Nếu có thể nghĩ được cách khác hay ho hơn, Lệ Dương nhất định sẽ từ bỏ. Vấn đề là bây giờ cô chẳng thể nghĩ ra được cách nào cả. Hơn nữa bên cạnh Hoàng Quân ngày nào cũng có mỹ nữ xuất hiện, người ta không chỉ xinh đẹp, quyến rũ còn nói năng nhỏ nhẹ, ngọt ngào. Riêng phần hình thức đã ăn đứt Lệ Dương rồi. Nếu cô mà còn không đẩy nhanh tiến độ tấn công, chắc Hoàng Quân sẽ sớm quên béng cô là ai mất.
Vì thế, Lệ Dương càng thêm quyết tâm sắt đá học nấu ăn bằng được. Câu khẩu khuyết chính là: “Nấu ăn không khó”.
Hồng Liên mỗi lần nghe câu này đều ôm bụng cười sặc sụa, còn cố ý biến tấu: “Nấu ăn không khó, nhưng nấu để ăn được lại rất khó”.
Ngày thứ hai, món ăn của Lệ Dương nhìn đã “có thể ăn được” hơn. Tuy nhiên mùi vị vẫn không mấy thay đổi. Tuy vậy cô vẫn gọi cho Hoàng Quân, tuyệt đối tuân thủ phương châm: Ngày nào cũng phải để anh ấy nghe giọng nói của mình.
“A lô!” Điện thoại vừa chuyển thông, giọng nói trầm thấp của Hoàng Quân từ đầu kia vang lên.
“Tôi là Lệ Dương đây!”
“Ừ. Tôi biết rồi. Có chuyện gì không?”
Lệ Dương hơi ngập ngừng một lát:
“Trưa nay anh rảnh không, ăn trưa với tôi nhé!”
“Tôi bận họp mất rồi.”
Lệ Dương một bụng oán thán. Công ty khỉ gì lôi nhau ra họp hành giữa trưa vậy?
“Anh không tính đi ăn gì sao? Bỏ bữa không tốt đâu.” Lệ Dương nói đúng giọng bác sỹ thường nói với bệnh nhân.
“Có khoảng ba mươi phút giải lao, thư ký của tôi mua cơm tới văn phòng.”
Lệ Dương nghĩ tới cảnh Hoàng Quân cùng thư ký của anh vừa ăn vừa xem tài liệu trong phòng, thi thoảng dừng lại cùng nhau thảo luận chợt thấy có chút bất an.
“Hay tôi mang cơm tới cho anh nhé!”
“Không cần đâu, cô cũng đâu có nhiều thời gian.”
“Hôm nay tôi được nghỉ làm.” Lệ Dương buột miệng nói dối.
“...”
“Tôi sẽ nấu cho anh vài món, anh nhất định không được ăn trước đấy.” Thấy Hoàng Quân không đáp lại, Lệ Dương phủ đòn luôn. Nếu nghĩ tới công cô cả buổi hì hục nấu ăn, anh nhất định sẽ không nỡ từ chối.
“Vậy cũng được.”
Lệ Dương sung sướng gật gật đầu.
“Được. Anh nhớ nhé!”
“Ừm... không cần nấu phức tạp quá đâu, tôi không kén chọn lắm.”
Cúp máy. Ở đầu dây bên này một người thích chí nhảy lên nhảy xuống đến điên loạn, ở đầu dây còn lại người kia khẽ cong môi nở một nụ cười ngọt ngào.
Khi nhớ ra mình vừa nói gì, Lệ Dương miệng đang ngoác ra hết cỡ đột ngột cứng lại, cơ thể đang rung rung khoái chí của cô như bị dội một gáo nước lạnh tự nhiên bất động, tư thế vô cùng khó coi.
Cô vừa nói cái gì? Cho Hoàng Quân ăn món ăn của cô?
Lệ Dương nhìn dĩa trứng chiên trên bàn, bị đen có đến hơn một nửa. Hoàng Quân có bị cho nhịn đói ba ngày ba đêm khi nhìn thấy đống đồ ăn này có lẽ cũng muốn ói, nuốt không trôi.
Nhưng đây lại là cái cớ duy nhất để cô có thể được gặp Hoàng Quân, được nhìn anh, được anh nhìn vào mắt và trò chuyện.
Vật lộn thêm gần hai tiếng đồng hồ trong bếp, Lệ Dương rốt cuộc cũng có thể nấu xong ba món: một rau, một tôm, một trứng chiên. Tất nhiên người mới học nấu ăn bao giờ cũng thường lựa chọn những món đơn giản, đây chính là ba món đơn giản nhất trong cuốn sách nấu ăn cô mới mua.
Màu sắc hơi không đẹp mắt một chút. Nhưng không sao, nội dung thắng hình thức. Lệ Dương khẽ mỉm cười thưởng thức thành quả lao động cả buổi sáng, vừa ngước mắt nhìn đồng hồ đã hốt hoảng đứng bật dậy, chân va vào cạnh bàn đau điếng nhưng không dám bật lên tiếng kêu.
Lệ Dương không suy nghĩ nhiều nữa. Cô cho tất cả đồ ăn vào hộp đựng cơm rồi phi như bay ra cửa. Trưa mùa thu thường ít khi có nắng, nền trời xanh trong tạo cho người ta cảm giác yên bình dễ chịu. Lệ Dương quay mặt về phía cửa kính xe taxi ngắm nhìn trời đất, tay vẫn ôm chiếc cặp lồng còn ấm. Tiết trời như thế này quả thật rất phù hợp để hẹn hò.
Khi xe vừa đến Lệ Dương đã thấy Hoàng Quân đứng trước cổng chính Star đưa tay xem đồng hồ, thi thoảng lại nhìn xung quanh. Có vẻ như anh đang đợi ai đấy. Áo vest công sở lịch sự, ngay ngắn khiến anh chững chạc hơn so với lúc ở nhà rất nhiều, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác không thể đùa cợt. Cứ nghĩ đến nếu vừa bước xuống xe đã nghe Hoàng Quân nói: “Thật xin lỗi cô, tôi có chút việc gấp phải đi bây giờ”, Lệ Dương lại thấy ruột gan ỉu xìu, không muốn bước tới nữa.
Thật may, Hoàng Quân vừa nhìn thấy cô đã cười rất tươi đi tới. Câu đầu tiên anh nói không phải là “Tôi bận” mà là “Cô tới rồi à?”.
Lệ Dương cũng cười đáp lại anh nhưng trong lòng mong mỏi câu tiếp theo không phải là đuổi cô về.
“Anh đang đợi ai à?” Lệ Dương có chút rụt rè.
“Đợi ai?” Hoàng Quân bày ra vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên: “Còn không phải đợi cô sao?”
Lệ Dương tròn xoe mắt, cô còn ngạc nhiên hơn nữa. Không chỉ ngạc nhiên mà còn hạnh phúc và sung sướng, nụ cười cô tràn đầy mãn nguyện, gương mặt hồng hào đáng yêu đầy ý cười.
“Anh xuống tận đây đón tôi sao? Anh làm tôi cảm động quá!”
“Dù sao cô cũng đã có lòng nấu cơm cho tôi, còn mang tới tận đây nữa. Tôi xuống cũng là đúng thôi. Với lại nhà ăn công ty cũng ở tầng một, chúng ta vào đó ngồi luôn đi.”
“Ừ.” Lệ Dương vui vẻ gật gật đầu.
Hoàng Quân dẫn Lệ Dương đi vào sảnh tầng một, qua một hành lang lớn tới nhà ăn. Thi thoảng gặp một vài người, họ dừng lại và cúi người chào Hoàng Quân, anh cũng gật đầu chào lại. Một số người còn lén liếc nhìn Lệ Dương đánh giá đôi chút, tất nhiên trong “một số” đó có không ít những mỹ nhân, mới nhìn đã khiến đàn ông tê ngứa hết chân tay.
Đang là giờ nghỉ trưa nên nhà ăn rất đông nhân viên công ty, gần như bàn nào cũng có người ngồi. Có bàn năm sáu người ngồi chụm đầu với nhau, bên cạnh khay cơm còn đặt một xấp tài liệu, quả là những con người chăm chỉ. Cũng có bàn chỉ có một người ngồi lặng lẽ đếm hạt cơm, có lẽ bà chị này đang có tâm trạng không vui nên muốn ở một mình.
Hoàng Quân dẫn Lệ Dương lại chiếc bàn ở gần cuối dãy nhà ăn, bên cạnh một ô cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài đường phố nhộn nhịp tiếng còi xe. Chỗ ngồi lý tưởng như vậy mà vẫn chưa bị chiếm dụng, có lẽ vị Giám đốc ở trước mặt cô đây đã lên tiếng với nhân viên phục vụ ở nhà ăn công ty rồi.
Lệ Dương ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt hộp cơm lên chiếc bàn giữa họ, cô chưa vội mở ra mà trầm ngâm cảm thán.
“Nhà ăn rộng quá!”
“Ừ. Tại công ty rất đông nhân viên.”
“Anh có thường hay ăn ở đây không?”
Hoàng Quân còn chưa kịp trả lời cô, một thanh niên tóc vàng cũng mặc vest công sở đã vô duyên cắt ngang.
“Chào Giám đốc.”
Rồi sau đó có tới ba bốn vị cũng vô cùng khách khí thể hiện sự tôn kính đối với cấp trên của mình.
“Giám đốc ạ.”, cúi đầu.
"Giám đốc Quân, chào anh.”
“...”
Hoàng Quân chỉ có mỗi việc gật đầu chào lại thôi cũng đủ mệt lắm rồi.
Bàn bên cạnh có mấy tiếng thầm thì to nhỏ, gọi là thì thầm nhưng Lệ Dương nghe rõ mồn một.
“Hiếm khi thấy Giám đốc Quân xuống đây ăn cơm nha!”
“Ừ. Mà cô gái ngồi cạnh là ai vậy? Phu nhân của anh ấy à?”
“Tôi nghe đồn Giám đốc chưa có vợ đâu. Vẫn còn là trai tơ đấy. Hí hí.”
“Vậy chắc là đối tác hả?”
“Cô này bị ấm đầu à? Có ai đi mời đối tác tới nhà ăn tập thể dùng cơm không? Mấy cái nhà hàng cao cấp để làm gì?”
“Hay là người yêu?”
“Người yêu thì phải tới khách sạn ăn chứ, ai lại ngồi đây...”
“...”
Cứ thế, mỗi người trong cái đám đông năm sáu người đấy ngồi tung hứng cho nhau để giải tỏ nỗi thắc mắc về mối quan hệ của họ. Mối quan hệ mà ngay cả Lệ Dương là người trong cuộc cũng không biết gọi tên nó là gì. Tình bạn thì sẽ không sâu sắc như vậy, tình yêu cũng sẽ không hời hợt như thế.
Hoàng Quân có lẽ cũng nghe thấy, nhưng trên gương mặt anh không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lệ Dương. Đến khi cô rời mắt khỏi câu chuyện tạp nham kia quay đầu lại bắt chạm gương mặt anh bỗng cảm thấy có chút lúng túng.
“Cô không định cho tôi ăn à?” Hoàng Quân chống một tay xuống bàn, hơi gập người về phía cô. “Cô thấy có chỗ hứng thú hơn là định bỏ rơi tôi đấy sao?”
Lệ Dương khẽ nhún vai:
“Tôi chỉ là để ý một chút, nếu thấy họ nói sai thì sẽ sửa lại. Dù sao cũng là đang nói về tôi và anh.”
Hoàng Quân bật cười lên thành tiếng:
“Nãy giờ cô đã nghe họ nói sai gì chưa?”
“Chẳng nghe ra chủ đề gì cả.”
“Chủ đề là: Cô là gì của tôi đấy.”
Lệ Dương thoáng đỏ mặt. Hoàng Quân khẽ nhoẻn miệng cười, đưa tay xoa xoa bụng để không khiến cô phải bối rối.
“Kệ họ đi. Tôi đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi.”
Lệ Dương mở nắp ra, một làn khói trắng thoát khỏi sự kiềm giữ nãy giờ bay lên trên phần cơm như một làn sương mờ buổi sáng. Qua lớp sương mỏng này, gương mặt Lệ Dương trở nên mờ ảo, làm người ta có cảm giác cô ở một nơi rất xa thế giới này, làm trong phút chốc Hoàng Quân bỗng thấy trái tim nhói đau. Anh lặng lẽ đợi lớp sương mù bay hết, đợi nhìn rõ thực tại có một người con gái rất giống, rất giống Ngọc Linh đang ở trước mắt anh với đầy đủ cả phần xác lẫn phần hồn, còn có cả phần yêu thương lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo của trái tim anh.
Hoàng Quân đưa tay kéo hộp cơm về phía mình, mới nhận ra có một lực giữ hộp cơm lại ở phía đối diện.
Thử kéo thêm lần nữa, Lệ Dương vẫn không có ý định bỏ bàn tay đang đặt trên hộp cơm ra, Hoàng Quân buộc phải chuyển tầm mắt về phía cô.
“Sao nữa vậy? Tôi đói rồi đấy!”
“Cái này, màu sắc có hơi lạ một chút.” Lệ Dương khẽ nới lỏng tay, giọng điệu có chút dè dặt.
Hoàng Quân vội kéo hộp cơm về phía mình, vừa nói vừa cầm lên đôi đũa đặt sẵn trong hộp gắp một con tôm cho vào miệng.
“Lạ thế nào, để tôi xem thử...”
Lời còn chưa nói ra đã như có cái gì chặn ngang họng. Hoàng Quân đưa tay giữ chặt miệng, cố giữ con tôm không nhảy ra ngoài.
“Sao vậy? Khó ăn lắm sao?” Lệ Dương nhìn anh bằng biểu cảm đầy ái ngại.
“Cái này là cô làm sao?” Hoàng Quân khó khăn nuốt xuống miếng thức ăn vừa cho vào miệng.
Lệ Dương buồn bã gật đầu.
Hoàng Quân cầm ly nước lọc đặt bên cạnh lên uống một ngụm lớn.
“Vị rất lạ.”
Lệ Dương gục mặt xuống bàn ăn, ánh mắt ngập tràn thất vọng.
“Tôi rõ ràng đã nấu đúng công thức rồi, không hiểu sao nấu đi nấu lại vẫn không được.”
“Lần trước cô nấu cháo trứng rất ngon mà.”
“Món đó tôi học trước khi gặp anh, học của mẹ tôi gần bốn tháng đó.”
“Vậy còn mấy món này?”
“Tôi tự học... mới được bốn ngày.”
Hoàng Quân bất đắc dĩ nhìn cô, lại nhìn hộp cơm vẫn đầy ắp.
“Cô định cho tôi làm chuột bạch đấy à?”
“Không phải. Trước nay tôi chưa từng nấu ăn, cũng nghĩ dù cố gắng thế nào cũng không thể nấu ngon như mẹ tôi được. Tại Jack nói, đàn ông rất thích được phụ nữ tự tay nấu ăn cho...”
Nói tới đây, chẳng hiểu sao Lệ Dương lại rơi nước mắt. Giọng cô ngập ngừng hẳn, trái tim Hoàng Quân cũng vì thế mà tan chảy theo.
Lệ Dương ngẩng đầu lên, cố ý cười thật tươi, tay với rút khăn giấy trên bàn ăn.
“Chắc tại khói trong bếp ăn bay ra làm tôi cay mắt quá. Xin lỗi anh... tôi nhất định sẽ cố gắng. Lần sau nhất định sẽ rất ngon.”
Hoàng Quân đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lệ Dương bắt gặp nét dịu dàng trong đôi đồng tử sâu thẳm của anh. Hai người nhìn nhau có đến nửa phút, không nhìn thấy cả nhà ăn cũng đang quan sát họ, mỗi người một biểu cảm khác nhau.
“Tôi xin lỗi...”
Lệ Dương lắc đầu:
“Tôi mới phải xin lỗi.”
Hoàng Quân nhìn cô, nụ cười của anh còn dịu dàng hơn cả ánh mắt.
“Thực ra... cũng không tệ lắm.”
Lệ Dương thở hắt ra một tiếng. Bom dội ùm ùm xung quanh tai cô, trời đất như đang quay cuồng, lòng cô cũng cuồng quay. Mắt cô mở to sáng còn hơn cả đèn pha ô tô.
“Thật ư?” Lệ Dương không tin hỏi lại, giọng điệu như một đứa trẻ học kém bỗng biết tin mình được giấy khen loại xuất sắc.
Hoàng Quân không nói gì, chỉ gật đầu tán thành. Và để chịu trách nhiệm với lời nói vừa rồi, anh đã một mình ăn hết phần cơm Lệ Dương mang tới, bình thản thưởng thức món tôm mặn chát, trứng chiên giòn giòn rát rát, có vẻ đầu bếp khi thực hành đã vô tình cho cả vỏ trứng vào cùng chiên, và cả món rau đảo lên đảo xuống cũng không tìm được một cọng chín của cô.
Hoàng Quân về hôm đấy đau bụng đi nhà cầu suốt một đêm, sáng hôm sau còn ngủ gật trên bàn làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...