Cô là ai?
Phương Ly có chị, đó là điều từ trước đến nay anh không hề hay biết. Nếu như khi nãy không phải chính tai nghe thấy chuyện này thì anh cũng không cách nào tin được.
Quai hàm của Lâm Hạo siết chặt.
Cho dù những lời đó có thể là nghe nhầm nhưng cảm giác của anh nhất định không thể nhầm.
Cô gái này có gương mặt giống Phương Ly như hai giọt nước, không chút sai lệch, gương mặt đó đã ăn sâu vào tâm trí anh, cho dù xuất hiện nơi biển người đông đúc anh cũng sẽ lập tức nhận ra, nhưng giờ đây lại đem đến sự xa lạ không cách nào lý giải được.
Hơn nữa khi bàn tay anh chạm vào cô, tận đáy lòng không hề dâng lên cảm giác rung động dù chỉ là một chút, mà ngược lại, nó trở nên trống rỗng, sau đó, như bị ai cào xé, nỗi đau đớn dần lan ra…
- Cô…là chị của Phương Ly?
- Anh…anh…không phải là sắp chết…- Vân Hà hoảng loạn không trả lời mà hỏi ngược lại, đến bây giờ vẫn nghĩ mình đang trong cơn ác mộng.
Lâm Hạo này rõ ràng trên người dính nhiều máu như vậy, bản tin sáng nay cũng đã nói lúc đưa đến bệnh viện anh ta đang trong tình trạng rất nguy kịch, có thể nói chuẩn bị xếp hàng đợi Diêm Vương gọi tên (^^) nhưng tại sao, tại sao người đang đứng trước mặt cô đây, lời nói rõ ràng mạch lạc đến từng chữ, lực nắm lấy tay cô cũng mạnh mẽ vô cùng, một chút cũng không giống đang bị thương…
Chuyện gì đang xảy ra thế này, chắc cô chết mất thôi …!
- Vậy còn Phương Ly, tại sao cô ấy không xuất hiện mà lại là cô, ‘tỉnh lại’, ‘tiếp tục chìm sâu trong giấc ngủ’ là thế nào? Cô mau nói tôi biết, rốt cuộc Phương Ly đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Hạo lớn tiếng quát Vân Hà, vừa gấp gáp vừa đau thương, đôi mắt anh đau khổ u uất, mọi thứ trong đầu đều trở nên chấn động cùng hỗn loạn.
Lồng ngực Vân Hà phập phồng khi nhìn vào người trước mặt, ánh mắt của anh, lời nói của anh, thậm chí cả hơi thở của anh đâu đâu cũng chỉ tồn tại hình bóng của một mình Phương Ly.
Dường như cho dù có xa cách nhau chân trời góc biển, cho dù em ấy có trở nên thế nào thì tình cảm mãnh liệt sâu sắc của anh cũng không bao giờ thay đổi.
Vân Hà siết chặt đầu ngón tay. Điên rồi, rõ ràng anh ta là người xấu, là người đã bỏ rơi con bé, lý nào lại…
Tất cả chỉ là ảo giác, nhất định là cô nhìn nhầm rồi…
- Tôi hỏi cô, Phương Ly đã xảy ra chuyện gì? - Giọng nói của Lâm Hạo lạnh lùng đến thấu xương
- Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là con bé sắp sửa gả cho người mà nó yêu thôi! Anh khỏe rồi thì chúc mừng anh, không hẹn ngày gặp lại!
Vân Hà nhận thức được bản thân đã phạm phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng, cô cố vùng khỏi cánh tay rắn chắc của anh mà chuồn đi nhưng nào có được, những ngón tay dính máu tràn đầy phẫn nộ như chiếc kìm giá lạnh tiếp tục siết chặt lấy tay cô, ngăn cản ý định toan bỏ đi của cô, giọng nói chuyển từ lạnh lùng chuyển sang đe dọa
- Nếu cô không nói Phương Ly ở đâu, thì đừng mong ra khỏi đây!
- Anh mau buông ta, tôi la lên anh sàm sỡ bây giờ!
Lâm Hạo biết hành động của mình bây giờ là quá lỗ mãng, những cử chỉ thất thố vô lễ với con gái như lúc này là điều trước nay chưa từng có, hơn nữa đây còn là chị của Phương Ly.
Thế nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, anh không thể để cô gái này đi được, tuyệt đối không thể để cô ta đi được. Bởi vì anh muốn gặp Phương Ly, anh muốn gặp cô đến phát điên, cho dù có phải trả mọi giá, giả dụ giống như hôm nay, đóng giả là người bị tai nạn.
Còn nhớ mấy giờ trước, lúc chiếc xe tải ấy lao đến trong cơn mưa mờ mịt, anh đã nghĩ tử thần đang gọi tên của mình, và kể từ đây anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa. Nào ngờ phút cuối tài xế đột ngột bẻ tay lái, lao thẳng vào một chiếc xe khác cũng di chuyển theo chiều ngược lại.
Kết cục, anh trở thành nhân chứng chứng kiến vụ việc và hợp sức đưa người bị tai nạn vào bệnh viện. Máu trên người anh cũng là vì nguyên nhân đó mà có.
Thế nhưng sau khi đến bệnh viện của nhà Lăng Thiếu Dương, cậu ấy lại bày cho anh một việc…
“Lát nữa cậu chỉ cần nằm trên giường ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi, mọi chuyện còn lại mình sẽ lo hết!’’
‘’Đây cũng không thể xem là lừa gạt Phương Ly, vì cậu có nói hay làm gì sai đâu, trăm sai ngàn sai đều là mình…’’
Không cách nào từ chối “lòng tốt” của cậu ấy, hơn nữa anh rất muốn biết, nếu như nghe được tin anh gặp chuyện, trước lúc chết anh chỉ muốn gặp cô một lần, thì liệu Phương Ly có bất chấp tất cả, kể cả hận thù trong quá khứ để mà chạy đến bên anh không?
Nào ngờ, kết quả lại quá mức nằm ngoài dự đoán…
_RẦM…
Cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt đột nhiên bật mở và đập vào tường do tác động của một đôi chân thon dài.
- Ngọc Mai, em đến đúng lúc lắm, người này…anh ta…
Vân Hà khẩn thiết cầu cứu. Bây giờ tất cả đều bại lộ, cô cũng không cần giả làm Phương Ly nữa rồi.
Vào cái hôm Phương Ly xảy ra tai nạn, cô đã tìm đến sự giúp đỡ của người bạn thân nhất của em gái mình - Triệu Ngọc Mai. Căn biệt thự nơi Phương Ly đang ‘nằm ngủ’ cũng là của em ấy. Và cũng chính nhờ sự hỗ trợ của em ấy cô mới có thêm can đảm diễn cái màn kịch này.
- Không phải anh muốn biết Phương Ly ở đâu sao? Thả chị ấy ra, tôi dẫn anh đi gặp cậu ấy. Cậu ấy đang ở chỗ tôi! - Hai tay khoanh trước ngực, giọng nói của Ngọc Mai thật bình tĩnh, đến mức không thể tự nhiên hơn được nữa
Lâm Hạo thẫn thờ vội bỏ tay ra, đôi mắt nhìn vào khoảng không xa xăm, nơi đó hiện lên hình bóng người con gái anh yêu nhất.
Vân Hà chạy vù về phía Ngọc Mai chất vấn bằng chất giọng chỉ đủ hai người nghe
- Cái quái gì đang diễn ra vậy? Bạn trai em lừa gạt chị, à không Phương Ly đến đây, tên này bị tai nạn mất nhiều máu chẳng những không chết lại cư nhiên giống như người bình thường, giờ lại đến em muốn dẫn anh ta đi gặp Phương Ly? - Vân Hà thấy cả người mình chao đảo, mọi thứ chỉ trong một buổi sáng mà trở nên rối tung
Ngọc Mai điềm tĩnh đáp
- Hai chúng ta đã thử mọi cách đều không thể nào gọi được Phương Ly tỉnh dậy. Có lẽ là vì em hay chị đều không phải người cậu ấy đang chờ đợi. Cho dù không muốn cũng chỉ đành…Hơn nữa anh ta đã biết việc Phương Ly gặp chuyện, nếu như không nói ra sự thật, chị nghĩ mình tiếp theo đây mình có thể sống bình yên sao? Với lại cho dù không nói, anh ta cũng sẽ có cách điều tra ra được thôi…Nghe em lần này đi…Đừng quên nhà em có camera, chúng ta có thể quan sát nhất cử nhất động của anh ta qua điện thoại, nếu anh ta giở trò với Phương Ly thì dứt khoát đem nó giao nộp cho công an.
Vân Hà khẽ gật đầu, rất nhẹ.
Sau đó cô cúi mặt xuống như muốn che đi tâm trạng phức tạp và sự rối bời trong ánh mắt của mình.
Có lẽ…
Đây là cái con người ta gọi là số mệnh an bài, là ý trời khó cãi…
Nhưng lỡ sau khi Phương Ly tỉnh dậy, nhìn thấy anh ta, tiếp tục day dưa gắn kết với anh ta, vậy thì…’’anh ấy’’ phải làm thế nào?
Không đâu, cô hiểu con bé, hận thù trong lòng nó, sẽ không dễ dàng buông xuống như vậy…
………………………
Trong căn phòng mang sắc xanh dịu dàng của nước biển, Lâm Hạo đứng im lìm như bức tượng đá cạnh chiếc giường trắng tinh, nỗi đau cuộn thắt trong lòng khiến anh không cách nào thở được.
Người con gái anh yêu, người con gái trong thời khắc cận kề cái chết anh vẫn mong được nhìn thấy đang nằm kia, thanh khiết đơn thuần đẹp đến hoàn mĩ.
Cô giống đang trải qua một giấc ngủ dài và mong manh tựa như lúc nào đó sẽ tan biến trong không khí.
Giọng anh rất nhẹ, rất nhẹ, giống như tiếng vọng từ đáy con tim vỡ vụn
- Phương Ly, tất cả đều là giả hết, em vì muốn trả thù anh nên mới cùng với chị em và bạn thân em dựng nên màn kịch này, đúng không?
Anh cúi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, để bàn tay nhỏ bé của cô lọt gọn vào lòng bàn tay anh sau đó nhẹ nhàng nắm chặt.
- Em chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ thôi đúng không? Em diễn tốt thật đấy, đúng là một diễn viên giỏi, nhưng em tưởng anh sẽ dễ dàng bị gạt như vậy sao?
Nếu như cô đang gạt anh thì đây là việc tàn nhẫn nhất cô từng làm…
Vân Hà và Ngọc Mai chỉ có thể đứng im lìm một góc mà chứng kiến cảnh tượng này.
Sự đời quả thật vô cùng kì lạ, cách đây không lâu, người con đằng kia là người mà họ mong cả đời này Phương Ly không gặp lại, vậy mà hôm nay, khi Phương Ly chìm sâu trong hôn mê, thì việc duy nhất họ có thể làm lúc này chính là tìm đến anh ta, mong anh ta có thể gọi Phương Ly tỉnh dậy.
Lâm Hạo đưa tay sờ tay lên gương mặt cô, anh mong rằng hình ảnh cô nằm đây chỉ là hư ảo, nhưng mà, khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô, chạm vào đôi mắt nhắm nghiền không động đậy của cô thì anh buộc phải trong đau đớn chấp nhận rằng đây là sự thật, hoàn toàn là sự thật…
- Anh rất muốn gặp em, nhưng không phải trong bộ dạng thế này. Anh phải làm thế nào đây?
Anh ước gì có thể thay cô gánh lấy tất cả. Chỉ cần cô tỉnh lại, chỉ cần cô vui vẻ mà tiếp tục cuộc sống này, chỉ cần còn có thể nhìn thấy nụ cười và giọng nói của cô thì anh sẽ không bao giờ đòi hỏi ở cô bất kì điều gì nữa…
Cho dù cô hận anh, mãi không tha thứ cho anh, hay thậm chí bắt anh trả giá gấp mười lần, gấp trăm, gấp nghìn lần cho những đau thương anh đã gây ra cho cô trong quá khứ anh cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận.
Thế nhưng rất lâu, rất lâu sau đó, hai hàng lông mi của Phương Ly vẫn không nhúc nhích, một cái rung nhẹ cũng chẳng có.
Ánh nắng rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ rọi vào, bao quanh hai người tạo một viền sáng tuyệt đẹp, nhưng trong mắt anh, mọi thứ xung quanh mới tối tăm làm sao…
Chỉ có ánh sáng phát ra từ người cô là mãnh liệt hơn cả…
Ánh mặt trời duy nhất của cuộc đời anh...
…………………
Kể từ hôm đó, bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần có thời gian anh đều vội vã chạy đến chỗ cô.
Trên đường tới, nếu như là ban ngày, anh sẽ ghé qua tiệm hoa, mua những bông hoa oải hương tươi tắn nhất để đặt trên chiếc bàn cạnh đầu giường cô, để đến khi cô tỉnh lại có thể nhìn ngắm chúng.
Có hôm, từ khi ánh nắng ban mai ló dạng trên bầu trời đến khi cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ tối đen như mực, anh vẫn ngồi lì bên giường của Phương Ly, lúc thì đờ đẫn ngắm nhìn cô, đôi vai thoáng chốc run nhẹ, lúc lại gợi nhớ cho cô nghe về những kí ức năm cô sáu tuổi, từ lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên đến những giây phút vui vẻ khi cô mười sáu tuổi ở Lâm gia, ở cạnh Ân Ân.
Anh biết, đó đều là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Hy vọng nó có thể níu kéo cô trở lại cuộc sống tươi đẹp này.
Anh giống như một người chồng chăm sóc vợ mình như những lời đã từng ước hẹn, cho dù ốm đau bệnh tật, vẫn mãi bên nhau không chia lìa…
Thế nhưng mọi nỗ lực rốt cuộc chỉ là vô vọng.
Linh hồn Phương Ly như thể đã tan biến từ lâu, chỉ còn thân xác ở lại, cô không hề có bất cứ phản ứng gì với mọi thứ xung quanh, anh có làm thế nào cô vẫn không chịu mở mắt ra nhìn anh dù chỉ một lần…
Lại một đêm nữa trôi qua, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc đèn giường là nơi duy nhất đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Lâm Hạo đau khổ nhắm nghiền mắt, hồi lâu, ngón tay anh run rẩy sờ lên mặt cô
“Em dày vò trừng phạt anh như vậy vẫn chưa thấy đủ sao? Em tỉnh lại đi, muốn anh làm gì cũng được, muốn tiếp tục bắt anh trả giá thế nào cũng được…”
“Thậm chí cho dù một giây sau khi tỉnh lại em quay trở về bên cạnh người đó, gả cho cậu ta thì anh cũng sẽ cam tâm chấp nhận kết quả này, chúc phúc cho em, và mãi mãi không tìm đến em, không làm phiền cuộc sống của em nữa…”
“Anh chấp nhận thua cuộc. Xin em, hãy tỉnh dậy có được không?”
Gió đêm thổi, chiếc rèm cửa sổ màu xanh nước biển bay phần phật.
………………..
Ánh nắng vàng nhạt của buổi sớm mai từ cửa sổ tràn vào khắp căn phòng, ánh nắng nhảy nhót lung linh đánh thức người con trai ngủ quên bên cạnh giường.
Cảm giác trống rỗng nơi bàn tay truyền đến khiến Lâm Hạo giật mình mở to mắt bật dậy.
Chiếc giường niệm bên cạnh trống trơn lạnh ngắt, căn phòng vắng lặng chỉ có mình anh cùng tiếng gió thổi làm tung bay rèm cửa.
Hay là…anh cũng không có cách nào gọi được cô tỉnh dậy nên hai người bọn họ nhân lúc anh ngủ quên đã mang cô đi…
Nếu không phải là như thế thì…
“Cho dù một giây sau khi tỉnh lại em quay trở về bên cạnh người đó, gả cho cậu ta thì anh cũng sẽ cam tâm chấp nhận kết quả này, chúc phúc cho em, và mãi mãi không tìm đến em, không làm phiền cuộc sống của em nữa…”
Cho dù là vậy, chí ít khi cô tỉnh lại, hãy để cho anh được nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng trước mặt anh một lần có được không?
Cô hận anh đến mức, cứ thế này mà lạnh lùng bỏ đi, mà rời khỏi thế giới của anh sao?
Lâm Hạo vội vàng chạy ra cửa, nhưng bàn tay vừa mới đặt lên nấm đám cửa thì cánh cửa đã “tách” một tiếng, tự mở ra!
- Cuối cùng anh cũng dậy rồi à?
Đây liệu có phải lại là một giấc mơ, mà khi thức giấc, sẽ tiếp tục dày xéo trái tim anh không thôi?!
Phương Ly đứng trước mặt anh, xinh đẹp rạng ngời, nở nụ cười thuần khiết ấm áp khiến anh chỉ muốn ngắm nhìn mãi.
Anh còn nhớ lần cuối cùng được nhìn thấy nụ cười này của cô chính là sáu năm về trước. Dù thời gian đã lùi xa, nhưng hình ảnh ấy mãi khắc sâu trong trí nhớ của anh.
Đây đích thị là một giấc mơ rồi. Một giấc mơ mà anh mong mình không tỉnh lại nữa…
Cô nắm lấy tay anh, đôi mắt dịu dàng như mặt biển
- Anh đói bụng chưa? Em mới làm cơm sáng, vẫn còn nóng nổi, chúng ta cùng nhau xuống ăn đi!
Đôi bàn tay ấm áp của cô khiến anh giật mình, giấc mơ lại có thể thật đến như thế sao?
Tg: Nếu như đoạn cuối là mơ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...