Ngày hôm sau bé con lại về nhà với một khuôn mặt rạng rỡ:
- Mẹ ơi, hôm nay cô xếp chỗ cho con ngồi cạnh một bạn đep trai lắm! Cô nói chúng con giống nhau như sinh đôi vậy, còn hỏi chúng con có cùng cha mẹ không cơ! Haha sao cô lại hỏi buồn cười như vậy chứ?
Cô vui vẻ đáp lại câu chuyện của con:
- Bạn trai ấy tên là gì thế?
- Vũ Vũ ạ!
Không, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được! Hai đứa trẻ giống nhau, còn bé trai kia lại tên là Vũ Vũ – cái tên mà Tú Long định đặt cho con trai mình sau này, trước đây anh đã thủ thỉ với cô điều ấy. Sáu năm nay cô chưa hề rời khỏi thành phố này vậy mà nhìn thấy anh một lần còn khó hơn lên trời, làm gì có chuyện con gái cô học cùng lớp với con trai anh được chứ? Hơn nữa con trai anh phải học tại một trường tiểu học dành cho con nhà giàu sang trọng bậc nhất thành phố chứ không phải trường tiểu học không có chút tăm tiếng này.
Vì không có tiền mua quần áo mới cho con đi học, cô dành lôi chiếc váy có họa tiết hoa lưu ly mà năm ấy Thiên Long mua cho cô để may một chiếc áo khác. Cô ngồi cặm cụi cả tối bên cạnh con bé để khâu áo, Mặc Lan thấy mẹ cắt tan nát cái váy đẹp đẽ ấy ra để may áo thì cũng tiếc lắm, bèn kêu lên:
- Váy này mẹ mua lúc nào thế, sao con không thấy? Sao mẹ không để đó khi nào con lớn để dành cho con mặc. Váy đẹp như này mà mẹ lại cắt đi.
- Con gái ngoan, khi nào con lớn mẹ sẽ mua cho con cái khác, còn bây giờ để mẹ khâu cho con một cái áo mới.
Con bé tò mò về những bông hoa xanh mỏng manh trên váy, cô nói đó là một loài hoa mà cô thích nhất, cũng đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy hoa này nên rất nhớ. Khi nói trên mắt cô ươn ướt, có chút cay cay nơi sống mũi. Cô muốn kể cho con bé nghe rằng tuổi thơ của cô đã từng rất đẹp đẽ vì sự xuất hiện của một người nhưng cũng vì người đó mà lụi tàn theo tháng năm. Khi cô khâu xong chiếc áo thì Mặc Lan đã ngoan ngoãn ngủ gục trên đùi cô tự lúc nào, cô đặt con bé nằm ngay ngắn lại trên gối rồi nằm xuống cạnh nó. Tử Di đưa tay vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt con gái mình, rồi từ hai khóe mắt tràn ra hai dòng lệ dài. Tú Long, sao em lại nhớ anh đến dường này?
Đã sáu năm, sáu năm rồi đấy anh có biết hay không?
Còn em, em đã tự nhủ rằng sẽ buông bỏ tình cảm của mình thế nhưng tại sao vẫn yêu anh nhiều đến như vậy? Em nhớ bóng hình ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, nhớ vòng tay vững chãi của anh khi ôm em vào lòng. Nhớ chàng trai năm ấy đã từng bảo vệ cho em, vậy mà nay còn đâu…
Cô cứ tự nhớ lại mọi điều trong quá khứ rồi khóc đến thấm mệt. Con người, sợ nhất vẫn là kí ức.
Sáng hôm sau cô đưa Mặc Lan đi học rồi nhắc nhở con bé:
- Nay mẹ sẽ đi làm về muộn, con nhớ đợi mẹ ở cổng trường một chút, không được chạy linh tinh nghe chưa?
Tử Di xin được việc làm ở một công ty may mặc, hôm nay phải làm tăng ca để hoàn thành tiến độ mà sếp đã đặt ra nên cô sẽ phải về muộn hơn so với bình thường.
Mặc Lan tan học lúc bốn giờ chiều vậy mà đến sáu giờ tối cô mới đến đón con bé được. Trên chiếc xe đạp đã tróc sơn và xuống cấp, cô đạp thật nhanh đến cổng trường và tìm kiếm con bé.
Cổng trường vắng tanh.
Không một bóng người.
Cô như điên dại tìm con bé trong sân trường, rồi hỏi mọi người xung quanh xem có thấy con bé không? Nhưng tuyệt nhiên không ai thấy nó…
Hay là con bé đã đi bộ về nhà? Thế rồi cô lại phóng xe về nhà thật nhanh, nhưng điều cô hy vọng lại không xảy ra. Trời ơi! Cô kêu lên đau đớn.
Từng khắc trôi qua như cực hình đối với một người làm mẹ như cô, Mặc Lan à? Về với mẹ đi con!
Khoảng tám giờ tối, một chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng nhà cô. Tử Di đang ngồi trước hiên nhà đợi điện thoại của cảnh sát khu vực thì nghe thấy tiếng Mặc Lan ríu rít ngoài cổng. Cô vùng dậy nhanh như chớp, mở cổng ra thì thấy con bé đang cúi đầu chào một người phụ nữ.
Tử Di nheo mắt để nhìn kĩ hơn, người phụ nữ đó là Thiên Thiên.
- Hóa ra cô là mẹ đứa bé đáng yêu này? Thật không ngờ đấy! Giống Tú Long như đúc!
Lúc này Tử Di mới giật mình bảo Mặc Lan đi vào trong nhà, lát sẽ hỏi tội con bé sau.
Thiên Thiên dựa người vào xe, tay châm một điếu thuốc rít nhẹ, một làn khói mỏng manh lan tỏa ra không trung. Tử Di khó chịu:
- Cô còn muốn nói gì với tôi sao? Mấy năm nay tôi sống không động đến ai cả, mong cô để yên cho hai mẹ con tôi!
- Cô tưởng như thế là hay sao? Con bé đó là con của cô với anh Tú Long, cô định giấu điều này đến bao giờ? Nói với Thiên Long giữ bí mật giúp cô sao? Vô ích thôi, anh ta nói hết cho tôi rồi!
Tử Di loạng choạng dựa vào bức tường phía sau lưng, anh ta đúng là một thằng khốn!
- Tôi cứ tưởng Tú Long yêu cô đến mức nào, hóa ra cũng chỉ ít ỏi như vậy. Thiên Long nói cô lăng loàn quan hệ với thằng đàn ông khác, Tú Long cũng tin rồi về tiêu hủy đi toàn bộ những đồ vật liên quan đến cô, bao gồm cả vườn hoa lưu ly đang độ ra hoa ở quê nhà.
Cô không dám thở mạnh, sợ hơi thở của mình sẽ nghe nhầm từ nào đó từ miệng Thiên Thiên. Không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi sự đau đớn đang lan tỏa trong trái tim Tử Di khi đó. Phải rồi, không yêu, không thương, sao có thể tin chứ?
- Tôi hứa sẽ không để cho Tú Long biết được chuyện này. Thế nên câu chuyện giữa tôi và cô kết thúc ở đây được rồi chứ? – Tử Di mệt mỏi nói.
- Haha! Sao tôi có thể chấp nhận được chuyện một đứa con riêng của chồng học cùng con mình rồi lại còn có khuôn mặt y đúc chồng mình được chứ? Tôi chỉ muốn bóp cổ con bé kia mà thôi! – Thiên Thiên gằn giọng nói.
Tử Di lắc đầu, nhìn Thiên Thiên bằng ánh mắt đề phòng:
- Bước qua xác tôi đã!
- Xác cô ư? Một cái xác dơ bẩn! – Thiên Thiên ngửa mặt lên trời và cười lớn. – Cô có biết mỗi lần tôi nhắc đến tên cô, anh Tú Long đều chán ngấy đến mức nào không? Anh ấy mất niềm tin vào cô rồi! Cho nên cô hãy cùng đứa con hoang kia cút đi khỏi đây thật xa!
Tử Di quả thực cảm thấy rất buồn cười. Đứa con này là con giữa cô và anh. Cô không hề có quan hệ bất chính với người đàn ông nào khác. Vậy mà miệng thiên hạ lại biến hóa con người cô thành một người phụ nữ tồi tệ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...