Con bé Mặc Lan vùng vằng đòi cô đi nhặt vỏ sò, cô dở khóc dở cười, ở chỗ này khách du lịch người ta nhặt hết rồi chứ làm gì còn cái nào?
- Không con thích cơ, mẹ phải đi nhặt cho con! – Con bé giãy nảy lên, không hiểu sao hôm nay nó lại hư thế.
Cô đành dỗ dành con rồi xách dép đi xa chỗ mọi người đang tắm, tới vùng biển mọi người ít khi lui đến, có lẽ sẽ có hy vọng tìm được vỏ sò hơn. Nhưng bỗng nhiên ở phía xa kia có một người đang bị đuối nước, cánh tay đập loạn xạ vào nước để tìm kiếm sự cứu giúp. Trời ơi, nếu cứ làm thế cô ta sẽ chết chìm mất! Nghĩ vậy cô liền lao xuống nước rồi bơi thật nhanh đến chỗ cô gái ấy.
Là Thiên Thiên. Tú Long đâu? Anh ấy không ở bên cạnh cô ta sao?
Cô càng cố nắm tóc kéo cô ta lên bờ thì cô ta càng cố giãy ra và kêu cứu to hơn. Và cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý từ mọi người, từ xa nhìn tới, cứ như cô đang cố dìm Thiên Thiên xuống nước.
Hai đứa con trai của Thiên Thiên đứng trên bờ gào ầm lên:
- Bố ơi mau ra cứu mẹ, cô kia dìm mẹ sắp chết đuối rồi!
Tử Di hoảng hốt gào lên:
- Cô có bị điên không? Mau để tôi kéo lên bờ không chết chìm cả hai bây giờ!
Tú Long nghe thấy tiếng gọi của con, hoảng hồn, ai lại dám làm cái trò này giữa thanh thiên bạch nhật? Anh lao đến và nhanh chóng bơi ra giữa hai người rồi tách Thiên Thiên khỏi Tử Di, cô ta cùng với khuôn mặt trắng bệch ôm lấy chồng mình, không ngừng run rẩy sợ hãi. Còn anh thì nhìn cô với ánh mắt đầy chất vấn và cảnh giác.
- Tại sao em lại làm thế với cô ấy? Có biết cô ấy không biết bơi không? Biết cô ấy sợ nước đến mức nào không?
- Tú Long, em, em không có! – Tử Di đau đớn thanh minh.
Anh không thèm đến xỉa đến cô nữa, ôm Thiên Thiên đi vào bờ. Tử Di vỗ vỗ chút nước biển lên mặt để rửa trôi những giọt lệ yếu đuối đang tuôn rơi. Bỗng dưới chân cô nhói lên vài cái, vì lúc nãy chạy ra phía Thiên Thiên cô quên không nhìn đường, bị những con hà dưới nước cứa vào lòng bàn chân, máu nhuộm đỏ thẫm cả một vùng nước.. Lên tới bờ, cát dính vào vết thương, tuy nhiên cô vẫn cố tỏ ra bình thường rồi đưa cho con gái mấy cái vỏ sò đầy đủ màu sắc xinh đẹp. Đớn đau này có là gì so với đớn đau trong sáu năm qua cô từng nếm trải.
Khi mọi người đang vui vẻ ăn tối cùng với hải sản tươi ngon bên bờ biển thì cô lại âm thầm ngồi một mình trong bóng tối. Con gái thì cô nhờ một phụ huynh trong đó trông giúp. Cô không sai nhưng sao lại không dám đối mặt với vẻ mặt đầy kì thị của mọi người. Họ coi cô là người xấu, là người định giết chết người khác. Cô thanh minh nhưng liệu họ có tin cô khi chính họ tận mắt chứng kiến cảnh đó?
Còn anh, còn anh nữa, thái độ đó của anh như ngầm khẳng định cô chính là kẻ định hại chết vợ anh. Anh không còn tin cô như trước kia nữa rồi, tất cả những điều tươi đẹp trong quá khứ anh đều vứt hết đi rồi. Anh đã không còn là anh của ngày xưa.
Mãi sau này Tú Long mới nhìn thấy bằng khen giải nhì môn bơi lội hồi cấp ba của Thiên Thiên. Thế nhưng khi đó mọi việc đã quá muộn màng.
Khi về đến nhà Thiên Thiên luôn miệng kêu lạnh, không để cho Tú Long nửa bước rời xa, cứ quấn lấy anh mãi. Nhìn cô yếu đuối như vậy anh chợt nhớ đến Tử Di ngày xưa, cô bé đáng yêu ấy suốt ngày quẩn quanh bên anh không rời. Vậy mà bây giờ lại mang tâm địa độc ác đến vậy. Nếu mẹ của hai đứa con anh xảy ra mệnh hệ gì, anh sẽ không để yên cho cô.
Buổi sáng hôm ấy trời âm u lạ thường, chắc mùa thu cũng sắp đến rồi, cô lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi trước hiên nhà, một chút gió se lạnh cũng khiến tâm trí cô tỉnh táo hơn đôi chút. Bỗng ở phía cổng xuất hiện một bóng người cao ráo, cùng với vẻ mặt trầm mặc nhìn về phía cô, khi bị cô phát hiện liền ngại ngùng lên tiếng:
- Tử Di, anh muốn gặp em một chút!
Cô mở cổng mời anh vào trong, anh lắc đầu:
- Anh đến đây chỉ là để lấy lại chiếc vòng năm xưa anh tặng em.
Tử Di sững sờ, chiếc vòng đó chẳng phải là vật đính ước giữa cô và anh năm đó sao? Nay anh đòi lại coi như muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô.
Thấy cô chần chừ, anh lại nói tiếp:
- Giờ lấy lại cũng không hay lắm. Hay anh chuộc lại nó nhé? Em muốn bao nhiêu?
Chiếc vòng đó rất giá trị, sáu năm nay dù lâm vào bước đường cùng cô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ bán nó đi. Vậy mà anh lại nghĩ cô rẻ mạt như vậy, thôi được rồi, đã đến nước này thì cô cũng không muốn giữ lại chiếc vòng đó nữa.
Cô liền chạy vào trong nhà, mở hòm để đồ rồi nhẹ nhàng lấy chiếc vòng được cất kĩ ở bên dưới lên. Tử Di khẽ vuốt ve mặt dây chuyền lần cuối, ân cần lau sạch sẽ:
- Tạm biệt nhé, từ nay chúng ta coi như đoạn tuyệt ân nghĩa!
Tú Long cầm lấy chiếc vòng rồi lặng lẽ ra đi. Còn không thèm nhìn cô lần cuối. Cô cứ đứng trân trân trước cổng nhìn anh cho đến khi anh đi khỏi con ngõ. Tình cảm mười mấy năm, làm sao để quên đi đây?
Anh có thể rũ bỏ mọi thứ như thế, hẳn đã yêu thương Thiên Thiên rất nhiều rồi.
Người ta nói, thời gian chính là phương thuốc chữa lành mọi vết thương thế nhưng sao thời gian cứ làm vết thương của cô ngày một lở loét thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...