Mặt trời bên ngoài đã sớm lên cao, nhưng cái nắng mùa thu dường như không còn chút nào ấm áp nữa.
Buổi sáng thức dậy, cô ước những chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ, nhưng tiếc là không phải. Cô đang ở nhà Ngọc Mai. Cả hai cùng nhau đến trường.
Từ tối qua đến giờ Phương Ly không biết mình đã khóc bao nhiêu, mắt sưng húp cả lên. Nhưng có lẽ không khiến cô đau lòng đến chết bọn họ vẫn chưa chịu thỏa mãn.
Những bức ảnh được cho là ảnh hẹn hò của Lâm Hạo cùng Lưu Nhã Đình tối hôm qua đến đầu sáng được phát tán với tốc độ nhanh như phấn hoa bay trong gió, cộng thêm thần sắc và biểu hiện gương mặt Phương Ly lúc bước vào cổng, họ nhanh chóng xác nhận tin tức này là thật.
An Hoa như bị chấn động bởi tin tức sốt dẻo, tiếng hò hét bùng nổ ở khắp nơi.
"Hội trưởng đại nhân chúng ta công khai tình cảm với Lưu Nhã Đình."
"Tôi chưa kịp tặng gương mà đã thành sự thật rồi đấy."
"Trông hai người họ xứng đôi biết mấy."
"Biết ngay là sẽ sớm bị đá mà, đáng đời cho nó."
"Tôi nghĩ hội trưởng phát hiện nó bắt cá nhiều tay nên mới thế."
Phương Ly cắn chặt môi đến bật máu, móng tay ghim sâu vào da thịt, cứ cúi gầm mặt đi vào lớp.
Cách đây ít lâu cô còn từng nghĩ mình là người con gái hạnh phúc nhất, có được tình yêu của chàng hoàng tử.
Kết quả cô sai rồi, Lưu Nhã Đình mới là nàng công chúa xứng với anh ấy.
Thử hỏi đám đông bu quanh đằng kia xem, có phải họ cũng thấy như vậy không?
Tại sao…tại sao chỉ sau một đêm mọi thứ đẹp đẽ trong cuộc đời cô lại trở thành cơn ác mộng. Cô đã làm gì sai mà mọi thứ lại biến thành thế này?
- Tên hội trưởng chết bầm, đứng lại đó cho tôi! - Ngọc Mai hét to giữa sân trường rồi kéo cô đến gần anh
- Chuyện gì?
- Chuyện gì hả? Anh biến mất bảy ngày Phương Ly đau buồn hết bảy ngày, tìm kiếm anh khắp nơi, hóa ra là đi cùng với cô gái khác, lại còn ngoại tình công khai, anh có còn là người không? - Ngọc Mai tức giận muốn lao vào cho anh một đấm
- Chuyện tôi không đến lượt cô xen vào, tự lo bản thân mình trước đi.
Lâm Hạo thờ ơ trả lời Ngọc Mai rồi quay người bước đi.
Phương Ly chẳng bao giờ tin có một ngày Lâm Hạo lại làm tổn thương cô bằng cách này, cô bất chấp tất cả để yêu anh chỉ vì anh từng bảo "hãy tin anh", kết quả lại là thế này đây.
Cô…giống như một món đồ vô giá trị bị người khác thẳng tay vứt đi.
- Phương Ly cậu nói đi, chỉ cần một lời mình sẽ giết chết tên đó cho cậu.
- Để làm gì, anh ta vốn dĩ không yêu mình, cậu giết anh ta cũng vậy thôi, hơn nữa giết người thì phải ngồi tù, có đáng không? - Phương Ly đau lòng nói
- Mình mặc kệ, cùng lắm thì chết chung chứ có gì đâu!
- Đủ rồi Ngọc Mai…vào lớp đi. - Phương Ly cất bước thật nhanh
Ngọc Mai uất ức lấy điện thoại ra ấn số, đầu dây bên kia vừa có tiếng Alo cô đã sấn sổ
- Lăng Thiếu Dương, 5 phút nữa có mặt tại lớp em, em có chuyện muốn hỏi anh!
Hôm nay tới ngày trực nhật. Phương Ly bắt đầu cầm cây lau sàn và xách thùng nước làm vệ sinh.
Nhưng chẳng được bao lâu thì…
BỐP - Một bàn chân thon dài vươn ra chẳng kiêng dè đá thùng nước ngã xuống, nước chảy lênh láng khắp mọi nơi. Kèm theo đó chất giọng khinh miệt lanh lảnh vang lên
"Tiếp tục lau dọn đi, tao thấy nghề nhân viên vệ sinh hợp với mày nhất đấy, đừng có mơ tưởng cao sang nữa."
Phương Ly ngẩng đầu, là Sandy trợ lý của Lưu Nhã Đình dẫn theo một đám con gái. Lưu Nhã Đình đã có được Lâm Hạo rồi, bây giờ trợ lý cô ta đến đây để làm gì chứ.
"Cái thứ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." - Nữ 1
"Cái bản mặt mày cũng muốn đi so sánh với chị Nhã Đình, nằm mơ giữa ban ngày." - Nữ 2
"Dù sao cũng là hạng đào mỏ, còn trơ trẽn đến mức lôi kéo bạn bè mắng chửi hội trưởng, không biết xấu hổ là gì" - Nữ 3
_CHÁT
Cô quay lưng lại vung tay giáng thẳng một bàn tay vào mặt Sandy, cô hết nhịn nỗi rồi, thế nào là đào mỏ, thế nào là trơ trẽn.
Đúng, cô không xinh đẹp không nổi tiếng như Lưu Nhã Đình nhưng cô yêu anh bằng cả trái tim, cả linh hồn, chưa bao giờ phản bội lại tình cảm của anh hay có ý nghĩ làm anh tổn thương dù là nhỏ nhất.
Nhưng đến cuối cùng cô nhận được gì chứ, mắng chửi, sỉ nhục và đay điếng của mọi người kể cả anh.
Lâm Hạo thì không nói, bọn người này có tư cách gì ở đây phán xét tình yêu của cô.
_CHÁT
Sandy ngỡ ngàng bất động giây lát sau đó ả cũng làm tương tự giáng thẳng một bạt tay thật mạnh vào mặt cô để trả lại, khóe môi cô rịn máu suýt chút nữa không trụ vững được mà ngã xuống sàn.
CHÁT - Phương Ly không ngần ngại tặng thêm một bạt tay nữa vào má còn lại của Sandy.
- Các người vui vẻ lắm đúng không? Những ai từng muốn tặng gương tặng giày cho tôi các người có thể đốt pháo ăn mừng được rồi đấy, ăn mừng to vào, xong rồi cút đi xa đừng có ở đây mà cản trở tôi.
Cả bọn con gái thấy cô kích động như vậy lại đang cầm "vũ khí" nên cũng không dám động thủ thêm, họ sợ cô sẽ giận quá hóa điên.
Nhưng đúng lúc đó lại có người xuất hiện.
Là Lưu Nhã Đình…
Cả đám con gái ai nấy đều hếch mặt lên nhìn cô, cứ như là nữ chính đến rồi mọi hào quang đều hướng về đó, nữ phụ như cô nên biết điều một chút, cúi thấp đầu một chút.
- Chị Nhã Đình, con nhỏ này nó mắng chị đấy. - Nữ 1 hung hăng nói
- Tụi mình nói chuyện đàng hoàng, chỉ muốn an ủi nó một vài câu để tránh nó "bị đá hóa điên" nào ngờ bị nó đánh thế này nè. - Sandy quýnh quá bịa đại lý do
- Bởi mới nói, nó chẳng có gì so sánh được với chị cả, hội trưởng chọn chị là đúng rồi.
- Em…ổn chứ? - Nhã Đình như không quan tâm đến lời xung quanh, vươn tay ra định chạm vào vết đỏ trên má Phương Ly
- Cảm ơn chị nhưng tôi chưa chết được. - Cô không ngần ngại hất bàn tay đó ra
- Em đừng vậy, tình yêu không miễn cưỡng. Kết quả thế này chị biết em rất khó chấp nhận, đến chị cũng thấy bất ngờ.
- Tôi có chấp nhận được hay không cũng không phải việc của chị.
- Những chuyện đã qua hãy quên đi có được không? Chị hứa với em, từ nay về sau sẽ hết lòng hết dạ yêu thương Lâm Hạo cùng Ân Ân, vĩnh viễn không rời xa họ.
Phương Ly bật cười như mỉa mai
- Hết lòng hết dạ, vậy nếu bảo chị đánh đổi từ bỏ sân khấu, không làm ca sĩ nữa thì chị có đồng ý không? Có dám đứng đây thề với trời rằng chị sẽ làm được không?
- Chị…
Nhã Đình nắm tay siết chặt, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Nhưng rồi cô lại nghĩ
Tại sao phải lựa chọn khi ông trời đã chiếu cố, cho cô có thể cùng lúc có được cả hai sự may mắn đó.
Từ giờ về sau cô sẽ dùng hết sức để nắm chặt lấy chúng. Còn Phương Ly, chỉ có thể trách số phận em ấy không tốt.
Trong lòng Phương Ly trào lửa giận khiến gương mặt càng thêm lạnh lùng như đóng băng
- Tất cả mọi người đều nói tôi không có điểm nào so sánh được với chị nên không xứng có được tình yêu của anh ấy, bị đá là đáng đời. Chị ngoài mặt như không để tâm nhưng trong lòng đang đắc ý lắm đúng không? Cũng cho rằng lời họ nói rất chí lý đúng không?
- Chị…không biết em đang nói gì cả! - Nhã Đình quay đi tránh ánh mắt Phương Ly
- Lưu Nhã Đình, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vượt qua chị, để tất cả mọi người thấy là họ đã sai rồi.
Câu nói được thốt ra kiên quyết không do dự.
Giống như một lời tuyên chiến.
Người xung quanh nhìn vào thì cảm thấy thật nực cười, cho rằng người con gái này ắt hẳn là bị điên rồi, liệu có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Chỉ riêng Nhã Đình bị lung lạc, nỗi lo sợ của cái lần đầu tiên nghe thấy giọng hát Phương Ly chợt ùa về.
Linh cảm rằng ngày nào đó không xa trong tương lai, làng giải trí sẽ mang tên của hai người đặt cạnh nhau.
- Được, vậy chị sẽ đợi, đợi đến một ngày em vượt qua chị. - Nhã Đình làm ra vẻ thản nhiên, đầy tự tin nói, xong liền dẫn theo đám người rời đi.
Họ vừa đi khỏi Phương Ly tay chân run rẩy buông chổi lau ra rồi ngồi xổm xuống để khóc, cô đúng là không cần sỉ diện gì nữa rồi, bây giờ cô chỉ muốn khóc thôi.
Tí tách...những giọt nước long lanh như thủy tinh trong suốt rơi xuống hòa lẫn với những vệt nước dưới sàn.
- Em đừng làm nữa!
Cô hướng mắt lên, là Giang Tuấn, lúc nào cũng để anh gặp cô trong bộ dạng thảm thương nhất.
Xin anh hãy mắng cô đi, vì những tổn thương cô vì người đó đã gây ra cho anh, vì đến cuối cùng anh mới là người yêu cô nhất, thật lòng thật dạ với cô nhất.
Giang Tuấn ngồi xuống cạnh cô, đưa tay chạm khẽ vào vết thương trên gương mặt cô, cô liền rụt người lại vì đau. Chân mày anh chau lại, ánh mắt đau xót.
Đáng lẽ ra người cô nên chọn là anh mới phải, anh nhất định sẽ không bao giờ để cô tổn thương thế này, không bao giờ để cô rơi lệ nhiều thế này.
- Sao anh lại ở đây?
- Nói anh biết, chuyện này rốt cuộc thế nào?
- Không sao, em lau dọn xong thì về lớp. Anh đừng lo.
- Sao anh không lo cho em được, Phương Ly em…
Giang Tuấn đang cao giọng thì nhìn ánh mắt đỏ hoe đầy nước của cô anh dừng lại, lúc này tâm trạng cô đang rối bời, anh không nên tìm cách mà đả kích cô mới đúng.
Anh đã từng mong cô sẽ rời khỏi hắn, nhưng chứng kiến cô đau khổ thế này anh thật sự không cách nào chịu đựng được.
- Được rồi, anh giúp em làm cho xong, rồi chúng ta vào phòng y tế.
- Giang Tuấn… anh đừng…
Anh đưa tay đặt trên môi cô, ra hiệu cô im lặng, xót xa nói
- Em không cần phải thấy có lỗi, tất cả đều là anh tự nguyện.
Phòng học im ắng lại vang lên tiếng khóc thương của người con gái, cùng vạt áo của người con trai ướt đẫm nước mắt mà người con gái đó dành cho người con trai khác.
Nhìn cô khóc đến thê lương, lòng anh càng thêm đau đớn, đau đến tận tâm can.
Tình yêu rốt cuộc là gì trên thế gian này?
Phải chăng chỉ là một trò chơi, đến cuối cùng càng cho đi tình yêu thì lại càng nhận về đau khổ.
Và cô cũng như anh, đều là hai kẻ ngu ngốc sa chân vào trò chơi đó một cách mù quáng.
………………
Buổi trưa Phương Ly về nhà, lúc cô đặt chân vào đại sảnh, lời nói đêm qua lại vang lên
Cô cụp mắt, hít thở vài cái, vì Ân Ân, cô có thể chịu được mà. Nhà này cũng không phải của mình anh ta.
- Chị Cầm em về rồi!
- À…Phương Ly có chuyện này… - Chị Cầm cúi mặt xuống không dám nói thẳng sợ cô đau lòng
- Có chuyện gì vậy chị? - Phương Ly tự dưng thấy bất an
Chị Cầm hai tay xoắn vào nhau, đau lòng thay cô nói
- Phòng của em, có người khác dọn vào rồi. Cho nên…nhị thiếu gia nói…Chị xin lỗi, không hiểu sao đến đại thiếu gia cũng đồng ý rồi!
Phương Ly cắn chặt răng chạy một mạch lên lầu, khi cánh cửa ấy mở ra cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Nhã Đình đang nằm trên giường bên cạnh là bé Ân đang ngủ rất say. Đến tận hôm qua người nằm đó vẫn là cô kia mà.
- Tại sao chị lại ở đây?
- Từ nay chị sẽ ở đây. - Nhã Đình rất bình tĩnh
- Cái tôi hỏi là tại sao chị lại ở đây? - Phương Ly gằn giọng rất to
- Em muốn biết gì thì đi hỏi Lâm Hạo ấy, là anh ấy bảo chị dọn đến đây, ở trong phòng này.
Cả người Phương Ly chết lặng, sau đó cảm thấy rất khó thở như có ai dùng tay bóp cổ mình, lồng ngực bị rút cạn hết không khí, cô càng muốn thở thì không thể nào thở được, cô sắp chết mất rồi.
"Phương Ly, không nên trốn tránh, chuyện gì cần đối mặt thì phải đối mặt"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...