Chương mười sáu: SINH NHẬT KHÔNG ĐÚNG NGÀY
Bởi vì Lệ Dương đang trong giai đoạn theo đuổi tình yêu còn Hoàng Quân cũng không có ý định ngăn cản cô nên tần suất họ gặp nhau mỗi ngày một nhiều hơn. Tay nghề nấu ăn của Lệ Dương cũng ngày càng tiến bộ trông thấy, món canh không còn mặn chát, trứng chiên không bị cháy, đậu hũ thì mềm và ngọt hơn... Tuy nhiên từng đó thời gian cũng đủ để cô tôi luyện cho dạ dày của Hoàng Quân có khả năng tiếp nhận bất cứ loại thức ăn nào và hình thành nên hệ miễn dịch.
Lệ Dương cũng thấy giữa cô và Hoàng Quân ngày càng có nhiều điểm chung, không như trước đây cô vẫn nghĩ hai người là khắc tinh của nhau. Chẳng hạn Hoàng Quân rất thích ăn sushi, cô cũng vô cùng khoái khẩu món này, anh thích chơi cờ tướng, đây là môn thể thao mà Lệ Dương đam mê từ nhỏ, cô thường chơi cùng với bố nuôi cũng là bố ruột của Hồng Liên, và dù ông không hề có ý định nhường nhưng cô vẫn luôn dành phần thắng ở rất nhiều ván.
Ngoài ra còn có thêm một điểm chung nữa, đó là cả hai đều rất thích xem phim kinh dị.
Thật ra sở thích xem phim kinh dị của Hoàng Quân cũng mới được Lệ Dương phát hiện cách đây không lâu. Hôm đó Jack rủ Lệ Dương đi xem phim để cảm ơn vì mấy bữa ăn miễn phí của cô, Lệ Dương đương nhiên được ưu tiên chọn rạp và chọn phim. Vì thế cô chẳng phân vân gì mà chọn xem luôn “Tình người duyên ma”, bộ phim kinh dị đang nổi đình nổi đám mới công chiếu được mấy hôm. Jack thì ngược lại không mấy hứng thú với thể loại này, mà nói thẳng ra là cậu ta rất sợ. Cái biểu cảm sợ hãi với ngữ điệu run run của Jack khi Lệ Dương chìa ra hai chiếc vé xem phim mỗi khi nghĩ lại đều khiến cô cười đến sái quai hàm.
Đến đúng hôm đi xem phim, không biết vô tình hay hữu ý mà cậu em đó lại bị đau bụng không thể ra khỏi nhà vệ sinh, mới gọi điện cho Lệ Dương với giọng điệu vô cùng có lỗi: “Chị à, tôi thật sự đau lắm. Xin lỗi nhé, hay chị rủ người khác đi vậy?”. Giọng cậu ta nghe trong đó thấy đau thì ít mà không muốn đi thì nhiều, không biết có phải vì sợ quá mà mới kiếm cớ thoái thác không nữa. Vậy mà lúc đưa vé Lệ Dương thấy hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu sợ à, hay đổi phim khác nhé!” lại giả vờ anh hùng vỗ ngực: “Sợ cái gì mà sợ, chị có đổi thì đổi phim khác ghê hơn ấy”. Lúc đó Lệ Dương chỉ biết bĩu môi đứng cười, nhìn cái vẻ mặt không thể sử dụng ngôn ngữ thông thường để mô tả của Jack.
Bây giờ sắp tới giờ chiếu rồi, có muốn trả lại vé cũng không còn kịp nữa. Hồng Liên gần đây bận rộn việc công ty nên cũng không đi cùng cô được. Lệ Dương phân vân mãi, cuối cùng cô quyết định bấm số máy của Hoàng Quân.
Nghiêm túc mà nói, đi xem phim cùng nhau cũng là một việc nên làm trong giai đoạn theo đuổi đối phương, nhưng tuyệt đối không phải là phim kinh dị. Hai người ngồi trong rạp chiếu phim nghe tiếng gầm rú, những âm thanh đáng sợ, những thân hình mờ ảo, kỳ quái, máu me đầy người xem ra chẳng lãng mạn chút nào.
Nhưng cô không muốn bỏ phí hai chiếc vé, cũng không thể gọi cho Trịnh Sỹ Phong được. Dù quan hệ của hai người vẫn đang rất tốt, nhưng hẹn nhau đi xem phim hình như không được bình thường cho lắm. Cô chỉ muốn duy trì tình đồng nghiệp và tình cảm anh trai – em gái với Trịnh Sỹ Phong mà thôi.
Vì thế xem ra Hoàng Quân chính là sự lựa chọn tốt nhất.
oOo
Gần bảy giờ tối, Lệ Dương đợi Hoàng Quân ở trước cửa chung cư. Hôm nay cô mặc một bộ váy hồng có thắt nơ màu lam nhạt, tôn lên vóc dáng thanh thoát và làn da trắng ngần. Từ hôm có một nữ y tá ở khoa Mắt nhìn thấy Hoàng Quân đứng chờ Lệ Dương gần cổng bệnh viện, cùng với sức lan truyền chóng mặt của những nguồn thông tin chưa được kiểm chứng, cả bệnh viện đã thêu dệt nên một câu chuyện tình hết sức lãng mạn giữa hai người. Lệ Dương mỗi ngày đến nơi làm việc đều phải đối mặt với những câu hỏi đại loại như: “Hai người hẹn hò lâu chưa?”, rồi thì “Khi nào tổ chức đám cưới vậy?”, hoặc là “Cô làm cách nào mà cưa đổ được anh chàng đẹp trai đó thế?”,... Lệ Dương đôi khi cũng cứ có cảm giác cô với Hoàng Quân giống như một đôi đang yêu nhau vậy, dù cho hai người, chưa một lần thân mật, cũng chưa một lần cô nghe từ miệng anh những tiếng nói yêu thương.
Khi xe của Hoàng Quân đỗ trước mặt, Lệ Dương khẽ cúi đầu qua cửa kính, nhìn anh đùa cợt:
“Anh muộn ba mươi giây đấy nhé!”
Nói rồi cô đi vòng sang bên kia, mở cửa xe và ngồi vào trong. Hoàng Quân nhìn cô mỉm cười:
“Đồng hồ của cô chạy sớm ba mươi giây thì có, bây giờ mới đúng bảy giờ.”
Lệ Dương khẽ nhếch môi, cô đưa tay với lấy sợi dây an toàn thắt qua người, vừa cài dây vừa nói:
“Chương trình thời sự buổi tối đã phát trước khi anh đến rồi, anh còn dám so với đồng hồ quốc gia nữa không?”
Cô nhìn anh, nháy mắt. Hoàng Quân cười lắc đầu rồi đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh xa dần khu chung cư.
Hoàng Quân chuyên tâm lái xe, Lệ Dương ngồi bên cạnh cũng không có ý định làm anh phân tâm, cô ngoái đầu ra ngoài cửa kính ngắm nhìn đường phố về đêm. Cuộc sống Hà Nội dường như vào thời điểm này mới là tất bật nhất, những người bán hàng rong đẩy xe chở đầy ngô luộc, khoai lang nướng, xôi và bánh mì rong ruổi khắp các nẻo đường, những người thợ gom rác đang quét dọn nốt mấy chiếc lá rơi cuối ngày, những đôi tình nhân tay trong tay dắt nhau đi dạo phố. Dường như ai cũng rất tập trung với công việc của mình, không để ý đến thời gian đang chầm chậm trôi.
“Sao hôm nay lại có nhã hứng rủ tôi đi xem phim vậy?”
Câu nói của Hoàng Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Dương. Cô hơi giật mình quay sang nhìn anh, chẳng nhẽ lại nói rằng vì đã mua vé mà không có ai đi cùng nên mới gọi cho anh.
“Không. Chỉ là tự nhiên tôi muốn ra ngoài hít thở chút thôi.”
Lệ Dương vuốt tóc sang hai bên, cố ý không nhìn Hoàng Quân. Cái lý do cô đưa ra hình như không được thuyết phục cho lắm, nhưng thôi không sao, ai trong đời chẳng có một lần nói dối.
Hoàng Quân nhoẻn miệng cười. Trong tâm tư anh như biết trước một điều gì đó, nhưng lại vẫn chưa nói ra với người bên cạnh.
“Thế mà tôi cứ nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt gì cơ đấy.”
“Không có.” Lệ Dương bình thản lắc đầu.
Lúc đến rạp, Hoàng Quân bảo Lệ Dương đứng đợi để anh đi mua vé. Lệ Dương lúc này mới chìa hai chiếc vé xem phim đã được cô cất giấu kỹ trong túi xách từ trước ra. Cô đưa hai chiếc vé lên che vừa khuất khuôn mặt mình, sau đó mới lấp ló đôi mắt qua kẽ hở hai bàn tay, nhìn biểu cảm khó hiểu của Hoàng Quân với một ánh mắt dịu dàng và nịnh nọt.
“Thật ra tôi mua vé trước rồi, là phim Tình người duyên ma.”
Lệ Dương đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận câu nói: “Tôi không thích xem phim kinh dị, đổi phim khác đi.” Thật không ngờ Hoàng Quân chỉ đưa tay rút lấy hai chiếc vé trên tay Lệ Dương, sau khi nghiên cứu một lúc mới chậm rãi đáp lại lời cô:
“Cũng được. Tôi cũng rất thích thể loại này.”
Lệ Dương khỏi phải nói mừng vui cỡ nào.
“Tình người duyên ma” đúng là một bộ phim hot, lại chiếu vào giờ vàng nên phòng nào cũng kín hết ghế. Nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng toàn là những cặp đôi ngồi cùng nhau, Lệ Dương mới phát hiện thì ra phim kinh dị không chỉ là để thách thức trí tò mò khám phá và đo đếm lòng dũng cảm của con người, nó còn là một lý do hết sức chính đáng để nam nữ khi ngồi xem có thể tự nhiên ôm chầm lấy nhau mà không cần thiết phải qua khúc dạo đầu. Quan điểm trong thời gian hẹn hò không nên rủ nhau xem phim kinh dị của cô xem ra đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, lúc đèn trong rạp vụt tắt bỗng dưng Lệ Dương chợt có chút cảm giác ghê ghê. Cô hơi hối hận vì đã chọn thể loại phim này để rủ Hoàng Quân xem cùng. Lệ Dương bẩm sinh là người không biết sợ ma, cô cũng chẳng tin trên đời này có ma. Hơn nữa bản thân là một bác sỹ, từng tiếp xúc nhiều với những vết thương trên cơ thể bệnh nhân, cũng không phải chưa từng nhìn thấy người chết, chính vì vậy cô không nhút nhát sợ sệt những thứ không có thật như phần lớn các cô gái khác.
Xem phim kinh dị cũng là một sở thích của cô, và mỗi lần xem xong ngoài việc thấy sảng khoái ra thì chẳng có chút ảnh hưởng gì đến tâm lý của cô cả. Thế nhưng đó là khi cô ngồi trong phòng sáng đèn, có chăn và gấu bông để ôm. Còn bây giờ, trong một căn phòng tối thui, nhìn xung quanh cũng chẳng có gì có thể bấu víu được, những âm thanh ghê rợn trong phim lại khiến Lệ Dương có chút cảm giác ớn lạnh.
Cứ sau mỗi màn thất kinh trên phim, những cô gái lại hét ầm lên và níu chặt lấy tay người yêu ngồi bên cạnh. Còn Lệ Dương chỉ giật mình và che mắt lại. Một phần là vì dù có sợ thật nhưng cũng không đến nỗi khiến cô hoảng hồn như thế, một phần là vì Hoàng Quân ngồi bên cạnh cũng đâu phải bạn trai chính thức của cô, nếu cứ níu níu lấy tay anh hình như cũng có phần thất lễ.
Hoàng Quân từ đầu đến cuối chỉ chăm chú xem phim, anh không có bất cứ phản ứng gì trước những cảnh kinh dị khiến người ta sợ mất hồn mất vía kia. Thái độ bình thản, thi thoảng cho tay vào bịch lấy một ít bỏng đưa lên miệng chậm rãi nhai, người ngoài nhìn vào có lẽ lại tưởng anh đang xem phim tình cảm.
Nhưng đến đoạn cuối phim, khi hồn ma Nak với cánh tay dài ra cố gắng kéo Mak về phía mình, nhạc phim giật "ùm" khiến Lệ Dương theo phản xạ tự nhiên quay sang túm chặt lấy cánh tay trái của Hoàng Quân lúc này đang đặt trên thành ghế. Hoàng Quân ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy Lệ Dương nhắm nghiền mắt, vẫn không có ý định bỏ tay anh ra. Anh khẽ mím môi cười nhẹ, sau đó đặt bàn tay phải phủ lên những ngón tay đang run run của cô, vỗ vỗ.
Lệ Dương khẽ mở mắt, trái với cảnh quay lạnh lẽo, hoảng loạn trên màn hình, trái tim cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô nhìn vào đôi mắt mênh mông sâu thẳm của Hoàng Quân, chợt thấy trong đó một sự yêu thương vô bờ bến.
Đến lúc này, Lệ Dương mới hiểu ra vì sao khi mất đi Ngọc Linh, Hoàng Quân lại đau khổ như vậy. Cô nhìn lên màn ảnh nhỏ, thấy Mak đang khóc lóc nói với người vợ của mình:
"Anh đâu có ngốc đến nỗi không biết vợ mình là ma".
Nước mắt trào ra trên má Lệ Dương. Giá như cũng có một Ngọc Linh như Nak tồn tại trên thế gian này, có thể ở bên cạnh Hoàng Quân mãi mãi. Cho dù chỉ là một hồn ma, nhưng nhất định sẽ khiến trái tim anh thôi không còn lạnh lẽo.
"Anh rất sợ ma, nhưng mất em mới là điều khiến anh sợ nhất."
Lệ Dương lúc này cũng có một cảm giác rất sợ hãi, nhưng không phải sợ những cảnh kinh dị trên phim. Cô sợ người đàn ông trước mặt đột nhiên biến mất, sợ sẽ mất đi anh cho dù trên thực tế cô vẫn chưa hề có được.
oOo
Khi bước chân ra khỏi rạp chiếu phim, Lệ Dương vẫn còn đang run lập cập. Chính vì thế lúc Hoàng Quân vừa đặt tay lên vai gọi tên cô, cô giật mình hốt hoảng nhảy cẫng lên vì cứ tưởng có con ma nào từ đằng sau đang lay vai mình. Hoàng Quân cũng bị phản ứng đột ngột của Lệ Dương làm cho giật mình, anh nheo nheo đôi mắt nhìn gương mặt Lệ Dương, hơi thở của cô lúc này vẫn còn chưa bình ổn.
“Sợ như vậy mà còn rủ tôi đi xem?”
Sau khi nhận ra người gọi mình không phải là ma, Lệ Dương mới lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi trả lời:
“Lúc mua vé tôi không nghĩ nó sợ thế. Thường ngày tôi cũng hay xem phim kinh dị, không mấy khi có cảm giác ớn lạnh thế này.”
Hoàng Quân khẽ nhún vai cười:
“Dù sao cô cũng là nữ anh hùng của rạp chiếu này rồi. Lúc nãy có cô gái nào giữ được bình tĩnh mà không hét lên như cô đâu?”
Lệ Dương khẽ chép miệng, không biết anh đang khen thật hay lại chuẩn bị chọc ghẹo cô nữa. Vấn đề là bây giờ phim xem xong rồi, nếu về nhà lúc này Hồng Liên nhất định không có nhà, nghĩ đến việc phải ngồi một mình trong căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông ấy, Lệ Dương lại thấy không có can đảm.
Hoàng Quân không biết có phải là người có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác hay không, anh bỗng nhiên quay sang cô đề nghị:
“Bây giờ còn sớm quá, cô có muốn vào công viên đi dạo một chút không?”
Câu nói này của Hoàng Quân rõ ràng có gì đó rất kỳ lạ. Giờ đã gần mười giờ rồi, có ai nói cái giờ này là còn sớm đâu? Vả lại bây giờ đâu còn công viên nào mở cửa.
Lệ Dương không tránh khỏi thắc mắc, cô ngây thơ hỏi lại:
“Công viên ư?”
Lệ Dương định nói công viên giờ này chắc đều đóng cửa hết rồi. Nhưng nghĩ kỹ một chút thấy kéo dài được thời gian lúc nào để đợi Hồng Liên về thì hay lúc ấy. Đi công viên cũng được, bể bơi cũng được, miễn là không phải về nhà.
Hoàng Quân không đáp lại câu hỏi của cô, anh chỉ khẽ gật đầu.
Lệ Dương quả nhiên đoán không sai, công viên đã đóng cửa rồi. Hai người đứng bên ngoài cổng, cứ nhảy lên nhảy xuống ngó vào trong. Một lúc sau Lệ Dương quay sang hỏi Hoàng Quân:
“Đóng cửa mất rồi, giờ phải làm sao đây?”
Hoàng Quân nhún vai.
“Đã mất công tới đây rồi không lẽ lại về?”
Nói rồi anh cúi xuống tháo đôi dép cao gót dưới chân cô ra và ném qua cổng vào bên trong. Cô còn chưa hiểu anh muốn làm gì, Hoàng Quân đã ngồi thụp xuống.
“Dẫm lên lưng tôi trèo vào đi.”
Lệ Dương lùi lại, tròn xoe mắt nhìn anh, Hoàng Quân thấy thế vội giục:
“Cô đứng đấy làm gì vậy? Còn không mau trèo lên, muỗi đốt tôi sưng hết cả chân rồi này.”
Lệ Dương chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh như một con búp bê. Cô dẫm lên lưng anh, trèo lên tường, lại ngồi đó, nhìn anh đứng dậy, lấy đà, bật qua tường, nhảy vào trong. Thấy hành động của Hoàng Quân như vậy, Lệ Dương khẽ thốt lên:
“Trời, anh như kiểu ăn trộm lâu năm ấy, chuyên nghiệp quá!”
Hoàng Quân không nói gì, chỉ phủi phủi quần áo rồi đi lại giơ tay ra đỡ Lệ Dương xuống. Cô từ từ chìa bàn tay về phía anh. Ngồi trên tường cao, gió thổi về đêm làm cô thấy lành lạnh, nhưng trái tim cô lại rất đỗi ấm áp. Người đang chìa tay trước mặt có biết rằng, cô ngày đêm mong ước có thể cứ mãi nắm lấy đôi bàn tay này mà đi hết cả một đoạn đường đời.
Công viên về đêm thật yên tĩnh, chỉ có hai người ngồi trên một chiếc ghế đá. Ánh điện chiếu xuống dưới sân hai bóng người một nam, một nữ, tưởng như gần đến nỗi chỉ cần giơ tay ra là chạm được vào nhau, mà lại như xa xôi đến độ có kiếm tìm cả đời cũng không bao giờ thấy.
Lúc Lệ Dương đang mải ngó nghiêng xung quanh xem còn có sinh vật nào ngoài hai người xuất hiện ở công viên vào giờ này không, cô bỗng cảm nhận thấy phía bên trái có một luồng ánh sáng nhè nhẹ. Khẽ quay mặt sang, Lệ Dương thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy trên tay Hoàng Quân đang bê một chiếc bánh gato phủ đầy kem, mặt bánh còn cắm hơn chục cây nến, ánh sáng đánh thức giác quan của cô khi nãy chính là ánh nến trên chiếc bánh gato này.
Cô nhìn những ngọn nến đang cháy phập phồng, gió thổi làm cho chúng mấy lần suýt tắt, rồi lại bùng lên. Lệ Dương vừa đưa tay chắn những đợt gió mới tạt vào khoảng giữa hai người, vừa nhìn Hoàng Quân tròn xoe mắt.
“Sao tự nhiên lại mua bánh kem vậy? Hôm nay là sinh nhật anh sao?”
Nói xong câu đó, Lệ Dương mới nhớ sinh nhật Hoàng Quân là vào tháng ba, không phải thời điểm tiết trời lạnh thế này. Hôm nay cũng chẳng phải ngày lễ gì đặc biệt, Hoàng Quân mua bánh kem làm gì nhỉ? Chẳng lẽ là để kỷ niệm ngày thành lập công viên này ư?
Trong lúc Lệ Dương đang ôm một bụng thắc mắc, Hoàng Quân từ từ đặt chiếc bánh kem vào tay cô. Anh đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài cho cô, kéo nó cao hơn để cô khỏi lạnh.
“Cô ấy à, đừng có mải làm việc, mải quan tâm đến người khác mà đến cả sinh nhật của mình cũng quên.”
“Sinh nhật tôi?”
Lệ Dương ngạc nhiên hỏi lại, cô cho tay vào túi xách rút điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị ngày mười hai tháng mười một. Cô nhoẻn miệng cười:
“À, thì ra hôm nay là sinh nhật tôi. Sao anh lại biết vậy?”
“Cô thấy chưa, ngày quan trọng với mình thế mà lại không nhớ.”
Lệ Dương không trả lời anh, cô chỉ gượng cười, nụ cười của cô chứa đựng bao tâm tư, nó không tự nhiên như những nụ cười trước đây Hoàng Quân vẫn thấy. Chẳng có chút khó khăn gì để anh có thể nhận ra điều này. Bây giờ thì đến lượt anh thắc mắc:
“Cô sao vậy?”
Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng và long lanh, ánh mắt đang cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng.
“Tôi không sao. Chỉ là do cảm động quá!”
Hoàng Quân chăm chú theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt Lệ Dương, anh đưa tay gạt nhẹ giọt nước mắt vừa rớt xuống từ khóe mi cô, sau đó hỏi cô với một giọng trầm đều:
“Cô không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, không lẽ Hồng Liên cũng không nhắc cô sao?”
Lệ Dương vẫn mỉm cười, một giọt nước mắt nữa lại trào ra, chảy xuống rồi bị chặn lại ở khóe môi. Hoàng Quân không lau nước mắt cho cô nữa, thay vào đó, anh nâng cằm cô lên rồi ngồi xích lại để đầu cô tựa vào vai anh. Lệ Dương khẽ nói với anh, giọng của cô nhẹ nhàng nhưng lại thật rõ ràng trong tiếng gió:
“Thực ra… hôm nay không phải là sinh nhật tôi.”
Hoàng Quân khẽ giật mình, bờ vai anh rung lên khe khẽ. Anh cúi xuống nhìn vào khuôn mặt Lệ Dương, đôi môi cô vẫn đang mỉm cười:
“Ngày tôi ra đời cũng là ngày mẹ tôi mất. Vì không muốn ngày sinh của tôi trùng với ngày giỗ của mẹ nên mẹ của Hồng Liên đã ghi một ngày khác vào giấy khai sinh cho tôi. Từ trước đến nay, tôi vẫn tổ chức sinh nhật cùng Hồng Liên vào ngày sinh của cô ấy, vì thế nên…”
Lệ Dương không nói hết câu, giọng cô dần dần chùng lại. Hoàng Quân không hề nghĩ đến tình huống này, anh thấy mình có lỗi. Có phải anh đã vô tình khơi lại nỗi đau trong cô? Có phải anh đang làm cô nhớ đến một khoảng ký ức buồn mà cô không muốn nhớ? Anh thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, và rồi khóe mắt bỗng cay cay.
“Tôi xin lỗi.”
Anh ghé vào tai cô, thốt lên rất khẽ.
Lệ Dương ngẩng đầu lên, cô nhìn vào mắt Hoàng Quân. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy đôi mắt anh ấm áp và dịu dàng đến vậy. Một cảm giác thật khó tả nhen lên trong lòng cô, một chút buồn, một chút thắc mắc, nhưng hơn hết là hạnh phúc. Cô lắc đầu nhè nhẹ:
“Anh đừng nói vậy. Tôi phải cảm ơn anh. Đây là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho tôi theo ngày sinh ghi trong giấy tờ.”
Nói xong câu đó, Lệ Dương lại tiếp tục lợi dụng bờ vai Hoàng Quân. Cô giũ bỏ vẻ ngoài đa sầu đa cảm từ nãy tới giờ, giọng điệu bỗng chốc trở nên lảnh lót:
“Dù là không đúng ngày thật, nhưng cũng chứng tỏ anh quan tâm đến tôi. Tôi thực sự cảm thấy rất vui.”
Hoàng Quân nhoẻn miệng cười, anh lần này không lên tiếng phản đối những suy nghĩ của Lệ Dương nữa, cho cô thích hiểu thế nào cũng được. Hoàng Quân vẫn không muốn nói cô biết, khi cầm bản sơ yếu lý lịch của cô trên tay, thông tin đầu tiên mà anh nhìn vào chính là ngày tháng năm sinh của cô, để biết rằng cô và Ngọc Linh không sinh cùng ngày cùng tháng. Con số mười hai, mười một không hiểu sao cứ tự động lưu giữ vào trong bộ não của anh, mặc dù anh không hề có ý định sẽ nhớ nó.
Hôm đó, Lệ Dương cũng phải khẳng định rằng trong những năm tháng cô tiếp xúc với Hoàng Quân, cô chưa bao giờ thấy anh dễ tính như vậy. Anh trả lời tất tần tật những câu hỏi thậm chí là ngớ ngẩn của cô một cách rất thật lòng. Anh cũng không ngần ngại đáp ứng yêu cầu ngồi hát cho cô nghe. Đó cũng là lần đầu tiên Lệ Dương tựa đầu vào vai Hoàng Quân, mới phát hiện bờ vai anh rất rộng và ấm áp, và cũng không biết vô tình hay cố ý, bàn tay cô đã đặt trong tay Hoàng Quân tự lúc nào, anh cũng rất tự nhiên mà nắm lấy, cảm thấy những hành động bất thường này thì ra lại bình thường như vậy.
Đó là sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Lệ Dương. Cho dù nó diễn ra không đúng ngày, nhưng mỗi khi nghĩ lại cô đều bất giác mỉm cười hạnh phúc. Một sinh nhật cho cô nếm trải những cảm xúc sợ hãi lẫn ngọt ngào, đọng lại trong tim cô thành một dòng hồi ức tốt đẹp không thể nào quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...