Editor: Nana Trang
Tây Mễ đã chuẩn bị xong tâm lý bị Ứng Khúc Hòa ghét bỏ, nhưng phản ứng của anh không mạnh mẽ như cô nghỉ.
Tây Mễ cạo trọc đầu có phần đáng yêu khác lạ. Không có tóc, nhìn đầu Tây Mễ có vẻ nhỏ hơn, dường như cả người đều trở nên sáng sủa, lộ ra toàn bộ ngũ quan lộng lẫy khéo léo.
Ứng Khúc Hòa quen đường quen lối ôm cô từ tủ quần áo lên trên giường, ngồi ở mép giường, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô hỏi: "Bây giờ nói lý do."
"Tiệc chính phủ." Tây Mễ thở ra một hơi, không dám nhìn thẳng vào anh. Tựa như tránh tầm mắt của anh thì anh sẽ không nhìn thấy cái đầu bóng lưỡng của mình.
Ứng Khúc Hòa hiểu ra.
Tiệc chính phủ yêu cầu nghiêm khắc, sợ tóc rơi xuống đồ ăn, nên thông thường đều yêu cầu đầu trọc.
"Tham gia tiệc chính phủ vuỗn luôn là giấc mơ của em, tóc cắt đi có thể sẽ dài, không có bạn trai thì có thể tìm..." Tây Mễ dè dặt ngước mắt nhìn anh, thật ra cô thật sự đã chuân bị tâm lý cắt tóc mất bạn trai.
"Cô Tây!"
Ứng Khúc Hòa thật muốn lật cô lại, đánh vào mông cô mấy phát!
"Trong lòng em anh nông cạn vậy sao!?"
Tây Mễ rụt cổ một cái, bĩu môi, "Ai bảo anh là đàn ông, huống chi anh thích xoa đầu em như vậy."
Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: "Cô Tây Mễ à, không phải em quá tự tin về mái tóc của em rồi đấy chứ? Giá trị của tóc em không cao đến mức tuyệt thế đâu. Khiến em thất vọng rồi, bạn trai của em không nghiện tóc, nghiện người yêu thì lại rất nghiêm trọng."
Tây Mễ kéo chăn qua bọc mình lại, che kín cả đỉnh đầu.
"Sau này bạn gái của anh chính là ni cô, không dám ra đường dạo phố với anh nữa rồi."
Ứng Khúc Hòa cười một tiếng, hỏi cô: "Cuối tuần có rảnh không? Cùng đi ăn cơm với anh trai và Điềm Giản."
Tây Mễ nhìn anh chớp chớp mắt, nói khẽ: "Em như vậy mà đi gặp đám người Điềm Giản, có bị... ghét không?"
"Không biết." Ứng Khúc Hòa dùng tay bọc kín khuôn mặt của cô, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt vành tai cô,"Bọn họ là người nhà, cho dù em không có tóc bọn họ cũng sẽ không ghét em."
Người nhà?
Tây Mễ nhớ tới ông cụ Tây, Đại sư huynh.
....
Đợi sau khi Ứng Khúc Hòa rời đi, Tây Mễ nằm ở trên giường nhàm chán lướt mạng. Cô phát hiện gần đây Quý Đông Lâm và Nam Tinh luôn dính lấy nhau, gần đây hai người thường xuyên cùng đi ra ngoài chơi.
Tây Mễ đang nói chuyện với nhóm về chuyện Ulrica mang sói con về qua wechat, kéo một đám người lặn nước đều rối rít xuất hiện.
Quý Đông Lâm: "Ôi cha mẹ ơi, Ulrica đủ trâu bò đấy, mất tích lâu như vậy chính là vì mang sói con về? Cho nên rốt cuộc Tiểu Quai là đực hay cái? Ngược luyến tình thâm hả."
Nam Tinh: "Tại sao không phải tình thâm cha con? Nhưng thật đúng là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này, xem ra Tiểu Quai không muốn đi, Ulrica không muốn để Tiểu Quai rời đi."
Lão Tần: "Nhưng bản tính của sói hung tàn, vì suy nghĩ lâu dài, vẫn nên đưa đi đi."
Ông chủ đầu trọc: "Tôi đồng ý lão Tần, nuôi sói quá nguy hiểm, thừa dịp bây giờ nó còn nhỏ, đưa đi xa một chút."
Tây Mễ nhìn ý kiến của mọi người trong nhóm, thở dài liên tục. Tay vừa sờ lên đầu, lại thở thêm thêm tiếng nữa.
Lão Tần gởi cho mọi người một bao lì xì, tổng cộng có 200, trong nhóm có tất cả bảy người, Quý Đông Lâm, bà cụ, Tiểu Minh, Tây Mễ, còn có Nam Tinh hòa ông chủ đầu trọc được Quý Đông Lâm thêm vào sau này.
Quý Đông Lâm số đỏ, cướp được bao lì xì 92 đồng, Tiểu Minh cướp được 26 đồng, Nam Tinh 54 đồng, ông chủ đầu trọc 18 đồng, bà cụ 9 đồng 8.
Còn Tây Mễ chỉ được... 0.2.
Tây Mễ vùi ở trong chăn đấm giường thùm thụp, có phải vận số này quá tốt rồi không!!!
Khiến Tây Mễ im lặng nhất chính là Quý Đông Lâm lại chụp hình bao lì xì post lên tường, đắc ý ghi: "Số rất đỏ nhé."
Tiểu Minh bình luận: "Đau lòng cho 0.2."
Lão bản đầu trọc bình luận:""Đau lòng cho 0.2."
Nam Tinh bình luận: ""Đau lòng cho 0.2."
Lão Tần: "Rất đau lòng."
Tây Mễ: "Mấy người thì biết cái gì! Tôi không có số đỏ cướp tiền lì xì, may mắn cả đời tôi tích góp là gặp được Ứng Khúc Hòa đấy! Cún độc thân mấy người không hiểu biết gì cả!"
Tiểu Minh: "... QAQ... Học sinh tiểu học không biết sáo lộ."
Quý Đông Lâm: "... Cún độc thân bị đánh tàn bạo."
Nam Tinh: "Hờ..."
Bà cụ: "Người già bị đánh tàn bạo."
Lão Tần: "Không hiểu tư duy của người trẻ tuổi."
Trong lúc Tây Mễ đang dương dương tự đắc, Ứng Khúc Hòa kinh hiện ở bình luận của Quý Đông Lâm.
Ứng Khúc Hòa: "Ngoan, đi xem tiền lì xì."
Ứng Khúc Hòa lại thêm wechat Quý Đông Lâm? Hai người thêm wechat lúc nào? Tây Mễ nhanh chóng phản hồi, qua wechat kiểm tra tiền lì xì, vừa mở ra, bất ngờ một bao lì xì 200 đồng chọc thẳng vào mắt.
Hả....
Tây Mễ chụp bao lì xì 200 đồng lại gởi cho bạn bè trong wechat: "Đời này tất cả may mắn tôi cướp tiền lì xì, cũng chính là vì gặp được đàn ông tốt cho tôi một bao lớn! (icon thẹn thùng)"
Quý Đông Lâm bình luận gởi một icon khinh bỉ qua.
Tiểu Minh, Nam Tinh, bà cụ đều theo phong trào, gởi một icon "khinh bỉ" ngón tay cái chốc xuống dưới.
...
Hôm sau Tây Mễ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau khi xuống lầu phát hiện Ứng Khúc Hòa không có ở nhà.
Sáng sớm đầu đông ngay cả ánh mặt trời cũng như bị sương mù quấn lấy, rau dưa ở sân sau bị một tầng sương trắng bao phủ, Tây Mễ thở ra một hơi trắng, lạnh đến mức xoa xoa hai tay.
Đỉnh đầu lạnh lẽo.
Sói con đặt cằm ở trên lưng Ulrica, lười nhát giương mắt nhìn thấy Tây Mễ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy lùi về sau, trù trừ lại tiến lên một bước.
Dường như biết Tây Mễ, lại như không nhận ra, cuối cùng là ngoắc ngoắc cái đuôi đi qua, chôn đầu ở trong ngực cô cọ cọ.
Sói con bước bốn cái chân ưu nhã đi tới, nhóc con kia to lên không ít, ôm vào trong ngực đã là một cái đầu lớn. Tây Mễ giơ sói con lên, nhìn bụng nhóc con kia.
Hay thật, không ngờ là sói cái.
Ánh mắt Tây Mễ phức tạp nhìn Ulrica, con chó như chủ nhân của nó, quả nhiên đều giống cầm thú! Trước kia cô vẫn cho rằng Tiểu Quai là sói đực, Ulrica vẫn luôn xem nó như con trai mà nuôi nấng, hiện tại sao lại cảm thấy Ulrica nhặt con sói này về làm vợ vậy?
Cô thả Tiểu Quai xuống, dùng ngón tay ngoắc ngoắc cằm của nó, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.
Ulrica nghe thấy âm thanh quen thuộc thì bắt đầu vẫy đuôi, dẫn sói con chạy ra ngoài, đi nghênh đón Ứng Khúc Hòa. Hiếm khi Ứng Khúc Hòa không mặc tây phục, anh mặc bộ quần áo màu đen thoải má, đầu đội mũ đen, ngày đông ánh nắng ban mai sáng tỏ và trong trẻo, như hoi gập lại rồi gãy đoạn, dịu dàng chiếu trên vai người đàn ông, bảo phủ một tầng ánh sáng dịu dàng. So với khi mặc tây trang lạnh nhạt, trang phục thoải mái càng tôn lên khí chất của Ứng Khúc Hòa.
Ứng Khúc Hòa nhìn có chút lạ, nhưng nhìn kỹ lại thì không biết lạ chỗ nào.
Cùng đi vào sân với Ứng Khúc Hòa còn có Quý Đông Lâm Nam Tinh, dường như Tiểu Quai không biết Nam Tinh, nhìn thấy cô ấy thì lập tức trốn ra phía sau Ulrica.
Quý Đông Lâm nhìn thấy đầu Tây Mễ thì lập tức sửng sốt: "Mạ ơi, nữ thần, đầu của em sao vậy?"
Tây Mễ không ngờ Ứng Khúc Hòa lại dẫn bọn họ tới, còn không báo cho cô biết, cô thật sự không có chút phòng bị nào.
Cô bối rối ôm lấy đầu.
Quý Đông Lâm thấy phản ứng của mình quá mức kịch liệt, làm tổn thương người ta, đành nói thật: "Nữ thần, thật ra em như vậy, có một loại đẹp lạ, càng lộ vẻ... xinh xắn lung linh hơn! Đúng, xinh xắn lung linh. Vừa rồi tôi hoàn toàn không có ý ghét gì em đâu."
Tây Mễ sờ sờ đầu trọc một cái, thở ra một hơi trắng: "Hai người tới làm gì vậy?"
"Chúng tôi tới xem Tiểu Quai." Nam Tinh ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay gọi sói con tới, "Tiểu Quai, tới đây, chị sờ lát."
Quý Đông Lâm ném cho Nam Tinh một ánh mắt khinh bỉ: "Là dì mới đúng chứ?"
"Cậu nói nhiều quá đó, ngứa da phải không?" Nam Tinh giương mắt nhìn Tây Mễ nói, "Tiểu Quai không muốn rời đi, hai người lại không muốn đưa nó đi. Ulrica và Tiểu Quai đã có tình cảm, hơn nữa từ nhỏ Tiểu Quai đã sống cùng Ulrica, mặc dù có bản tính của sói, nhưng nó cũng sẽ bị nhiễm tập tính của chó? Tôi có một bạn học ở đội chó nghiệp vụ, cậu ấy nghe nói chuyện Tiểu Quai, đề nghị chúng ta đến trạm kiểm dịch động vật kiểm tra chứng nhận, nhận được giấy chứng nhận tự nuôi thì tiến hành huấn luyện thuần hóa Tiểu Quai. Sau khi lớn lên Tiểu Quai sống cùng chó nghiệp vụ, có thể giao phối với chó nghiệp vụ, sinh ra chó sói con, bồi dưỡng thành chó nghiệp vụ. Ở đội chó nghiệp vụ Tiểu Quai cũng có thể thường xuyên trở về thăm mấy người cùng Ulrica."
Tay Ứng Khúc Hòa xách một túi bưu kiện đi về phía Tây Mễ, lấy ra một cái mũ màu trắng đội cho Tây Mễ, mép mũ là con thỏ nhỏ màu hồng được may bằng kim. Da Tây Mễ vốn trắng, đội mũ màu trắng hiển nhiên trở thành một con thỏ nhỏ.
Rõ ràng chỉ đội một cái mũ, vậy mà cả người Tây Mễ như được quét một tầng ánh sáng màu trắng nhu hòa, khiến hai mắt người ta sáng lên.
Cách ăn mặc này, thông minh.
Ứng Khúc Hòa không nhịn được vươn tay ta kéo cô vào ngực, ôm lấy, dán vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: "Mũ đôi."
Trong nháy mắt tai Tây Mễ hồng lên, nhanh chóng kéo mũ xuống. Cô sờ mép mũ, quả nhiên rất đủ cảm giác an toàn, rõ là không biết vì cái mũ này hay là vì cái ôm của Ứng Khúc Hòa.
"Khụ...khụ..." Quý Đông Lâm nhắc nhở bọn họ, "Đừng làm như không có người ngoài có được không, muốn tôi ghen tỵ sao, đến đây nói về chuyện của sói con đi."
"Cậu có thể lựa chọn nhắm mắt lại." Ứng Khúc Hòa buông Tây Mễ ra, ánh mắt vẫn dừng ở trên mũ cô, khóe môi đè lên nụ cười nhạt dịu dàng.
Ánh mắt của anh quả nhiên không tệ, Tiểu Tây Qua đúng là hợp với mũ này.
Kể từ khi thân phận Mỹ Thực Đạo được lộ ra, sau khi anh và Tây Mễ hợp tác post một video lên blog thì không post bài nữa. Trước đây ân ái đằm thắm là vì để fan có cảm tình với Tây Mễ, lúc Tây Mễ bị bôi đen thì mới có thể kéo fan bảo vệ Tây Mễ.
Phong ba Tây Mễ bị bôi đen đã qua, anh đã nghĩ không ra lý do gì để trở lên blog.
Càng tiết lộ nhiều thì chỉ càng tạo nên nhiều rắc rối cho cuộc sống của anh và Tây Mễ.
Dịu dàng trong mắt Ứng Khúc Hòa suýt chút nữa khiến Tây Mễ không khống chế được ở trước mặt mọi người.
Tây Mễ chuyển mắt đi, ho nhẹ một tiếng nói: "Em đồng ý với đề nghị của Nam Tinh, nếu như muốn giữ Tiểu Quai lại, nhất định phải thích ứng với quy tắc của thành thị, bất luận là thành phố hay rừng rậm, đều là kẻ mạnh thì sống, nó muốn ở lại, nhất định phải tiếp nhận thuần hóa."
Quý Đông Lâm khó tin chớp chớp mắt: "Nữ thần, bây giờ em nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, không ngờ em là nữ thần như vậy."
Nam Tinh thả Tiểu Quai xuống, cũng nói: "Đúng vậy, Tây Mễ đi theo Khúc Hòa, cách nói chuyện cũng thay đổi, bay giờ hai người thật sự là chồng tung vợ hứng sao? Khi nào thì hai người có chuyện vui đây? Người nào đó đang đợi hai người chia tay đấy, Khúc Hòa, anh nên ráng thêm sức đi."
Quý Đông Lâm nhận được ánh mắt của Nam Tinh, đỏ mặt nói: "Cô nhìn tôi làm gì? Chuyện tôi chờ bọn họ chia tay biểu hiện rõ lắm sao?"
"Ha ha, chỉ thiếu viết lên mặt thôi!"
Ứng Khúc Hòa nhét hai tay vào túi, hơi khom người, dán đầu mình vào đầu Tây Mễ, mũ màu đen và màu trắng kề sát một chỗ.
Anh cười tươi, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: "Tình cảm của chúng tôi tạm thời không bị rạn nứt, hẳn là cậu sẽ không có cơ hội đâu, khiến cậu thất vọng rồi."
Tây Mễ quýnh rồi.
Lão lưu manh này nhàm chán ở trước mặt người ngoài như vậy, đây là tật xấu gì chứ?
Cô dùng một ngón tay đẩy đầu của Ứng Khúc Hòa ra, khẽ nói: "Anh đứng đắn chút đi."
"Anh rất đứng đắn." Ứng Khúc Hòa nhún vai, cởi tây trang thay đồ thoải mái, tự dưng có thêm mấy phần vô lại. Ánh mắt của anh lướt qua Tiểu Quai, nói: "Anh đồng ý, nhưng có lẽ Ulrica sẽ không để mặc Tiểu Quai đến đội chó nghiệp vụ một mình, cho nên để nó đi cùng đi."
Anh khựng lại, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Ulrica là chó đực, mà Tiểu Quai là chó cái. Sói và chó vốn rất khó giao phối, vào đội chó nghiệp vụ, e rằng nó sẽ không nhìn đến mấy con chó nghiệp vụ khác, cứ để chúng nó bồi dưỡng tình cảm giao phối, sinh chó con ra huấn luyện làm chó nghiệp vụ."
Quý Đông Lâm nói: "Chó trong đội chó nghiệp có không ít con đẹp trai xuất chúng, Tiểu Quai là sói cái, tọa ủng mấy con chó nghiệp vụ cũng không có gì đáng trách nhỉ?"
Ứng Khúc Hòa thờ ơ quét qua Quý Đông Lâm: "Cậu cho rằng đội chó nghiệp vụ còn có chó đẹp trai hơn Ulrica sao?"
Quý Đông Lâm: "..." Đồ vô lại tự kỷ! Thật sự cho rằng chó nhà mình đẹp trai thiên hạ vô địch sao!
Thảo luận cuộc sống hạnh phúc của Ulrica và Tiểu Quai xong, trưa hôm đó Nam Tinh gọi điện cho bạn học ở đội cảnh sát.
Ứng Khúc Hòa sờ ống miệng của Ulrica, dặn dò nó đi qua đó thì phải nghe lời, Ulrica lưu luyến cọ cọ ở trong ngực anh, cuối cùng xoay người đi về phía "con dâu nuôi từ bé".
Ứng Khúc Hòa: "..." Con chó thấy sắc quên chủ.
Tình cảm mấy năm nay của bọn họ không ngờ lại không bằng một con sói mới gặp mấy hôm?
....
Giữa trưa Ứng Khúc Hòa giữ bọn họ lại ăn cơm, Nam Tinh trực tiếp từ chối: "Thôi đi, ở lại ăn cơm hay nhàm chán nhìn hai người ân ái?"
Quý Đông Lâm tỏ vẻ muốn ở lại, không phải là vì nữ thần, thuần túy là vì thức ăn ngon! Nhưng lại bị Nam Tinh dụ dỗ đe dọa rời đi.
Tiễn hai người đi, Ứng Khúc Hòa đi vào nhà trước, cô thay dép lê, vừa mới đóng cửa lại, bất ngờ bị Ứng Khúc Hòa đè ở cửa, nụ hôn mạnh mẽ khiến cô không có chút chuẩn bị.
Kỹ thuật hôn của Ứng Khúc Hòa thuần thục, dùng nụ hôn ngăn chặn suy nghĩ của cô đến choáng váng. Thậm chí cô từng nghi ngờ Ứng Khúc Hòa tìm rất nhiều phụ nữ luyện hôn...
Một lát sau, anh buông Tây Mễ ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, lại hôn xuống, dùng răng cắn nhẹ môi cô một cái, lại chậm rãi buông ra.
Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô, con ngươi sâu thẳm mềm mại, mang theo một luồng lực từ, hấp dẫn cô hoàn toàn không có cách nào di chuyển tầm mắt.
Anh giơ tay lấy mũ xuống.
Đỉnh đầu bóng loáng của anh bất ngờ hấp thụ ánh đèn trước cửa.
Không có mái tóc đen, dường như ngũ quan của Ứng Khúc Hòa càng sáng ngời hơn, trong đôi mắt tựa như có ánh sao rạng rỡ, hàm chứa dịu dàng khiến người ta động lòng.
Không phải hàng mi nét mày nho nhã, nhưng lại lộ ra một sự dịu dàng khó tả.
Cuối cùng Tây Mễ cũng có thể hiểu được tại sao yêu tinh trong Tây Du Ký luôn muốn gả cho Đường Tăng, đầu trọc thử thách giá trị nhan sắc tổ hợp ngũ quan, Ứng Khúc Hòa không có tóc, nhưng lại làm cho người ta thưởng thức một loại đẹp khác, không dịu dàng như Đường Tăng, mà là mặt mày cương nghị, lộ ra sự dịu dàng chỉ dành cho cô.
Anh mấp máy môi, thanh đới rung động truyền ra âm thanh lanh lảnh: "Không chỉ mũ đôi, còn có, kiểu đầu đôi với em."
Tây Mễ cho là anh chỉ thuận miệng nói đùa chút thôi.
Cô giơ tay lên, ngón tay chạm vào da đầu của anh, xúc cảm nói cho cô biết không phải là ảo giác, chóp mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
Không ai biết rõ hơn cô cạo trọc đầu cần phải có bao nhiêu dũng khí.
Tây Mễ hít hít mũi, chảy nước mắt không phải khổ sở mà là xúc động.
Cô kiễng chân, ôm cổ anh, đặt cằm lên vai anh, nuốt nước miêng một cái, nói: "Ứng Khúc Hòa, em chưa từng trúng trưởng, cướp lì xì đều luôn hạng bét, may mắn đối với em mà nói là thứ rất xa xỉ, trước kia em từng thầm oán ông trời bất công với em, nhưng hiện tại em đã suy nghĩ rõ, tất cả may mắn em tích góp được đều là vì gặp anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...