Một ngày quay phim như thường lệ, Phương Ly lặng lẽ ngồi trong phòng nghỉ, chăm chú xem kịch bản rồi dùng bút đánh dấu vào những lời thoại quan trọng, hoàn toàn không hề để ý tới ánh mắt của những người xung quanh.
Gần đây, cô càng lúc càng lãnh đạm hơn thì phải, lúc rảnh rỗi không có cảnh quay chỉ thích ở một mình.
Chẳng phải cuộc sống mà cô muốn là thế này sao?
Công việc lẫn tình cảm đều thuận lợi, ngày ngày trôi qua thật thanh thản không có bất kì vướng bận gì, được bên cạnh những người mà mình thương yêu, chăm chỉ nỗ lực làm việc vì tương lai phía trước.
Theo lý mà nói thì cô nên thấy vui, thấy cực kì hạnh phúc mới phải.
Nhưng tại sao…
Lồng ngực lại trống trải như thế…
Bản thân cũng thay đổi nhiều như thế…
- Phương Ly, làm gì mà cậu lại ngồi thừ ra vậy? Thấy mệt trong người à? - Hà Mỹ đi đến vỗ vai cô
- Không, không có. - Phương Ly nhẹ nhàng đáp
Hà Mỹ ngồi xuống cạnh Phương Ly, thận trọng ngó nghiêng xung quanh rồi đưa mặt lại sát mặt cô, làm ra vẻ thần thần bí bí
- Hôm nay mình có một tin tức cực kì đặc biệt muốn nói cậu nghe, cậu nghe xong đảm bảo sẽ hết hồn cho coi!
- Tin gì? - Phương Ly hỏi lại, cảm giác phức tạp chợt xuất hiện trong lòng
- Ca sĩ Lưu Nhã Đình, hình như cô ấy có thai rồi!
_BỘP - Xấp kịch bản trong tay Phương Ly tự dưng rơi tuột xuống đất
Gương mặt cô tái nhợt đi, hàng lông mi giật giật, đôi mắt trong suốt như pha lê hình như có thứ gì đó bay vào cay đến muốn chảy nước mắt, nhưng hít thở sâu một cái liền quay về dáng vẻ lạnh lùng dửng dưng
- Cậu nghe tin vịt ở đâu vậy? Nếu cô ta mà có thai thì thành phố sáng hôm nay không yên tĩnh như thế! - Phương Ly thừa hiểu chuyện này
Hà Mỹ liếng thoắng nói tiếp
- Có thể là kiêng kị nên ba tháng đầu không công bố. Nhưng tin này chắc ăn lắm, vì chị họ của mình mới xin được chân làm trợ lý cho cô ấy đấy. Nghe bảo Lưu Nhã Đình dạo này tinh thần sa sút, cả ngày không tập trung vào công việc, ngay cả cơm nước cũng không màng, hình như vài lần còn thấy cô ấy nôn mửa nữa. Đó chẳng phải triệu chứng của mang thai thì là gì?
Phương Ly bình lặng chớp mắt
- Không hẳn, căng thẳng về tâm lý hay gặp áp lực trong cuộc sống cũng gây ra những triệu chứng tương tự vậy.
Hình như sau khi nói xong câu này, cô lại thấy trong lòng nhẽ nhõm đi thì phải. Vì lý do gì chứ?
Hà Mỹ phản bác tức thì
- Nhưng mà đây là Lưu Nhã Đình, Lưu Nhã Đình đó, có cái gì mà phải căng thẳng áp lực, cả sự nghiệp lẫn tình yêu của của cô ấy đều khiến người ta ghen tức đến đỏ con mắt, gắn trực thăng ở chân cũng chạy theo không kịp.
- Có thai hay không là chuyện của người ta, cũng chẳng phải có thai với chồng cậu, cậu quan tâm quá mức như thế làm gì? - Phương Ly mệt mỏi muốn kết thúc chủ đề này
Hà Mỹ thỏ thẻ
- Không phải đâu, mình còn nghe được tin này chấn động hơn nhưng chưa được công bố rộng rãi ra bên ngoài. Nửa năm trước, chủ tịch Lâm, tức ông nội của Lâm tổng vào ngày mừng thọ lần thứ 70 đã đứng trước mọi người tuyên bố nếu như cô gái nào sinh được con trai cho cháu ông ấy để nối dõi cho Lâm gia đời tiếp theo thì sẽ lập tức được chia gia sản là một căn biệt thự ở Pháp. Mình lên mạng tra rồi, trời ơi, nó to như một tòa lâu đài vậy, bán đi đủ để một người sống sung sướng hết đời mà không cần làm gì hết đấy!
- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? - Phương Ly dường như không muốn nghe tiếp
- Thì là…cậu biết đấy. Làng giải trí vốn khắc nghiệt, ngày hôm nay Lưu Nhã Đình hào quang rực rỡ nhưng ai biết được nhắm mắt lại ngủ một giấc rồi thức dậy thì đó đã trở thành chuyện của quá khứ, cứ thử nhìn Lưu Lệ Tinh xem, thế giới sụp đổ chỉ sau một đêm. Còn Lâm tổng thì không thiếu phụ nữ vây quanh, đàn ông dẫu sao cũng là đàn ông, ai biết được sau này có thay lòng đổi dạ không. Cho nên nếu như mình là Lưu Nhã Đình thì việc cấp bách nhất, cần thiết nhất, phải làm nhất là lập tức sinh cho Lâm tổng một đứa con trai, lúc đó vừa có gia sản là căn biệt thự lại vừa có thể giữ chân anh ấy, thế là cả đời sống trong vinh hoa phú quý không cần phải lo phải nghĩ gì nữa. Từ đó mình dám chắc chuyện cô ấy có thai là thật.
Phương Ly trầm ngâm một lúc rồi đưa tay nhặt xấp kịch bản lên, tiếp tục công việc ban đầu, hệt như như từ nãy đến giờ chưa nghe thấy gì.
Hà Mỹ chưng hửng, đúng là Phương Ly, uổng công cô nói phí cả nước bọt.
Mà sau khi tỉ mỉ quan sát thì có thể thấy được thái độ của cậu ấy không có chút nào là đau buồn hay kích động với hai tin tức trên, xem ra cô nghĩ quá nhiều rồi, cậu ấy và Lâm tổng thực sự là không có gì.
Nhưng Hà Mỹ không nhận ra một điều…
Kịch bản trên tay Phương Ly lúc này…
Đã bị cầm ngược…
Đột nhiên không khí phim trường trở nên ồn ào náo loạn, mọi người tụ lại bàn tán chuyện gì đó với vẻ khẩn trương không tin nổi.
- Có chuyện gì vậy đạo diễn?
Phương Ly cùng Hà Mỹ chạy ngay đến chỗ đạo diễn Từ, thấy ông gấp điện thoại vừa nghe xong lại cái mạnh, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, dường như cố nén cảm xúc đau buồn.
Rồi ông quay người lại với nét mặt thất thần
- Dự án phim “Kí ức cầu vồng’’ mà chúng ta đang quay sẽ bị hủy bỏ.
- Cái gì? - Phương Ly và Hà Mỹ kinh ngạc đến sững người
- Chẳng phải cả quá trình quay đều suôn sẻ lắm sao, thời gian không chậm trễ so với dự kiến, đoàn phim chúng ta cũng không có bất cứ ai gây ra scandal gì, đây còn là bộ phim trọng điểm năm nay của Lâm thị, không lý do gì lại hủy bỏ khi đã quay được một nửa, chưa kể đến tổn thất kinh phí ai sẽ chịu. Có phải là kẻ nào đó tung tin đồn nhảm không? - Phương Ly không thể tin đây là sự thật
Đạo diễn đầy Từ cay đắng nói
- Không phải tin đồn, mà là thật. Đây là quyết định của Lâm tổng, từ trước đến anh chỉ cần anh ấy lên tiếng thì dù là bất kì ai cũng không thay đổi được. Cú điện thoại vừa rồi tôi nghe chính là của anh ấy. Nghe nói sáng ngày mai sẽ công bố chính thức với báo giới. Còn lý do, chỉ cần giám đốc muốn thì sẽ có cái gọi là lý do thôi!
Phương Ly đứng chôn chân vài giây, sau đó đôi mắt bùng lên ngọn lửa, cô vội vàng vơ lấy túi xách rồi nhanh chóng rời khỏi trường quay trong lúc mọi người trong đoàn làm phim vẫn rộn rã bàn tán với nhau, mặc cho tiếng Hà Mỹ gọi với theo cô.
………………………
‘’Trên thế giới này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là anh!’’
Là số phận giễu cợt sao?
Câu nói đó là do chính miệng cô nói ra, thời gian chỉ mới cách nay nửa tháng, vậy mà cuối cùng hôm nay cô lại là người chủ động đi tìm anh ta, thậm chí chủ động cầu xin vị thư kí vào thông báo một tiếng và ngồi đợi ở phòng khách tập đoàn Lâm Thị những hai tiếng đồng hồ vì người đó đang bận họp.
Vẫn là căn phòng một màu đen u ám, cô đứng trước mặt anh, ánh nắng chói chang rực rỡ vây quanh, nắm tay không tự chủ siết chặt lại
- Cuối cùng anh cũng bắt đầu rồi sao?
- Bắt đầu cái gì? - Lâm Hạo thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn cô mà bận rộn ghi chép gì đó vào tập hồ sơ trước mặt
Trước thái độ hờ hững đó của anh, Phương Ly cứng đờ, sau đó có cảm giác như từ trên cao bị người ta thả rơi xuống.
- Anh còn giả vờ như không biết à? Chẳng phải anh đang lên kế hoạch để hủy hoại tôi sao?! Đầu tiên là hủy bỏ bộ phim tôi đang quay, tiếp theo là gì nữa, chắc là đá tôi ra khỏi làng giải trí?! Mà chắc anh cũng đoán được tôi sẽ đến đây tìm gặp anh đúng không?
Trước cơn phẫn nộ của cô, Lâm Hạo vẫn điềm tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏ thái độ dửng dưng lạnh nhạt
- Nếu đúng là thế thì sao?
- Anh…
Cả người Phương Ly căng cứng, cô cố gắng điều hoà hơi thở, ép mình phải bình tĩnh.
Đúng rồi, đây mới chính là Lâm Hạo xấu xa tàn nhẫn đã từng vứt bỏ cô. Những gì anh ta thể hiện từ lúc cô trở về đến trước hôm nay đúng như cô nghĩ đều là giả dối cả, chiếc mặt nạ đó cuối cùng cũng bị tháo xuống để trở về với bản chất thật của mình.
Phương Ly gần như phát điên, quát lên từng chữ, ánh mắt đen hiện lên sự căm phẫn tột cùng
- Anh muốn gì thì cứ đổ hết lên đầu tôi đây này, tôi ra chấp nhận, nhưng tại sao lại hủy bỏ bộ phim, hủy đi công sức của bao nhiêu người ngày đêm vất vả trong đoàn, đạo diễn Từ thậm chí đã thất vọng đến mức không nói nổi đến câu thứ hai. Bây giờ ai nấy trong lúc chờ đợi ra thông báo chính thức thì đến cơm cũng không ăn nổi. Mọi người có lỗi gì với anh chứ? Anh nghĩ mình có tiền thì có thể đem con người ra đùa giỡn được sao?
Chờ cho cô nói hết, ánh mắt anh băng lãnh cất tiếng
- Nếu em đến đây chỉ vì tức giận trước quyết định đó của anh và xả giận thì có thể đi được rồi. Còn nếu muốn bộ phim vẫn tiếp tục quay như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hay tương lai cũng không còn những chuyện tương tự xảy ra thì anh sẽ cho em một cơ hội.
Không muốn cùng anh chơi trò mèo vờn chuột nữa, Phương Ly đáp lại một cách dứt khoát
- Nói đi, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì!
- Vậy thì phải hỏi em, em nghĩ mình có thể dùng thứ gì để mà lay động quyết định của anh? - Lâm Hạo chơi trò hỏi ngược lại cô
- Anh…
Sự bình tĩnh của cô cuối cùng cũng bị phá hủy.
Phương Ly nhìn xuống dưới chân, hoảng hốt lúng túng khiến tròng mắt đảo một vòng.
Cô thực sự không muốn nghĩ đến điều đen tối, nhưng anh ta, một người sinh ra đã ở vạch đích, có tất cả mọi thứ trong tay thì cần gì ở một đứa con gái nhỏ bé như cô, hay nói cách khác, cô có cái gì để mà đem ra làm điều kiện trao đổi ngoại trừ…
Thật sự bỉ ổi đến mức này sao?
Người con trai mà cô từng yêu…
Lúc Phương Ly ngẩng đầu lên, ánh nắng chợt trở nên chói mắt lạ thường, khó khăn lắm mới nhìn rõ được khuôn mặt của người đang tiến tới gần
Duyên phận đến tột cùng là gì?
Là dù chạy đến chân trời góc biển cũng không thể tránh khỏi…
Hay là…
Dù làm mọi cách để chặt đứt nó cũng chỉ là lực bất tòng tâm…
- Anh muốn thứ quý giá nhất của em…
- “…’’
- Là con trai của em, Lạc Lạc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...