Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chị Ly Ly!

Âm thanh từ xa vọng tới, giống như trong giấc mơ, song lại rất rõ ràng bên tai.

Sự xấu hổ và thổ thẹn khiến Phương Ly không dám quay lại nhìn con bé.

‘’Ân Ân, ngày nào em còn cần chị thì chị sẽ chẳng đi đâu cả, cùng chơi đùa và nấu nhiều món ngon cho em.’’

Nhiều năm trôi qua lời hứa đó vẫn in sâu trong tiềm thức của Phương Ly.

Người ta bảo trước mặt trẻ con không được nói dối, nhưng cô…đã phá vỡ lời hứa sẽ mãi bên cạnh con bé của mình, mỗi lần nhớ lại tiếng khóc của nó vào cái hôm tạm biệt để đi nước ngoài trái tim cô không sao thở nỗi.

Nghe Ngọc Mai kể lại rằng không lâu sau đó bệnh của Ân Ân rốt cuộc đã khỏi, con bé chẳng những nhớ rõ ràng những chuyện xảy ra trước lúc Lưu Nhã Đình bỏ rơi nó, biết được ai mới thật sự là chị ruột của nó, mà còn…không mất đi kí ức về Phương Ly cô.

Nhiều năm vậy rồi con bé vẫn không bỏ cuộc, mỗi lần về nước là lại đến tìm Ngọc Mai, mong cậu ấy có thể giúp liên lạc với cô, và tất nhiên Ngọc Mai không đồng ý.

Nghĩ đến đây, Phương Ly đưa tay lên lau đi dòng nước mắt thì đã phát hiện Ân Ân đứng bên cạnh mình bao giờ.

- Chị ơi, chị không nhận ra em sao? Em là Ân Ân nè chị! - Con bé đứng ngơ ngác buồn bã, đưa tay níu lấy đôi vai gầy đang run lên của cô

Phương Ly quay đầu lại. Thời gian trôi qua nhanh thật. Tiểu công chúa nhỏ bé ngày nào giờ đã mười một, mười hai tuổi rồi, cao lớn hẳn ra, nhưng vẻ đáng yêu như một con búp bê, đôi mắt to tròn long lanh, môi hồng chúm chím thì vẫn như xưa.

Con bé như vỡ òa khi nhìn thấy gương mặt cô

- Đúng là chị rồi, sao chị đi lâu như vậy chứ? Sao lại trốn kĩ như vậy chứ? Ân Ân rất nhớ chị, năm nào sinh nhật em cũng ước chị sẽ trở về, em không cần quà gì cả, chỉ cần chị về với em thôi!

- Xin lỗi em… Chị thật lòng… xin lỗi em...- Ngoại trừ trăm ngàn câu xin lỗi Phương Ly thật chẳng biết nói gì hơn nữa, lắc đầu nhắm mắt mặc dòng lệ trong suốt chảy xuống

Ân Ân ôm chặt lấy cô, người run run, mếu máo nức nở

- Mặc dù người lớn không ai nói cho Ân Ân biết là vì sao chị lại bỏ đi nhưng em biết chị là có lý do. Em biết chị thương em nhất trên đời, còn hơn cả chị hai của em, chị, từ nay về sau chị đừng bỏ em mà đi nữa nhé!

- Ân Ân, em thật sự không giận chị sao? Không giận chị năm đó đã đóng giả chị hai em gạt em sao?

- Không, Ân Ân không bao giờ ghét chị! Ân Ân rất yêu chị, em muốn sống cùng chị cả đời.

Phương Ly đưa tay vuốt mái tóc mềm của nó. Ân Ân của sáu năm trước và sáu năm sau vậy mà chẳng thay đổi gì cả.

Lâm Hạo đứng đó chứng kiến màn hội ngộ của hai chị em, trầm mặc mím chặt môi, lồng ngực nhói đau dữ dội

Bi kịch mà cô phải chịu, Ân Ân phải chịu, sự đau khổ phân ly đó, tất cả là do anh, là anh…

- Mẹ ơi!

Không khí đang chùng xuống bỗng dưng tươi sáng hơn khi có sự xuất hiện của Lạc Lạc, thằng bé từ trong bếp chạy ra, ánh mắt trẻ con chứa đựng đầy vui sướng hạnh phúc

- Mẹ ơi, trong bếp có nhiều bánh ngon lắm ạ! Mẹ vào ăn chung với Lạc Lạc đi!


Ân Ân chết sững như trời trồng

- Chị Ly Ly, nhóc này mới gọi chị là gì thế? Mẹ?! Hổng lẽ nó là con trai của chị hả?!

- À, ờ…- Phương Ly tự dưng mất tự nhiên, nói sang chuyện khác. - Lạc Lạc, chào chị Ân Ân đi con

- Chào chị Ân Ân, em là Lạc Lạc.

Ân Ân không quan tâm đến thông tin đó, mắt vẫn mở to

- Nhóc thật sự là con của chị Ly Ly hả? Thế ba nhóc là ai thế?

Phương Ly giật mình định cản lại nhưng nào có kịp

- Hì, Lạc Lạc là con trai của mẹ Phương Ly và ba tiểu nhân, à không là ba thôi! - Thằng bé nói xong còn dùng tay chỉ vào ‘’bức tượng’’ đứng cạnh đó không nói gì từ nãy tới giờ

Ân Ân đưa tay bụm miệng, kinh hoàng kêu to

- Anh chị…có con rồi hả? Nhưng ba mẹ nói, một cặp đôi yêu nhau rồi đám cưới thì mới có em bé được! Ân Ân nhớ rõ ràng, anh chị năm đó chưa cưới nhau mà!!!

- Hai người lớn: ‘’…’’

- Em biết rồi nha, năm đó anh chị lén em cưới nhau mà không cho em biết đúng không? Xấu ghê! - Con bé đầy tự tin vào suy nghĩ của mình

- Hai người lớn:’’…’’

Thôi thì thà để nó nghĩ như vậy còn hơn!

- Quên mất, em đợi chị một chút nhé, chị vào bếp nấu một ít thức ăn cho chủ tịch Lâm rồi chị em chúng ta sẽ cùng trò chuyện với nhau tiếp.

Phương Ly nói xong thì nắm tay Lạc Lạc rời đi, Ân Ân cũng lật đật chạy theo đến nhà bếp.

- Chị ơi, cho em giúp chị với!

- Thôi, em còn nhỏ, cứ để chị làm cho!

- Ân Ân làm được mà, em cũng thường giúp mẹ Gia Mỹ mấy chuyện lặt vặt, chị ơi, cho em giúp chị nhé! - Con bé nũng nịu lay cô

- Được rồi, nhưng em phải cẩn thận kẻo đứt tay hay bỏng đấy! - Phương Ly lấy thêm một cái tạp dề đưa cho Ân Ân, rồi cẩn thận dặn dò

- Hở, anh hai, anh đang làm cái gì thế?

Ân Ân lúc quay người lại mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy thân hình cao lớn hiên ngang bước vào, nhà bếp rõ rộng rãi nhưng chợt có cảm giác chật hẹp. Lạc Lạc đang ngồi trên ghế ăn bánh cũng ngửa cổ nhìn anh.

Cái quan trọng nhất không phải là việc anh hai xuất hiện ở đây mà là cái hành động tự giác cởi áo khoác ngoài thật nhanh, xắn tay sơ mi lên cao, nét mặt hình sự, giống như chuẩn bị choảng nhau với người ta!!! À không không, là chuẩn làm một việc gì đó vô cùng nặng nhọc, vô cùng quan trọng.


Là gì thế nhỉ? Lẽ nào là bắt chuột và gián?!!! (t/g: Ân Ân thật đáng yêu)

- Là chủ tịch bảo anh ấy vào phụ chị một tay đấy, bởi vì…- Phương Ly đang nói thì kịp nhận ra mình suýt lỡ lời nên dừng lại ngay, đưa tay bịt miệng, may quá…

Đôi mắt Ân Ân lóe lên tia sáng kì dị

- Anh hai có vẻ nghiêm túc lắm, chị còn không mau chống thất nghiệp cho anh ấy đi!

- Thôi đi, anh ta thì có thể làm được gì, cùng lắm là rửa rau…- Phương Ly bĩu môi, cái đó thì lại quá là nhẹ nhàng, cũng chẳng tốn công sức gì, cô tự làm cho rồi

- Chị, em có ý này…- Ân Ân ranh ma nhe răng cười

Hai phút sau, Lâm Hạo tay cầm con dao hướng mắt về cái bọc nhỏ trên bàn.

- Anh hai, trong nấu ăn lột hành là dễ nhất đấy, em dạy anh nhé! - Ân Ân bộ dạng phấn khởi lạ thường

Ân Ân nhanh nhẹn lột mẫu một củ trước rồi nói

- Anh thấy chưa, hết sức đơn giản đến trẻ con cũng làm được. Hôm nay anh chỉ cần giải quyết ‘’chuyện nhỏ nhặt’’ này thôi, những việc ‘’gian khổ nặng nhọc’’ cứ để em và chị Phương Ly lo. Anh mà làm tốt, lát nữa trước mặt ông em sẽ nói giúp anh vài câu!

Chuyện nhỏ nhặt!

Ân Ân vừa nói vừa nín cười, còn Phương Ly chỉ lạnh lùng liếc Lâm Hạo một cái rồi lại tập trung vào việc của mình, nhưng trong lòng cô chợt có cảm giác rất lạ.

Thật sự khiến người ta không tin được. Đường đường giám đốc một tập đoàn lớn, nổi tiếng kêu ngạo lạnh lùng, dáng người to cao, quần áo sang trọng vậy mà giờ đây ngồi chồm hổm dưới đất trong căn bếp, chật vật lột hành. Sau một hồi cái gì đến cũng đến, mắt anh chuyển sáng đỏ hoe, không biết từ đâu nước mắt thi nhau ứa ra chảy trên má.

Lạc Lạc nhanh chóng chạy đến, bàn tay bé xíu lau nước mắt cho anh, giọng non nớt ‘’an ủi’’

- Ba ơi, ba nhớ nhà nên khóc à? Ba đừng khóc, làm con trai phải mạnh mẽ, giống như Lạc Lạc này! - Thằng bé còn phụ họa bằng cách chìa ra cho anh một chiếc bánh nhỏ. - Ba ăn rồi nín đi nhé, mấy hôm nữa chúng ta sẽ được về nhà mà…

Lâm Hạo:’’…’’

Phương Ly:’’…’’

Ân Ân:’’…’’

Ân Ân không nhin được ôm bụng bật cười to, Phương Ly cũng phá lên cười. Trời ạ, Lâm đại nhân có ngày mang bộ dạng thảm hại thì thôi đi, còn bị một đứa trẻ năm tuổi mang bánh ra mà dỗ dành nín khóc. Chuyện này mà để người bên ngoài biết được thì hình ảnh cao cao tại thượng mà anh gầy dựng bấy lâu nay còn đâu nữa chứ.

Lâm Hạo ngơ ngẩng nhìn về phía Phương Ly. Cô lúc này như được ánh sáng rực rỡ vây quanh, nụ cười tỏa nắng, có thể đổi lấy giây phút này dù có chịu khổ sở nhiều hơn anh cũng thấy xứng đáng.

Thế nhưng khi đôi mắt lấp lánh của cô chạm vào tầm mắt thâm thúy của anh, nhận ra anh đang đắm say nhìn mình, nụ cười trên môi liền lập tức biến mất, đỏ mặt quay đầu né tránh.

Hạnh phúc chớp mắt tan đi…


Thay vào đó là đau lòng…

……………………….

Bữa ăn tối hôm đó ở biệt thự Lâm gia ấm cúng vô cùng. Phương Ly được chủ tịch Lâm thúc ép ngồi xuống dùng bữa với mọi người, tất nhiên Lạc Lạc cũng có phần ngồi kế cô, cạnh thằng bé là ‘’người đó’’.

Đối diện ba người bọn cô là đại thiếu gia Lâm Huy, thiếu phu nhân Gia Mỹ và bé Ân. Chủ tịch Lâm thì uy nghiêm ngồi vị trí chủ trì.

Một bàn bảy người cũng gọi là náo nhiệt trước nay hiếm thấy ở Lâm gia này.

Không gian sang trọng, đèn chùm tỏa tia sáng ấm áp, tất cả giống như một gia đình rất lâu mới được tụ họp đông đủ cùng nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên, vui vẻ trò chuyện, chia sẻ mọi thứ trên đời.

Phương Ly phúc chốc đã quên mất quá khứ, không màng đến sau này, thời gian sáu năm vốn không tồn tại mà hòa mình vào bầu không khí ấy.

Cuối buổi ăn, đại thiếu gia Lâm Huy đã khéo léo nhắc đến vấn đề vô cùng quan trọng - chuyện phẫu thuật của ông nội.

Chủ tịch Lâm lúc này không vòng vo nữa, nhân lúc có mặt đông đủ ở đây, trực tiếp đưa ra quyết định…

……………………

Ánh mặt trời từ từ ló dạng, sắc vàng yếu ớt chiếu trên mặt nước xanh thẫm bao quanh căn biệt thự, hương hoa thơm ngát của buổi sớm mai lan tỏa trong không khí.

Phương Ly đêm qua có chút khó ngủ nhưng lại thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị quần áo tươm tất cho mình và Lạc Lạc để thực hiện những lời đầy mong đợi mà cuối buổi ăn hôm qua chủ tịch Lâm đã nói.

‘’Ông quyết định rồi, ông sẽ tiếp nhận phẫu thuật. Nhưng ông còn có một tâm nguyện chưa được hoàn thành, đó là nhân lúc ông còn có mặt, ngày mai cả nhà chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh gia đình có được không? Trước kia lúc ba của hai đứa còn sống ông chưa từng nghĩ đến, sau này mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất hối hận.’’

Trên bàn ăn, trừ hai đứa trẻ, mọi người sau khi nghe xong câu đó đều không kìm được nước mắt.

- Mẹ ơi, chúng ta đi chụp ảnh gia đình thật ạ?

- Phải, Lạc Lạc có thích không? - Cô vừa thay áo cho thằng bé vừa hỏi

- Thích lắm ạ! Đợi khi chúng ta về, con sẽ vào lớp khoe với các bạn!

Phương Ly nghe đến đây lại thấy xót xa. Những đứa trẻ khác muốn có một bức ảnh chụp gia đình dễ dàng biết bao, còn con của cô…

Nhưng thằng bé lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa một lần nhắc đến hoặc tỏ ý muốn có bao giờ mặc dù cô biết được nó khát khao điều đó biết bao.

- CẠCH_Cánh cửa mở ra mang theo một bóng dáng

- Hai mẹ con chuẩn bị xong chưa, ông bảo là mười phút nữa…

Lâm Hạo đang nói thì dừng lại, nín thở sững sờ nhìn cả hai đang hướng về anh mà nở nụ cười.

Lạc Lạc đằng kia giống như một hoàng tử, mặc bộ vest nhỏ, trước ngực là chiếc nơ màu đỏ, trang phục này do chính chủ tịch Lâm sai người chuẩn bị.

Phương Ly mặc một chiếc váy voan dài màu trắng mềm mại thướt tha tôn lên dáng người mảnh mai, phần thân váy in những bông hoa nhỏ màu xanh, kết hợp với nước da trắng ngần của cô vô cùng kiều diễm. Mái tóc dài uốn nhẹ phía sau lưng.

Người cô như có ánh hào quang rực rở bao phủ, chói lóa như hàng vạn vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Anh trước nay là người điềm tĩnh, hình như tất cả mọi chuyện anh đều có thể kiềm chế được, nhưng giờ phút này đây tự dưng anh lại muốn lao đến ôm chặt lấy hai người trước mặt trong vòng tay…mãi mãi không để họ rời xa anh.


- Này anh, lần sau vào phòng thì nhớ gõ cửa, lỡ tôi đang thay đồ thì thế nào? - Phương Ly mím môi chỉ trích sự bất lịch sự của anh, nó cũng cắt ngang những cảm xúc đang dâng trào trong lòng anh

- Nếu bị nhìn thấy thì do em cả thôi, ai bảo thay đồ mà không chịu khóa cửa!

- Anh…

………………………………

Cả gia đình nhanh chóng di chuyển đến nơi chụp ảnh.

Trời quang mây tạnh, xa xa không một bóng mây, ánh nắng nhuộm một màu vàng rực ấm áp, không khí trong lành mát mẻ yên bình.

Chủ tịch Lâm chống gậy, đứng chính giữa. Hôm nay trông ông tươi tỉnh và tràn đầy sức khỏe hơn bao giờ hết, dường như trên gương mặt không tìm thấy bất kì dấu hiệu của sự bệnh tật nào.

- Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, hai vị có thể thả lỏng, gương mặt tự nhiên và biểu cảm thân mật hơn một chút có được không? - Thợ chụp ảnh từ nãy đến giờ liên tục nhắc nhở hai người tạo dáng trước ống kính

Phương Ly mím môi, cô đã cố hết sức thả lỏng nhất có thể rồi, nhưng chụp hình thì chụp hình, có cần phải để anh ta đứng sát rạt cô, quàng vai, ôm eo và đủ mọi động tác động chạm khác không?

Như những bức ảnh gia đình bình thường khác không tốt sao, thường sẽ là ba mẹ đứng hai bên, tay dắt đứa nhỏ đứng giữa, nhưng tự dưng theo chỉ thị của ông thì lại không được như thế!

- Hai đứa đang làm gì vậy? Tập trung một chút giúp anh đi. Cứ chụp đi chụp lại thế này, không những người chụp khó chịu mà một lát nữa nắng lên cao thì thế nào, đừng làm ông mệt mỏi và không vui có được không? - Lâm Huy không nhịn được mà nghiêm khắc lên tiếng, muốn hai người kiểm điểm lại mình

Phương Ly hối lỗi vô cùng, kể từ giây phút đó, cô đầy nghiêm túc.

Ban đầu nụ cười gượng gạo, chỉ muốn xong thật nhanh nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào, nụ cười từ tận đáy lòng cũng xuất hiện, từ khóe mắt đến nụ cười đều tràn đầy hạnh phúc.

Hạnh phúc chính là khi những người thân cùng nhau nắm tay, cùng nhau mỉm cười, giữa nắng ấm ngập tràn…

- Được rồi! Rất đẹp! Nghỉ 5 phút chúng ta lại tiếp tục.

Phương Ly vui mừng quay người sang thì phát hiện cơ thể của cô và anh lúc này dán nhau rất chặt, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Lúc Lâm Hạo buông tay bất chợt lòng cô trống rỗng như có thứ gì đó rất quan trọng vừa mất đi.

Hạnh phúc thế này vốn không thuộc về cô…

Vậy mà tại sao cô lại lưu luyến nó như thế!

- Ba ơi!

Trong lúc mọi người đang chìm đắm trong niềm vui, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng tiếng trẻ con đầy non nớt đáng yêu

Tất cả quay đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ bé lon ton chạy đến.

- Mẹ ơi! Là bạn Hinh Hinh kìa! - Lạc Lạc vui sướng reo lên

Hinh Hinh?!

Tất nhiên con bé không thể nào xuất hiện ở đây một mình được.

Đi cùng với nó là một người mà không cần nghĩ cũng biết…

Lưu Nhã Đình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui