Gần tám giờ tối, hội trường diễn ra buổi họp báo đông nghịt người, cảnh tượng náo nhiệt tới mức khiến người ta nhìn vào phải thấy giật mình. Thậm chí có người còn không có ghế ngồi, phải chen chúc giữa những lối đi.
Mọi người ai nấy đều đang bàn tán rôm rả về những sự kiện vừa qua trong lúc chờ đợi mọi thứ bắt đầu, đồng thời hiếu kỳ dự đoán xem một lát nữa đây trên sân khấu sẽ diễn ra những sự kiện gì.
Trên con đường náo nhiệt nhất thành phố được thắp đèn sáng rực về đêm, không hẹn mà gặp, hai chiếc xe hơi đang chở hai nhân vật quan trọng nhất của buổi họp báo này xuất hiện cùng lúc trước tòa nhà Rose.
Cửa của chiếc xe muôn phần sang trọng hơn mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Hiện trường thoắt cái trở nên hỗn loạn, từng đợt ầm ầm như sóng cuộn vang đến.
‘’Đến rồi, đến rồi kìa!’’
“Mau lên, mau lên!”
Đám phóng viên đã chực chờ sẵn trước sảnh từ rất sớm mắt sáng lên như hổ trong thấy mồi, sau đó lại như nước lũ ầm ầm tràn tới, kích động tạo thành vòng vây, micro liên tục chĩa về phía một cô gái mà thi nhau đặt câu hỏi, trong đó có cả những câu mang hàm ý mỉa mai giễu cợt khiến đối phương phải khó chịu.
Nhân viên an ninh của buổi họp báo đều là những người huấn luyện kĩ càng nên giờ phút này đã phát huy rất tốt vai trò của mình, nên cứ thế ngăn cách Phương Ly và đám người cuồng nhiệt, đồng thời mở một lối đi để cô thuận lợi tiến vào trong.
Chiếc váy màu màu hồng phấn của hoa anh đào khiến cô tựa như tiên nữ mùa xuân, tràn đầy sức sống.
Mái tóc bị gió cuốn nhẹ khẽ tung bay để lộ dung nhan xinh đẹp, đôi mắt trong veo kêu ngạo sáng ngời dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ thu hút.
Mỗi một bước đi, mỗi một cử chỉ đều rung động lòng người.
Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Vẻ đẹp như thế…
Chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng đủ để người ta thương nhớ cả đời.
Thảo nào có thể khiến hai chàng thiếu gia quyền thế bậc nhất phải điên đảo…
Thật ra đến chính cả Phương Du cũng không khỏi kinh ngạc khi con nhỏ người hầu hèn mọn dơ bẩn của gia đình mình năm đó bây giờ lại xuất hiện muôn vàn xinh đẹp và khí chất như thế, dù đã được nhìn thấy trên phim và tạp chí nhưng tận mắt chứng kiến ngoài đời cũng không khỏi giật mình khó tin.
Trái với hình ảnh đám đông vừa được nhìn thấy ở Phương Ly, Phương Du xuất hiện bộ váy dạ hội màu đỏ chói mắt, vạt trước dài đến đầu gối, vạt sau có tà kéo dài, bên trên còn đính đầy những viên đá lấp lánh, phần ngực xẻ sâu khoe trọn vòng một, đôi môi được tô lên lớp son rực rỡ.
Thật khiến người ta không khỏi cảm thán, có người nghĩ mình là đại minh tinh đang đi thảm đỏ đấy à?
Trước khi đến đây Phương Du đã mất hết mấy giờ đồng hồ dày công trang điểm tinh xảo cũng như cố tình ăn mặc thật lộng lẫy, gợi cảm nhất để có màn xuất hiện lung linh hoàn hảo nhất đồng thời thu hút hàng trăm ngàn ống kính máy quay chĩa về phía mình.
Thế nhưng nào ngờ thực tế lại khác xa với những gì bản thân tưởng tượng hàng trăm nghìn lần!
Thế nào mà cô ta, nhân vật chính và cũng là người triệu tập buổi họp báo này bị bỏ lại bên ngoài đám đông, mọi hào quang tập trung hết trên người Phương Ly đó còn cô ta lại bị xem như một kẻ qua đường vô danh tiểu tốt, nỗi hận này cất đâu cho hết!
- Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Hết cách để được chú ý, Phương Du bèn lao đến trước mặt Phương Ly, câu thăm hỏi cùng nụ cười dịu dàng đầy giả tạo, trong ánh mắt lại lộ ra lòng căm hận đến tận xương tuỷ.
Phương Ly đứng lặng yên không đáp, ánh mắt lạnh băng cũng không chớp lấy một cái, giống như trước mặt mình hoàn toàn là không khí.
Những gì cô gái này năm đó nợ cô, từ lâu cô đã không tính toán cũng không muốn nhắc đến nữa, nào ngờ cô ta lại vừa ăn cắp vừa la làng, bám theo cắn lấy cô không buông, vậy thì đừng trách cô tận dụng cơ hội này để giải quyết triệt để mọi ân oán năm xưa, lấy lại công bằng cho bản thân mình, thứ vốn đã tưởng bị thời vùi lấp mất rồi.
Phương Du giận quá hóa thẹn, chẳng biết đánh trống lãng cách nào ngoài việc đem ánh mắt đảo một lượt xung quanh, rồi đột ngột đôi đồng tử của cô ta sáng lên, giọng nói đầy giễu cợt
- Ấy dà, sao không thấy Giang tổng đâu hết vậy, anh ấy chẳng phải chồng chưa cưới của cô sao? Lẽ ra phải tháp tùng cô đến đây mới đúng chứ. Hai người trước kia chẳng phải lúc nào cũng tranh thủ cơ hội diễn màn kịch lãng mạn trước mặt cả thế giới sao? Lẽ nào… Haizz, người ta thường bảo ông trời có mắt gieo nhân nào gặp quả nấy quả nhiên không sai!
Lời nói mập mờ nhưng mang ẩn ý ai nấy đều hiểu.
Đám phóng viên bỗng yên lặng, chằm chằm nhìn nét mặt thể hiện của Phương Ly, lòng thầm chờ đợi cuộc chiến tranh giữa hai người phụ nữ.
Thời gian gần đây phải đối mặt trước hàng loạt tin đồn từ ác ý đến tàn nhẫn nhất, thậm chí giờ phút này đây chẳng có lấy một người bên cạnh bảo vệ, lại còn hứng chịu công kích, chẳng ai ngờ được Phương Ly vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh thản nhiên đến vậy.
Cô trả lời một cách lạnh nhạt
- Có cần tôi lên sân khấu mượn micro xuống tận đây cho cô không, buổi họp báo còn chưa bắt đầu đã nóng lòng muốn hủy diệt tôi như vậy à? Đáng tiếc cô sẽ không có cơ hội đó đâu! Còn nữa, câu cuối cô để lại cho bản thân mình dùng đi!
- Cô…- Phương Du vừa tức vừa hận
Phương Ly nói xong thì cất bước đi thẳng vào trong, đám phóng viên ùn ùn kéo theo sau, bỏ lại người con gái mặt mày méo mó đứng trơ trọi, gió bên ngoài thổi đến lạnh toát nhưng không cách nào dập tắt được lửa giận trong lòng.
"Nhan sắc xinh đẹp thì thế nào, được người người săn đón thì thế nào chứ?”
‘’Mày cũng chỉ là một đứa con gái lẳng lơ đê tiện mà thôi!”
‘’Để xem lát nữa tao lột mặt nạ của mày xuống thế nào?’’
“Tao sẽ cho mày muôn đời không ngóc đầu dậy nổi.”
Đúng tám giờ, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Hội trường lớn sáng trưng như ban ngày, hàng nghìn ánh đèn flash chớp liên tục, cửa chính lúc này bị đóng lại.
Giang phu nhân ngồi ở vị trí hàng ghế đầu dành cho những khách mời danh dự.
Theo thỏa thuận trước đó với Phương Ly, bà hứa với sẽ chỉ ngồi yên bên đưới để làm một khán giả theo dõi ‘cuộc chiến’ trên sân khấu mà không có bất kì hành động hay lời nói nào can thiệp vào.
Còn Ngọc Mai thì đang mang thai nên Phương Ly không muốn cậu ấy đến đây để chứng kiến Phương Du đặt điều dối trá về cô rồi lại kích động nên trước đó đã căn dặn anh Thiếu Dương là hãy giữ cậu ấy ở nhà và trông coi thật kĩ.
Cũng may là buổi họp báo này được truyền hình trực tiếp, thậm chí trước đó còn được các đài thi nhau mua bản quyền lên sóng nên cô mới có thể thuận lợi thuyết phục Ngọc Mai chịu ở yên một chỗ ăn bắp rang bơ thưởng thức phim...!!!
Và cũng còn một người cần được trông coi nữa…Nhưng nếu là Đỗ Duy Thành thì cô rất yên tâm giao chị hai cho anh ấy!
………….
Rèm cửa sổ màu trắng đung đưa trong cơn gió lạnh về khuya xuyên qua khung cửa sổ.
Trong căn phòng tối tăm tĩnh lặng quen thuộc, Giang Tuấn ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da đắt tiền.
Không còn là chàng hoàng tử mang hào quang của lúc trước, đôi mắt anh thâm quầng để lộ dấu tích của sự mất ngủ, râu ria lởm chởm, sắc mặt tiều tụy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm không rời hướng về phía màn hình tinh thể lỏng cực lớn để chờ đợi sự xuất hiện của một người...
Bàn tay khẽ vươn ra chạm vào gương mặt người con gái, trong đáy mắt dần dần xuất hiện giọt nước mắt, chầm chậm lăn xuống má
Cô được ánh sáng rực rỡ vây quanh, gương mặt trong sáng như thiên thần không thuộc về thế gian này, còn anh, thế giới xung quanh đâu đâu cũng là bóng đen nặng nề đang bao phủ lấy.
Anh và cô…
Quả thực là hai thế giới khác nhau rồi…
Sau tất cả mọi chuyện, cô đã không còn muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe giọng nói của anh, không cần sự bảo vệ của anh thậm chí không muốn tên anh xuất hiện trong cuộc đời cô nữa…
Bởi vì anh đã làm sai quá nhiều chuyện nên đến tư cách để đứng trước mặt nói câu xin lỗi với cô cũng không có…
Giờ đây chỉ có thể đứng từ nơi rất xa âm thầm quan sát cô thế này…
Cầu mong cô đủ mạnh mẽ vượt qua tất cả, dũng cảm đối mặt với hết thảy sóng gió của cuộc đời, cầu mong tất cả may mắn và hạnh phúc sẽ đến với cô…
Còn anh, anh đã quyết định buông tay…
…………
Đứng trên sân khấu, Phương Du với tư cách là người triệu tập buổi họp báo này hướng mắt về toàn thể mọi người dưới khán đài, khóe môi mỉm cười rồi dõng dạc hô to
- Cảm tạ toàn thể quý vị tối nay đã cất công đến đây, hôm nay tôi tổ chức họp báo là muốn vạch trần bộ mặt dối trá của người con gái đang đứng cạnh tôi lúc này đây!
Giọng nói chứa đầy sự căm tức oán hận khiến hầu hết các phóng viên và khán giả bên dưới kinh ngạc, hội trường ồn ào náo động.
Chỉ chờ có như thế, phóng viên thi nhau dồn dập đặt câu hỏi cho Phương Du
“Xin cô nói rõ, rốt cuộc quan hệ thực sự của cô và cô Phương Ly đây là gì?”
“Cô từng nói cô ấy có một đứa con trai nhưng không thừa nhận, xin hỏi có bằng chứng gì không?”
“Vì sao cô lại chọn thời điểm này để lên tiếng?”
“Đằng sau đó có mục đích gì không?”
Phương Du la to đầy đắc ý. Gia nhập làng giải trí bấy nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên cô được tận hưởng cái gọi là hào quang của sự nổi tiếng và đám đông bu kí giả quanh. Sức hấp dẫn của nó quả thật có thể khiến người ta lầm đường lạc lối.
- Xin mọi người trật tự! Đừng vội, tôi sẽ trả lời từng người, từng người một!
Phương Ly nhìn Phương Du chằm chằm, đôi mắt không chút tia sáng nào, sau đó hạ giọng đầy mỉa mai
- Phương Du, bao nhiêu năm không gặp, tôi cho rằng cô sẽ thông minh lên một ít, nào ngờ đến giờ vẫn ngu xuẩn như vậy.
- Cô nói như vậy là sao? - Phương Du đanh mặt lại
Phương Ly mỉm cười nói, âm thanh mềm mại trong suốt, không hề có một chút chần chờ do dự.
“Cô một hai nhắm vào tôi, hao tâm tổn sức hủy hoại danh dự của tôi cũng chỉ vì bước chân vào làng giải trí đã lâu rồi nhưng vẫn chỉ được giao những vai phụ nhỏ như hạt đậu, muốn được mọi người chú ý nhưng bởi vì tài năng không có, tác phẩm tiêu biểu không có nên muốn lợi dụng mối quan hệ trước kia của chúng ta, dùng tôi để làm bàn đạp để ngoi lên.
Nhưng đáng tiếc, tất cả những điều đó chỉ càng khiến tôi được giới truyền thông biết đến nhiều hơn, ngày một nổi tiếng hơn, ngược lại là cô, thử hỏi toàn thể quý vị ở đây xem, sau khi buổi họp báo này kết thúc, có bao nhà sản xuất, nhà đầu tư sẽ tìm đến cô, một kẻ bịa đặt dối trá, dựng chuyện vu khống người khác thậm chí còn không biết đường hối cải.”
- Ai bảo, tôi hoàn toàn không hề có mục đích đó, cô cố ý nói ra những lời này chỉ muốn ngăn chặn tôi vạch trần những chuyện xấu xa trong quá khứ cô đã làm thôi đúng không?
- Cô thử đi! - Ba chữ thật nhẹ nhàng nhưng kiên quyết
- Cái gì? - Phương Du trợn mắt lên
- Nếu nghĩ là có thể thắng được tôi thì cứ thử đi! Tôi cũng muốn biết là trước kia tôi đã làm chuyện xấu gì! - Phương Ly thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động cùng nụ cười thoáng nhẹ trên môi
Bàn tay Phương Du tức tối siết chặt một góc váy trên người đến nhăn nhúm.
Được lắm Phương Ly, mày dám thách thức tao sao, hôm nay tao nhất định sẽ cho mày không còn mặt mũi, phải quỳ gối lếch ra khỏi hội trường này trong tiếng nguyền rủa của tất cả mọi người.
- Cô là kẻ xấu xa lấy oán báo ân, ba tôi cưu mang cô từ lúc mày còn bé tí, nào ngờ cô không biết ơn thì thôi còn nổi lòng tham ăn cắp đồ đạc quý giá trong nhà cô bán lấy tiền.
Trên màn hình lúc này bất chợt chiếu lại đoạn video lúc trước Phương Ly bị ‘bắt quả tang’ ăn cắp ở Phương gia.
Đám đông không có gì lấy làm kinh ngạc vì trước khi đến đây họ cũng đã được xem qua. Họ chị tò mò liệu Phương Ly sẽ đối chấp với cáo buộc này bằng cách nào?
Phương Ly không nhìn về phía màn hình lấy một lần, âm thanh nức nở của chính mình năm xưa phát ra không khiến cô lay động dù chỉ một chút.
Cô lạnh lùng dứt khoát, ánh mắt như băng đá nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt mình
- Tôi không có làm những việc đó! Tất cả đều là cô lợi dụng lúc bạn thân của tôi gặp nguy khó mà dùng tiền mua chuộc cậu ấy đem trang sức bỏ vào phòng tôi nhằm giá họa cho tôi!
- Nói bậy! Cô có bằng chứng gì mà bảo tôi làm chứ? - Phương Du trừng mắt như muốn nuốt chửng cô
- Bạn thân của tôi hôm nay cũng có mặt ở đây, nếu cần tôi sẽ bảo cậu ấy bước ra kể lại hết sự tình năm đó. Nhưng mà có một chuyện cô không ngờ được đâu, đó là lúc cô bị cô dùng tiền mua chuộc cậu ấy đã lén lút ghi âm lại hết phòng trường hợp cô lật lọng nói năng hai lời. Đợi tí tôi sẽ phát lên cho hết thảy mọi người cùng nghe.
Phương Ly chứng thực cho lời nói của mình bằng cách lấy trong túi xách ra ra một chiếc bút ghi âm cỡ nhỏ đưa tới trước mặt mọi người.
Phương Du mặt mày tái mét vì sợ hãi. Cô ta đã lường trước việc con nhỏ tên Hiểu Lam đó có thể xuất hiện, nhưng cô không sợ vì vốn không có gì chứng minh lời của nó nói là thật, hơn nữa bạn thân bao che cho nhau là bình thường, sẽ không có bất kì ai tin đâu. Nào ngờ lại từ đâu rơi xuống một đoạn ghi âm.
Nhìn bộ dạng của Phương Du, Phương Ly có thể đoán được cô ta đã bị đưa vào tròng.
Thực ra hôm nay Hiểu Lam vốn dĩ không ở đây, tất cả là ý định của cô.
Thứ nhất bởi vì cô biết là chuyện ‘vu oan giá họa’ năm xưa là vết thương lớn và nỗi ân hận sâu sắc trong lòng cậu ấy, cô không muốn khơi lại chuyện cũ khiến cậu ấy thêm buồn bã đau lòng, hơn nữa giới truyền thông phức tạp ra sao cô đã được chứng kiến nên tuyệt đối sẽ không để cậu ấy vướng vào.
Thứ hai cho dù cậu ấy đủ can đảm đứng trước đám đông nói ra thì chưa chắc gì có mấy ai tin, trái lại cách dọa người của cô lại có hiểu quả.
- Tôi đối với Phương lão gia nhất mực tôn kính như cha của mình, không hề có lòng riêng. Dù tôi có nghèo đến đâu cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện tham lam bất kì thứ gì không thuộc về mình, bởi vì tôi tin trên đời này có nhân quả, làm chuyện xấu nhất định sẽ chịu trừng phạt thích đáng. Cũng giống như kẻ đang đứng trước mặt tôi nhỉ! Tôi nói vậy có đúng không, Phương tiểu thư?
Phương Du chột dạ la to, cố tình hướng sự chú ý của đám đông sang “tội trạng” khác của Phương Ly. Và với lần này cô ta rất mực an tâm rằng không thể nào xuất hiện bằng chứng chống lại mình nữa!
- Vậy còn anh Minh Khải, vị hôn phu trước kia của tôi thì sao? Cô có dám nói mình không dụ dỗ anh ấy, liếc mắt đưa tình lúc anh ấy đến Phương gia, cố ý làm đổ canh lên người để thu hút anh ấy, thậm chí sau đó còn chủ động đề nghị hẹn hò, âm thầm giăng bẫy khiến anh ấy hủy bỏ hôn ước. Chuyện xấu của cô năm đó An Hoa ai ai cũng biết, tìm đại một người để hỏi cũng ra kết quả!
Rồi cô ta lại hướng mắt về sân khấu, bất chợt hạ giọng, tuôn ra những lời giống như kịch bản được soạn sẵn và tập luyện trước đó nhiều lần, cố thể hiện nỗi đau làm lay động lòng người.
- Mọi người có biết không. Tình cảm trong sáng đẹp đẽ của chúng tôi vậy mà lại bị hủy hoại chỉ vì người khác giở thủ đoạn. Thế giới này thật sự rất đáng sợ khi ba của tôi chính là ân nhân cưu mang Phương Ly này từ nhỏ, còn tôi trước đó cũng xem cô ta như em gái ruột trong nhà.
Tiếp theo đó màn hình lại hiện lên bức ảnh được chụp lén năm xưa, cảnh anh Minh Khải chở cô trên xe đạp và cảnh hai người ôm nhau trong sân trường.
Giữa những ánh đèn chớp loà chói mắt, cô ta cố rơi nước mắt và thể hiện sự khoan dung vị tha của mình
- Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì, nuốt nước mắt vào trong, chấp nhận bị anh Minh Khải từ hôn, mặt mũi bị hủy hoại miễn là cô thực lòng bên cạnh mang lại hạnh phúc cho anh ấy, nào ngờ có kẻ lòng tham vô đáy, có được rồi lại vứt bỏ anh ấy quay sang quyến rũ bạn thân anh ấy…Cô nói đi tại sao cô lại đối xử độc ác với anh ấy như vậy?
_BỐP BỐP BỐP
Trong lúc dưới khán đài mọi người vẫn nín thở dõi theo từng cử động của Phương Ly thì một tràng pháo tay giòn giã của cô lại vang lên
- Quá đặc sắc, Phương Du tiểu thư, nếu lúc đóng phim cô cũng có thể phát huy hết tài năng như màn trình diễn mới rồi thì chắc đã sớm lên nữ chính và cũng không cần phải đứng đây bày trò vu khống tôi đâu!
Phương Du ngơ ngác, cô ta cứ nghĩ Phương Ly sẽ gấp rút chửi rủa phản bác cô ta, không ngờ lại có phản ứng như vậy. Cô ta cố trấn tĩnh tinh thần
- Thái độ như vậy là ý gì? Cô là kẻ thứ ba dụ dỗ vị hôn phu của người khác, vậy mà dám làm không dám nhận còn bày trò đánh trống lãng? Sợ hết thảy những người ở đây sẽ khinh bỉ mình đúng không? Đúng là hạng đàn bà dối trá không biết xấu hổ!
Đôi mắt Phương Ly bỗng dưng âm u nhìn chằm chằm kẻ trước mặt
- Phương Du, tôi vốn dĩ muốn tha thứ bỏ qua cho cô, vậy mà cô không hề có chút suy nghĩ hối cải, vậy thì tôi cũng chẳng cần vì lão gia mà nể nang cô thêm nữa!
Đến mức này Phương Du vẫn nghĩ phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía mình nên hất cằm về Phương Ly vênh váo
- Mày nói tao nói dối, vậy thì mày có chứng cứ gì để tự chứng minh mình trong sạch, có giỏi thì mang ra đây cho tao và mọi người xem! Mang ra đây!
Thấy Phương Ly chớp mắt lặng yên không nói gì, Phương Du càng được nước cười ha hả khoái chí rồi lớn giọng đắc thắng
- Sao, mày bị câm rồi à, hay tao nói đúng quá nên không còn lời nào để biện minh cho mình nữa! Còn không mau quỳ xuống xin tao!
- Về vấn đề này, để tôi trực tiếp giải thích sẽ tốt hơn!
Cánh cửa hội trường im lìm đột ngột mở ra, thân ảnh tuấn tú tiền về phía khán đài, chủ nhân của câu nói vừa rồi thu hút hết ánh nhìn của tất cả mọi người.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng kiểu cổ điển, lịch sự và nhã nhặn, khí chất ung dung gần gũi.
Dáng người cao dong dỏng, đôi mắt sáng rực, như bao quanh bởi luồng sáng ấm áp dịu dàng, anh từng bước mạnh mẽ hướng về sân khấu, hướng về phía người con gái mà mình mong ngóng được gặp lại kia.
Giây phút nhìn thấy cô, ánh mắt anh rực sáng sự vui mừng.
Phương Ly vẫn đứng ngây ra đó, sóng mũi cay cay, sau đó không kìm được nước mắt rơi trên má nhưng khóe môi lại bất ngờ cong lên thành nụ cười.
Đây là nụ cười tự nhiên nhất, thoải mái nhất, chân thật nhất những ngày gần đây.
Trong đám đông, anh và cô cùng nhìn nhau. Không khí như ngưng đọng lại.
Nụ cười rực rỡ của anh chiếu thẳng vào mắt cô.
Phương Ly cảm thấy anh vẫn giống như lúc xưa, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Bất luận trời gian có trôi qua bao lâu, cô mãi mãi vẫn khắc ghi vào tận đáy lòng hình ảnh một chàng thiếu niên trong sáng hiền lành đã xuất hiện trong thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cô.
Anh nhất mực dịu dàng và yêu thương cô, với đôi mắt trong trẻo và nụ cười tựa làn gió xuân thổi tới mang theo bao ấm áp cho người đối diện.
Tình yêu thuần khiết đẹp đẽ của anh cho dù không nhận được sự hồi đáp của cô nhưng anh không hề oán trách, ngược lại còn mỉm cười đón nhận và chúc cô sau này sẽ gặp người mình yêu thật lòng đồng thời người đó cũng mang lại hạnh phúc cho cô là anh đã mãn nguyện.
Mỗi lần nhớ đến cô luôn tự hỏi, trên thế gian này, liệu có bao nhiêu người con trai làm được giống như anh đây?
- Lâu rồi không gặp! Em vẫn khỏe chứ?
- Em…khỏe, còn anh?
- Anh vẫn khỏe…
Anh còn rất nhiều câu muốn nói với cô và anh biết cô cũng vậy. Tuy nhiên xét tình hình hiện tại thì đây hoàn toàn không phải là lúc thích hợp.
- Chúng ta nói chuyện sau nhé! Còn bây giờ, anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phương Du đưa tay lên che miệng, đôi mắt trợn to đầy hốt. Sắc mặt từ từ chuyển sang trắng nhợt, thoáng cái trông chẳng khác nào cái xác không hồn.
Cô ta có nằm mơ cũng không lường trước được mọi chuyện sẽ thành thế này? Anh Minh Khải chẳng phải đang ở nước ngoài, sao lại đột ngột trở về như vậy? Nếu anh ra mặt bênh vực cho nó thì bao công sức của cô chẳng phải đều đổ sông đổ biển hết sao? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Minh Khải quay người lại, vẻ mặt đầy tự tin, vui vẻ thoải mái đối diện với đám phóng viên.
- Chào tất cả quý vị, hôm nay tôi có mặt ở đây là để giải đáp những nghi hoặc trong lòng mọi người về mối quan hệ nhiều năm trước giữa tôi và cô Phương Ly đây…Tôi biết bây giờ trong đầu mọi người sẽ có rất nhiều thắc mắc. Xin mọi người cứ đặt câu hỏi, tôi sẵn sàng trả lời!
Tg: Chap sau mới sóng gió nha!^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...