- Chẳng ai ép buộc em cả. Em gả cho Lâm Hạo là vì…
Vì em yêu anh ấy…
Đôi mắt cô long lanh, dâng tràn niềm hạnh phúc khi nhắc đến người con trai đó.
Giang Tuấn thì ngược lại, anh trở nên điên cuồng, gầm lên với cô
- Không lý nào có chuyện đó! Phương Ly em tỉnh lại đi, rốt cuộc Lâm Hạo đó đã cho em uống thuốc gì. Em đúng là yêu hắn ta, nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước. Bây giờ em đối với hắn chỉ có hận, người em đang yêu là anh, là anh mà…
Giọng nói anh ngừng lại, một lúc sau mới nín thở nói tiếp
- Nhất định là em bị ép buộc nên mới làm thế này đúng không? Nãy giờ chỉ là đang diễn kịch với anh đúng không?
Giang Tuấn giống như người sắp chết đuối cố sức níu lấy chiếc phao cứu mạng, đôi mắt rực sáng tràn đầy hy vọng vào những lời vừa nói của mình.
Nhưng cuối cùng…tất cả chỉ là giấc mộng đầy hư ảo của anh.
- Nếu nghĩ như vậy khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, thì cứ thế đi…Còn bây giờ, xin anh tránh ra, Lâm Hạo, anh ấy đang ở lễ đường chờ em!
- Em tưởng như vậy anh sẽ từ bỏ sao?! Cho dù bây giờ em có nói yêu hắn một trăm một nghìn lần thậm chí một lát nữa đây có gả cho hắn, làm vợ hắn thì anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em! Vì anh tin trên thế gian này chỉ có anh là người có thể mang lại hạnh phúc hoàn mỹ nhất cho em. Người nắm tay em đi đến cuối đời…
- Anh vẫn nên từ bỏ thì hơn…- Cô lạnh lùng cắt ngang lời anh
- Em…
- Anh từ bỏ đi, cũng đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa, em vốn chưa từng yêu anh.
Nói rồi Phương Ly giật tay về thật mạnh để thoát khỏi gọng kiềm của anh.
Bàn tay Giang Tuấn lửng lơ trên không trung, trái tim như bị con dao sắc lạnh cứa vào, cơn ác mộng đáng sợ nhất đang hiện ra trước mắt anh.
Tại sao người con gái anh yêu lại tàn nhẫn như vậy, tại sao sau tất cả những gì anh đã làm, sau tất cả những cố gắng hy sinh chờ đợi của anh cô vẫn có thể dùng thái độ lạnh băng nhất, tàn nhẫn nhất để làm tổn thương anh.
Ít ra…hãy để anh biết anh rốt cuộc anh đã làm sai điều gì được không?
Vì cái gì mà đến cuối cùng người cô chọn vẫn là kẻ gây ra cho cô bao đau đớn thống khổ đó chứ không phải anh…
- Anh biết, anh của sáu năm trước đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng anh những năm tháng qua đã nỗ lực rất nhiều để thay đổi, để trở nên xứng đáng với em. Em…vẫn không thể cho anh cơ hội sao?
Phương Ly quay phắt mặt đi một hướng không trả lời.
- Được. Anh muốn hỏi em một câu cuối cùng, nếu như bây giờ…bây giờ anh chết trước mặt em, em cũng nhất quyết gả cho hắn đúng không?
- Phải. - Phương Ly không chút do dự trả lời
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Giang Tuấn bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết, hai cánh tay vươn dài siết chặt thân thể nhỏ bé. Cái cảm giác đau khổ đến tột cùng như bị rơi xuống địa ngục đã khiến anh bất chấp tất cả lao vào hôn cô.
Điều khiến anh không ngờ đến nhất là Phương Ly không hề vùng vẫy, cũng không hề phản kháng, giống như một con búp bê cứng đờ trống rỗng vô hồn khiến anh càng tuyệt vọng hơn.
Cô giống như chỉ đợi anh thỏa mãn, đôi mắt xinh đẹp hờ hững, khóe môi nhàn nhạt thốt lên
- Nếu anh đã hôn đủ rồi thì để tôi đi. Từ nay tôi là phụ nữ đã có chồng, xin anh đừng tìm đến tôi nữa.
Nói rồi, Phương Ly quay lưng lại, hờ hững lạnh lùng tiến về chiếc xe trang trí đầy hoa cưới, tiến về lâu đài hạnh phúc của mình mà không thèm nhìn đến cái khoảnh khắc cả thân người Giang Tuấn hoàn toàn quỳ sụp trên mặt đất, cũng không chút để tâm đến âm thanh gào lên điên loạn vang đến từ phía sau.
Cứ thế mà rời đi, bỏ mặc anh giữa cái thế giới vắng lặng không còn chút ánh sáng nào cùng với trái tim bị giẫm nát đến không thể thành hình.
Bóng cô từ từ tan biến theo làn gió…
_KHÔNG!
Từ trong cơn ác mộng, Giang Tuấn bừng tỉnh. Mồ hôi ướt đẫm cả gối, trái tim điên cuồng loạn nhịp, đau đớn không sao thở nổi, cổ họng như thắt chặt lại.
Nhìn ra màn đêm u ám bên ngoài, anh trấn an bản thân rằng những thứ vừa rồi chỉ là cơn ác mộng không có thực, tất cả đều là mơ.
Nhưng…
Tại sao giấc mơ đó lại chân thật như thế? Mỗi một chi tiết trong đó anh đều nhớ rõ ràng đến thế?
Lẽ nào…đây chính là bóng đen vây kín trái tim anh.
“Anh từ bỏ đi, cũng đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa, em vốn chưa từng yêu anh.’’
Trong căn phòng tối om chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi qua của sổ, Giang Tuấn ngồi trên giường rất lâu, rất lâu, đờ đẫn giống như kẻ không linh hồn, đến khi mồ hôi trên người khô hết, những lời cô nói trong giấc mơ đó giống như liều thuốc độc ngấm vào xương tủy.
Một lúc sau, anh đứng dậy, mò mẫm tiến về bàn làm việc, bật công tắc, bàn tay nhẹ nhàng lấy ra một chiếc hộp màu đỏ hình trái tim tinh xảo trong ngăn kéo, nâng niu nó như bảo vật vô giá.
Anh đã đợi ngày cô trở về, chính tay đeo thứ này cho cô từ rất lâu, rất lâu rồi…
Suốt những năm tháng cô quạnh không có cô bên cạnh anh chưa từng từ bỏ…
Vậy cho nên…
Bây giờ, dù có bất kì chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không từ bỏ…
Lần này chỉ cần gặp lại cô…
Anh tuyệt sẽ không để cô rời xa anh nữa…
Và trước khi cơn ác mộng đó trở thành sự thật…
Trước khi cô lần nữa bị kẻ đó hủy hoại giống như cái ngày của sáu năm về trước…
Anh nhất định phải cầu hôn cô…
……………….
- Chẳng ai ép buộc em cả. Em gả cho Lâm Hạo là vì…
Vì em yêu anh ấy…
T/g: không biết có ai mong giấc mơ trên chính là kết thúc của truyện không?
Facebook tác giả: https://.facebook.com/profile.php?id=100024727483299
…………………
- Này, chẳng phải lúc đầu đã bảo tôi chỉ dẫn Lạc Lạc qua gặp ngài chủ tịch thôi sao? Giờ lại muốn tôi gả cho anh, làm vợ anh, hôn lễ nên được cử hành sớm, đúng là càng lúc càng ép người quá đáng, nằm mơ giữa ban ngày! Lâm gia của anh toàn ‘’những người thiếu ngủ’’ sao?
Phương Ly lên giọng, đem nỗi bực tức dồn nén từ nãy đến giờ nói hết ra, giơ nắm đấm tức giận hướng nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp phía trước.
Nào ngờ ‘’ai đó’’ đối với thái độ của cô chẳng chút để tâm, giọng nói vô cảm
- Phải, dạo gần đây công việc bận rộn buổi tối không ngủ được, trưa hôm qua anh nằm mơ, mơ thấy em gả cho anh!
Phương Ly chết sững, đứng như trời trồng, sau đó máu nóng trong người dồn hết lên mặt.
Cái con người chỉ giỏi chọc tức người khác này…
- Anh có tin tôi….
- Vừa rồi anh chỉ đùa thôi. Xin lỗi, anh không nghĩ mọi thứ lại trở thành thế này, chắc hẳn em khó chịu và uất ức lắm vì lần gặp ông này không như kế hoạch ban đầu, còn buộc phải đem danh dự của mình ra để đóng kịch. - Lâm Hạo quay đầu lại, chợt hạ giọng tha thiết nói
Nhắc tới hai từ đóng kịch, nhớ đến những cử chỉ tiếp xúc thân mật khi nãy mặt Phương Ly không tự chủ được mà đỏ hết lên.
Chính cô cũng không dám tin, bản thân lại có thể để anh tự nhiên đụng chạm vào người mình như thế. Chẳng phải bây giờ anh đối với cô chỉ là một người xa lạ không hơn không kém sao.
‘’Hứa với anh, chỉ dẫn Lạc Lạc cùng hắn ta đi gặp chủ tịch Lâm, sau đó không được đồng ý bất kì điều kiện gì nữa, nhất là không được để hắn ta chạm vào em.’’
Những lời đêm hôm đó Giang Tuấn đã nói, nỗi lo lắng của anh cùng lời hứa của cô đột ngột hiện về trong đầu.
Mi mắt Phương Ly rũ xuống, cô đúng là đứa con gái chẳng ra gì.
Cho dù chỉ là tình huống bất đắc dĩ phải làm thế, thì cũng là cô không đúng!
- Qua rồi thì thôi đi. Điều tôi lo nhất là ông của anh lúc này lúc khác, lỡ đâu ông cứ dùng kế hoãn binh kéo dài thời gian phẫu thuật, rồi thì màn mang thai giả này không thể tiếp tục qua mắt được ông mất!
Vô thức nhìn xuống vùng bụng phẳng lì của mình, Phương Ly lại thấy, ván cược vừa rồi quá mạo hiểm.
Lỡ như bị phát hiện, chẳng những sự nghiệp của cô đi tong mà cả người trước mặt này cũng chưa chắc được yên ổn.
- Này, anh nghĩ ra được tiếp theo phải làm gì chưa? - Phương Ly ngẩng mặt lên lo lắng hỏi - Tôi sẽ không đóng kịch những triệu chứng mang thai đâu nhé!
- Nếu không muốn đóng thì chỉ cần mang thai thật là được rồi!
- Hở?
Phía trước mặt vẳng lại một câu khiến Phương Ly giật mình kinh hãi, hai mắt mở to nhìn sòng sọc vào kẻ đối diện, nào ngờ anh ta nhàn nhã thốt lên
- Không cần nhìn như vậy, anh chỉ đùa thôi!
- Anh…
Phương Ly siết chặt tay ấm ức tức giận.
Con người này hôm nay bệnh lâu năm tái phát hay ngủ bị trẹo cổ thế, anh ta có còn nhớ mình là Lâm đại nhân, ngày đó đi theo trường phái lạnh lùng nghiêm túc cao ngạo bất khả xâm phạm không đấy!
Hừ, dám giỡn với cô, vậy thì lát nữa cô sẽ cho anh biết tay.
- Chị ơi!
Tiếng gọi vang đến từ phía xa.
Những kí ức năm xưa đang ngủ vùi bỗng dưng tỉnh dậy.
Vẻ gấp gáp hoang mang trên hết trên khuôn mặt của Phương Ly. Sự đau thương và hổ thẹn khiến nước mắt của cô từng giọt trong suốt trào hết ra gương mặt xinh đẹp.
- Chị Ly Ly!
- Ân…Ân Ân…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...