng phí cả!"

Ứng Khúc Hòa kéo cô nằm xuống bên cạnh mình, ôm cô vào trong ngực, "Tây Mễ, anh tôn trọng mơ ước của em, cũng xin em tôn trọng cảm nhận của anh. Tối nay ngủ một giấc thật ngon, được không? Nếu không, anh sẽ rất đau lòng."

"Được rồi, vậy em ngủ nà." Tây Mễ bưng lấy mặt anh, hôn lên trán anh một cái, "Anh cũng vậy, mỗi ngày phải ngủ sớm một chút, đừng vất vã quá, nếu không em cũng sẽ đau lòng."

Tây Mễ giơ tay tắt đèn, rúc ở trong ngực anh, ôm lấy anh: "Cùng ngủ nào."

Ứng Khúc Hòa nhắm mắt lại, cọ cọ đầu mũi ở trên trán cô, Tây Mễ rất dễ dàng vượt qua sát hạch ngôn ngữ để tham gia tiệc chính phủ. Trong lúc huấn luyện, biểu hiện của Tây Mễ hòa Lưu Dương không tệ, hai người đều thành công ở trong danh sách đầu bếp cầm muôi.

Thức ăn ở tiệc chính phủ là năm món ăn một món canh, năm món ăn này kết hợp Trung Tây, mà Tây Mễ hoàn toàn không biết gì về món Tây, đây là thế yếu của cô, cho nên cô chỉ phụ trách nấu canh.

Tây Mễ theo đề nghị của Lý Quốc Lương và các đầu bếp khác cải thiện súp tứ bảo, thành công đổi mới món ăn. Tất cả nguyên liệu nấu ăn của bọn họ đều là từ các nơi ở Trung Quốc chuyên chở bằng máy bay về, nguyên liệu nấu ăn làm trong tiệc chính phủ từ lúc hái đến vận chuyển về không thể vượt qua sáu tiếng đồng hồ.

Thoáng cái ba tháng trôi qua, trước một tuần khi tiệc chính phủ bắt đầu, Tây Mễ và các đầu bếp khác vào sơn trang Tử Vân ở.

Bởi vì hình thức đặc biệt. Toàn bộ hành lý cô mang đến đều bị tịch thu, ngay cả đồ lót, vật dụng rửa mặt cũng do bên trên phát xuống. Điện thoại bị tịch thu, Tây Mễ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cũng không thể gọi điện cho Ứng Khúc Hòa, cũng không thể gởi tin nhắn thoại cho anh.

Năm giờ chiều bắt đầu tiệc chính phủ, năm giờ rưỡi sáng các đầu bếp đã bắt đầu đi tới phòng bếp.

Vào phòng bếp cần phải qua bước kiểm tra, cởi sạch quần áo để kiểm tra, Tây Mễ vốn rất xấu hổ, bảo vệ nữ an ủi tha nói: "Đừng xấu hổ, tưởng tượng chúng tôi thành bạn trai là được rồi."

"..." Tây Mễ cởi hết quần áo ra, tưởng tượng mình đang lõa thể ở trước mặt Ứng Khúc Hòa, tha càng xấu hổ hơn...

Buổi chiều dưới sự dẫn dắt của Lý Quốc Lương, mấy tổ đầu bếp bắt đầu phân chia công việc rành mạch, mọi người cẩn thận phân công, trình tự ra món ăn cũng phải không chế trong tay không thể kém hơn so với lớp huấn luyện lúc trước. Tiệc chính phủ tổng cộng năm món ăn một món canh, tôm viên chiên, bò hoa tuyết om chiên, mắc ca xào, cá tháp hương chao, socola nấu dê liễu và canh tứ bảo.

Canh tứ bảo của Tây Mễ thử một lần rất đổi mới, nhúng nấm thông, khoai từ, nấm đầu khỉ, gân bò trong nước hành gừng trước, rồi dùng để nấu ra canh gà thơm nồng nàng, cuối cùng đổ vào trong bát canh sứ trắng có hoa vân rồng vàng.

Chủ tịch và đệ nhất phu nhân cùng khách mời đã ngồi vào vị trí, mãi đến lúc có đầu bếp hô: "Bày món ăn nguội, chuẩn bị canh tứ bảo."

Tây Mễ bắt đầu làm khâu còn lại, xử lý ván dầu nấu trong nước cho món ăn của các đầu bếp dưới tay, tiếp tục cho gia vị vào canh gà, đổ ra bát. Dù sao cũng từng làm đầu bếp chính ở nhà hàng họ Tây, lúc chỉ huy người dưới tương đối khí phách, khí thế rất đủ, lúc cô nấu ăn huy động nhân công, không có ai cảm thấy cô là một cô gái nhỏ, mà là coi cô như một nữ chỉ huy có năng lực và quyết đoán không phân chính phụ.

Lưu Dương rất bội phục điểm này của Tây Mễ, một khi vào phòng bếp, cô hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Trước khi chưa bước chân vào phòng bếp, cô là một cô gái mềm mại đáng yêu, bước vào phòng bếp rồi cô lập tức biến thành một nữ tướng quân khí thế hùng hồn.

Canh tứ bảo là món ăn mở màn được nhân viên phục vụ bưng lên.

Canh tứ bảo là tâm huyết của cả tổ Tây mễ, nhìn món canh được bày trên bàn, cô và mọi người đều hồi hộp đến quên cả hít thở.

Khách mời mở nắp bát canh ra, một mùi thơm cùng sương mù mờ mịt bốc ra, trong màu xanh biết như có hai con rồng vàng bay ra.

Trong tiệc chính phủ ngoại trừ bốn hủ gia vị cùng bánh mì và bơ, trong quá trình mang thức ăn lên đăth trước mặt khách mời sẽ không quá hai món. Cánh tứ bảo của Tây Mễ là một món ăn kiểu Trung Quốc thuần túy, được khách nước ngoài khen ngợi.

Nhận được tin chiến thắng từ nhân viên phục vụ, Tây Mễ cùng các thành viên trong nhóm mới hoàn toàn thả lỏng. Tiệc chính phủ lần này rất thành công, nhân viên hậu trù cũng phối hợp vô cùng tốt, món chính cho tới món tráng miệng, đều là được khen ngợi liên tục.

Tiệc chính phủ lần này Tây Mễ chả dùng đến câu tiếng Pháp nào. Nhưng cô không cảm thấy đáng tiếc chút nào, trong khoảnh khắc đi ra khỏi sơn trang Tử Vân, Tây Mễ hít sâu một cái, dường như cảm thấy linh hồn của mình được thăng hoa rồi.

Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể tham gia tiệc chính phủ, sau khi quen biết Ứng Khúc Hòa mới cảm thấy mình có thể làm được, có lẽ có thể xác định mục tiêu này.

Nhìn lại đoạn đường mình đi này, chính bản thân Tây Mễ cũng cảm thấy khó tin.

Có lẽ ở cùng với người ưu tú, nên thật sự càng ngày càng ưu tú nhỉ. Cô rất may mắn vì mình không chịu khuất phục số mệnh, không nghe theo sắp xếp của ông cụ Tây gả cho Đại sư huynh.

Nói cho cùng vẫn là ông cụ Tây ích kỷ, con trai qua đời, tất cả hi vọng truyền thừa đều tập trung vào trên người học trò Trâu Thành Phong mà mình nhận nuôi. Một là học trò chưa lập gia đình, một là cháu gái có thiên phú, hai bên kết hợp đối với ông mà nói là hoàn mỹ nhất.

Sau khi học trò ở rễ, sửa thành họ Tây, không chỉ có thể truyền thừa trù nghệ nhà họ Tây, cũng có thể ngăn cản cháu gái lấy chồng xa, vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

Nhưng cũng chính vì ích kỷ như vậy, càng ép Tây Mễ rời xa hơn.


Ở cửa sơn trang Tử Vân, Lý Quốc Lương các đầu bếp lên xe buýt, chuẩn bị trở về thành phố, Tây Mễ thì ngồi ở trên vali đợi Ứng Khúc Hòa tới đón cô.

Lý Quốc Lương hỏi cô: "Cô thật sự không đi theo chúng tôi ngồi xe trở về à?"

Tây Mễ lắc đầu: "Tôi đợi bạn trai tới đón."

Lưu Dương đẩy vali tới hỏi cô: "Tôi có thể đi nhờ xe của hai người về không? Tôi muốn xin chữ ký của Mỹ Thực Đạo."

Tây Mễ nhe răng cười: "Có thể chứ, nhưng tôi cảm thấy anh sẽ bị anh ấy đạp xuống xe."

"Đồng nghiệp lâu vậy mà không cho chút mặt mũi sao? Sao không để tôi sờ Mỹ Thực Đạo chút chứ?" Lưu Dương đột nhiên rất đau lòng cho bản thân, ảo não lên xe.

Sau khi bọn họ rời đi, Tây Mễ đứng đợi nửa tiếng ở dưới ánh đèn, xe của Ứng Khúc Hòa bị chặn ở trong thành.

Tây Mễ đeo tai nghe nói chuyện điện thoại với anh: "Nếu anh đi xe máy thì sẽ không xuất hiện tình huống ùn tắc giao thông này rồi."

Ứng Khúc Hòa hạ cửa sổ xe xuống, nhìn hàng dài ô tô đằng trước chẳng nhúc nhích, nói với Tây Mễ trong tai nghe: "Để anh gọi điện thoại lát."

Cúp điện thoại, Ứng Khúc Hòa gọi điện thoại cho Chu Minh, bảo anh ta lái một chiếc xe máy sang đây.

Anh ném xe lại cho Chu Minh, tự mình chạy xe đến sơn trang Tử Vân.

Chu Minh nhìn ông chủ phóng xe đi, cảm thấy sau khi ông chủ yêu đương, cả người đều điên rồi...

Đầu tiên là cạo trọc đầu vào mấy ngày trước, hiện tại không dễ gì mọc được tóc lại mạo hiểm gió lạnh chạy xe mô tô?

Đúng là con người khi yêu ai cũng ngốc cả. Chu Minh cảm thấy ông chủ nhà mình là một kẻ ngốc.

Tây Mễ ngồi ở trên vali, dùng chân đẩy vali trượt qua trượt lại, không lâu sau thì một chiếc xe mô tô dừng lại cách cô không xa, đèn xe lóe về phía cô.

Tây Mễ nhìn người đàn ông trên xe mô tô, một tuần không thấy, người nào đó lại đẹp trai đến vỡ trời xanh rồi...

Cô đẩy vali chạy tới, liếc nhìn chiếc xe, lại nhìn vali, hỏi: "Vali của em phải làm sao?"

Ứng Khúc Hòa liếc nhìn phòng bảo vệ ở cửa sơn trang, nói: "Gửi ở phòng bảo vệ đi, đợi lát nữa Chu Minh đi qua lấy."

Tây Mễ gởi vali xong, sau khi trở lại chuẩn bị bước lên phía sau xe máy, Ứng Khúc Hòa trở tay kéo cô lên đằng trước.

Ứng Khúc Hòa cởi khăn quàng cổ của mình xuống quàng lên cho cô, bịt kín mũi và miệng của cô lại, cuối cùng lại kéo mũ của cô xuống, thẳng đến khi chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh thì mới hoàn toàn yên tâm, "Lên xe đi."

Tây Mễ bước lên ngồi phía sau, mặt dán ở trên lưng anh, ôm trọn lấy eo anh.

Xe mô tô ầm vang một tiếng lao xuống dốc núi, xuống núi vào thành, hàng dài xe ô-tô vẫn đứng sững bất động. Tay Tây Mễ đã lạnh cóng rồi, dưới chân tê dại không còn cảm giác, chờ Ứng Khúc Hòa chạy chậm lại chút, cô run rẩy nói: "Ba ba tôn đạo, em lạnh quá... còn bao lâu nữa là về đến nhà?"

Ứng Khúc Hòa dừng xe mô tô ở ven đường, dẫn Tây Mễ vào một quán cà phê kiểu bar. Bên trong có cà phê, có âm nhạc, có rượu. Hoa cỏ bên trong um tùm xanh ngát, Ứng Khúc Hòa dẫn cô ngồi xuống sofa ở trong góc, nắm lấy hai tay cô xoa xoa, hà hơi làm ấm cho cô, "Thế nào, có đỡ hơn chút không?"

Tay Tây Mễ chỉ bị lạnh đến tê cứng, còn tay của Ứng Khúc Hòa lại bị gió thổi đến đỏ lên, sau khi tiếp xúc với không khí nóng có lẽ sẽ thấy đau. Ứng Khúc Hòa cởi áo khoác, kéo áo lên, nhét hai tay cô vào trong.

Tay cô chạm vào thịt bụng của anh, hơi nóng ấm áp dễ chịu khiến tay cô lập tức ấm lại. Tây Mễ cảm động đến tột đỉnh, hỏi anh: "Anh không lạnh á?"

Ứng Khúc Hòa cười cười: "Lạnh, nhưng trái tim ấm."

Tiếng nhạc và ngọn đèn tối ấm áp trong quán cà phê thúc đẩy Tây Mễ gan lớn, cô chủ động tới gần, cắn lên môi anh, nghịch ngợm hít một hơi, lại buông ra.

Ứng Khúc Hòa giữ ót của cô muốn tấn công ngược lại, thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.

Tây Mễ mất hứng lấy điện thoại ra, người gọi đến là Trâu Thành Phong. Cô như xin giúp đỡ nhìn Ứng Khúc Hòa.

"Nhận đi."

Tây Mễ bĩu môi, nhận điện thoại.

Người bên kia điện thoại hít sâu vài cái, nói với cô: "Tây Mễ, tối nay trở về Gia Lăng một chuyến."

Tây Mễ quả quyết từ chối: "Không về."

Trâu Thành Phong: "Sư phụ bệnh nặng, bác sĩ nói, có thể không qua được tối nay."


Chú thích: ko tìm được món trong truyện nên t đưa hình cá tháp cho mọi người biết nhé
cá tháp1jpg
cá tháp



cá lát đằng tiêu


Chú thích: ko tìm được hình món nên tìm hình thịt bò cho bk nhé

bò hoa tuyết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui