- Khanh, hôm nay không đi chơi với Đỗ Ninh à? - Tử Di vừa ngồi chơi game vừa hỏi cô bạn thân.
Hà Khanh đang ôm gối nằm bẹp dí trên giường, mặt mũi buồn như đưa đám. Cô đáp một tiếng mệt mỏi:
- Không, anh ấy bận rồi. Gần đây lúc nào anh ấy cũng bận. Cậu nói xem, bận gì mà không thể nhắn tin hỏi thăm mình một tiếng chứ? Mình gọi điện thì cằn nhằn, khó chịu. Thật không thể chấp nhận được. - Nói xong, cô nàng vùi đầu vào chăn khóc nức nở.
Tử Di đành đặt laptop sang một bên, tới gần và dỗ dành cô bạn.
- Đừng khóc nữa. Mình với cậu ra phố đi dạo cho khuây khỏa nhé?
Đã hơn 10 giờ đêm, thời điểm này chính là ''giờ vàng'' của những ''dân chơi''. Họ thường tụ tập để đua xe hay đến các quán bar nổi tiếng trong thành phố nhằm tìm đến những thú vui hoan lạc.
Trên vỉa hè, có hai cô gái đang lặng lẽ tản bộ, một cô cúi gằm mặt xuống đất, hai tay đều đút vào túi, cô còn lại mặt mày ủ rũ, hai tay buông thõng.
Điện thoại trong túi Tử Di bỗng rung nhẹ một nhát, là tin nhắn từ Thiên Long. Giờ này anh vẫn còn ngồi bên đống tài liệu, chắc chợt nhớ đến sự tồn tại của cô nên nhắn tin hỏi thăm đây. Cô mở ra xem nhưng quên trả lời.
- Cậu sướng thật đấy. Tuy chưa chính thức yêu anh Long nhưng được anh ấy chăm sóc, quan tâm như người yêu thật sự vậy. Còn người yêu tớ thì... haizz... - Khanh thở dài ảo não.
Tử Di im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Có lẽ Hà Khanh không hề biết, cô chỉ coi Thiên Long như một người anh trai, không hơn không kém. Trái tim này đã tràn ngập hình bóng của Tú Long, một khắc cũng chẳng hề mờ phai.
Loáng một cái, hai người đã đi bộ đến quán bar nổi tiếng và đẹp nhất thành phố. Một chiếc xe máy phân khối lớn chạy nhanh như xé gió qua bọn họ. Tử Di nheo mắt nhìn người ngồi trên xe. Sao quen thế nhỉ?
- Anh Ninh! - Hà Khanh bên cạnh hét to. Biết ngay là cô nàng sẽ nhận ra anh chàng kia nhanh chóng mà.
Khanh kéo Tử Di chạy đến gần quán bar đó, núp trong bụi cây cách đó mấy bước chân.
Bên cạnh Đỗ Ninh có một cô gái mặc váy ngắn cũn cợt, mặt trát đầy son phấn, dáng điệu thật lả lướt và trơ trẽn. Hà Khanh nóng mắt liền gọi điện thoại ngay cho Đỗ Ninh. Lúc này anh chàng đã ôm eo cô nàng kia đi vào trong.
Tín hiệu được kết nối, đầu máy bên kia là chất giọng khàn khàn của Đỗ Ninh, xung quanh còn pha chút tạp âm, nhốn nháo khó nghe:
''Anh đang làm gì đấy?''
''Muộn thế này mà em còn gọi à? Anh đang ngủ thì bị em đánh thức đấy!''
''Thật sao? Vậy thì anh ngủ tiếp đi.''
Sau khi tắt máy, nước mắt Hà Khanh ngay lập tức tràn ra, Tử Di liền kéo cô bạn ra khỏi bụi cây, lấy tay lau nước mắt cho cô rồi nói:
- Cậu có muốn vào đó không? Hay là đi về, dù sao anh ta cũng không xứng với cậu nữa...
- Tớ phải vào đó vạch trần bộ mặt giả dối của anh ta. Cậu ở đây chờ tớ!
- Không được, chúng ta cùng vào. - Tử Di kiên quyết.
Trong quán bar đèn màu ảo diệu, các cô gái ăn mặc hết sức quyến rũ và gợi cảm. Chỉ có riêng hai cô gái này là ăn mặc giản dị - quần lửng và áo sơ mi. Họ như lạc lõng, cô quạnh giữa đám đông đang điên cuồng nhảy theo những điệu nhạc.
Không thấy Đỗ Ninh ở đây, chắc chắn anh ta đã vào trong phòng kín. Hai cô gái lại tiếp tục công việc tìm kiếm, đến lúc họ đang chuẩn bị buông xuôi thì cánh cửa trước mặt bật mở, có hai ba người từ trong đó bước ra. Mấy người đó là bạn thân của Đỗ Ninh, Hà Khanh đã gặp qua vài lần. Cô không ngại ngần kéo tay Tử Di chạy thẳng vào đó. Đỗ Ninh đang ôm trong lòng một người phụ nữ. Trên ngón tay thon dài còn kẹp một điếu thuốc khói bay nhạt. Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc. Hà Khanh lặng người, chưa bao giờ cô thấy anh buông thả như bây giờ.
Anh chàng hình như chưa biết đến sự có mặt của người yêu. Mắt vẫn ngó lơ đi hướng khác. Hà Khanh một mình bước đến trước mặt Đỗ Ninh, lệ tuôn dài trên má. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh tuyệt vọng. Khoảnh khắc Đỗ Ninh nhìn thấy Hà Khanh, trong mắt anh bỗng dâng lên một nỗi hoang mang khó tả.
Anh ta bật dậy, kéo tay Hà Khanh chạy vụt ra ngoài cửa. Tử Di bất ngờ, định chạy theo thì bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, cô vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi. Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, trong này ánh sáng so với ngoài kia thì mờ ảo hơn rất nhiều.
- Buông tôi ra. Các người bị điên rồi!
Tử Di ra sức giằng co với lũ đàn ông không rõ mặt mũi ra sao này. Xung quanh cô là tiếng cười đùa châm chọc, là những tên đàn ông đốn mạt. Bọn họ vừa chơi ''thuốc'' xong, chắc chắn là do tác dụng của thuốc nên mới ra nông nỗi này. Cô biết cầu cứu ai bây giờ, người chân yếu tay mềm như cô thì sao có thể làm gì trong trường hợp này.
Bọn chúng định giở trò đồi bại, kí ức kinh hoàng năm 16 tuổi lại nhanh chóng ập về. Cô gào khóc nức nở, liên tục van xin. Nhưng lũ đàn ông này như những con thú dữ bị khát mồi, quần áo của cô bị chúng xé rách nát, tơi tả. Đúng lúc cô đang định cắn lưỡi tự tử thì cánh cửa phòng bật mở, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Tử Di kiệt sức nằm lịm đi trên sàn nhà, chỉ thấy xung quanh có tiếng đánh đấm huỳnh huỵch, nặng nề.
Vài giây sau, toàn bộ người cô được bao bọc bởi một chiếc áo khoác ấm áp. Cô ngửi thấy hương thơm của người ấy, nghe thấy tiếng đập của trái tim người ấy, mạnh mẽ và rõ ràng. Cô có bị nhầm lẫn gì không? Có đang mơ không? Người ấy đang ở đây? Đang bế cô trên tay ư?
Tử Di cố mở mắt ra để nhìn rõ người đang bế mình, nhưng bất lực, cô đã nhanh chóng chìm vào cơn mê. Trong cơn mê, giọng nói thân thương của người ấy vẫn văng vẳng bên tai, tựa như từ miền kí ức xa xôi nào đó vọng về: ''Cô bé! Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi!''
Ba giờ sáng, cô bất ngờ tỉnh dậy trên giường bệnh và chạy một mạch ra ngoài cửa. Mắt mơ màng nhìn dãy hành lang vắng ngắt lạnh tanh của bệnh viện, cất giọng khản đặc:
- Anh Long... anh Long...
- Tử Di, sao lại chạy ra đây? Em gọi gì anh thế? Anh ngồi ngay bên cạnh giường bệnh mà, em không thấy sao?
Cô không nói gì, lại thiếp đi trong vòng tay của Thiên Long. Có lẽ tâm trí cô đã quá mệt mỏi rồi.
***
- Thiên Long, ngày hôm đó là anh đã tới cứu em và đưa em tới bệnh viện à?
- Ừm, là anh. Ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ Hà Khanh, anh đã lập tức lái xe đến đó. Em không tin à?
- Anh dùng nước hoa hãng nào?
- CK - Calvin Klein Man EDT. Em thích không? Anh mua cho em một lọ nhé?
Cô không nói gì. Trong lòng như có đóa hoa lưu ly đang nở rộ. Cô biết người đó sẽ là anh mà. Hương thơm bạch đàn đã khiến cô nhận ra anh.
Thì ra... anh vẫn luôn ở đây, sát bên cạnh cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...