Cô gái mặc chiếc đầm dây bó sát người, chiếc váy cực ngắn, thái độ như một cô công chúa kiêu ngạo, chẳng thèm chào hỏi lấy một ai.
Cô gái không hề đi một mình mà bên cạnh người thì xách đồ uống, người thì mang quần áo, người đi đằng sau vác theo thùng đựng đồ trang điểm, ai nấy đều mang dáng vẻ khổ sở vô cùng.
- Lại là cái cô Tôn Hiểu Nhi này, phim nào có cô ấy thì nhất định lúc quay sẽ xảy ra chuyện. - Một trợ lý trường quay không nhịn được mà tuôn ra
- Chịu thôi, phim này ba cô ta cũng bỏ vốn, chỉ quay mỗi khuôn mặt, còn lại là thế thân, thế mà cũng làm ra vẻ. - Một người khác đáp lại
Lúc này Nhã Đình vừa trang điểm xong.
Mái tóc đen dài mềm mại xõa ở sau lưng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đôi môi căng mọng, hai má phiếm hồng, hệt như là tiên nữ bước ra từ trong tranh khiến người ta mê đắm không thôi.
Cả phim trường ai nấy đều không tiếc lời tán dương, chỉ trừ một người…
Cô gái tên Tôn Hiểu Nhi lấy ra một chai nước suối từ túi của người trợ lý bên cạnh sau đó nhanh chân bước tới, vừa đi vừa mở nắp chai.
Và rồi…
_Ào…
Thứ chất lỏng ướt át đổ hết lên váy của Nhã Đình.
- Thật ngại quá…nhưng tôi không thấy cô đang đứng ngay đây…- Tôn Hiểu Nhi vờ bối rối rồi toáng lên. - Ai bảo mờ nhạt quá làm gì!
Nhã Đình ánh mắt không chút lung lạc, cứ như thể đã quá quen với chuyện này, khí chất vẫn dịu dàng khiến người khác nể phục
- Không sao, ướt rồi thì để tôi đi thay cái khác, dù sao tôi là khách mời quay mỗi một cảnh, mặc gì cũng chẳng sao!
Tôn Hiểu Nhi cười ha hả mỉa mai
- Cô cũng nhận thức được mình chỉ là khách mời sao, thế thì nên biết thân biết phận một chút, đừng có mà cố ý mặc đẹp, dù sao cũng chẳng lên hình được bao nhiêu.
- Chị này, tôi thấy chị rõ ràng là cố ý đổ nước, không xin lỗi thì thôi còn nói những lời như vậy…Trang phục cũng là do đoàn phim chọn chứ không phải chị ấy… - Phương Ly không nhịn được bước tới gần
- Cô là ai, thân phận gì mà dám lên tiếng thế? - Tôn Hiểu Nhi trừng mắt như muốn nuốt sống Phương Ly
- Tôi…hôm nay tôi là trợ lý của chị Nhã Đình.
- Chỉ là một trợ lý tép riu mà bảo tôi xin lỗi?! Cô có khùng không đấy. Có biết ba tôi là ai không, còn cô ta, gia đình sắp phá sản rồi, chưa kể nếu như không phải có Hoàng Di Mẫn chống lưng thì trong hai năm ngắn ngủi có thể ngồi ở đây sao?
Tôn Hiểu Nhi đột nhiên dừng lại, đáy mắt vụt qua tia sáng lạnh
- Mà khoan đã…là cô à? Bạn của Giang thiếu gia?
- Chị…nói gì cơ? - Phương Ly không hiểu
- Trái đất tròn thật đấy, cô không nhận ra tôi sao?
- Chúng ta gặp nhau rồi sao?
- Hôm ấy ở đài truyền hình, Giang thiếu gia trước mặt bao nhiêu người đã buộc tôi phải đứng dậy để nhường ghế cho cô, một con nhỏ nghèo rách rưới. Nỗi nhục nhã đó tôi sẽ không bao giờ quên. - Tôn Hiểu Nhi nghiến chặt răng
Hóa ra…người này là…
- Chuyện hôm đó tôi không phải cố ý…mong chị…
- Khi đó mạnh miệng như vậy, không ngờ lúc gặp lại lại thấp kém thế này, không làm minh tinh được phải đi xách giày cho minh tinh. - Tôn Hiểu Nhi che miệng cười to
- Vậy thì sao? Chị Nhã Đình vừa xinh đẹp vừa hát hay lại có khí chất, được làm trợ lý cho chị ấy là may mắn của tôi, đỡ hơn một số người...vẻ ngoài không bằng, tài năng chưa biết đến đâu nên mới mang thân thế ra đàn áp người khác.
Ánh mắt Tôn Hiểu Nhi đầy sát khí trợn trừng nhìn Phương Ly, cánh tay đưa lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì
_Bốp
Dường như vừa rồi có ánh lửa tóe ra trong không khí.
Dấu bàn tay in trên má trái Phương Ly từ từ nổi hẳn lên, đau rát đến không chịu nổi, một vệt máu nhỏ từ khóe miệng cô chảy ra.
- Lưu Nhã Đình, cô tìm đâu ra cái thứ trợ lý ăn nói như kẻ vô học vầy hả? - Tôn Hiểu Nhi la toáng lên, cảm thấy chưa hả cơn giận, tức tối đưa tay định tát nốt má bên kia
Cùng lúc đó.
Tiếng giày hiệu đắt tiền ma sát dưới nền gạch
Người con trai xuất hiện mang theo ánh hào quang của sự cao quý kiêu ngạo, ánh mắt sâu thẳm như rừng xanh không ai biết anh đang nghĩ gì
Cả trường quay giật bắn người kinh hãi!
Phương Ly quay mặt đi hướng khác, dùng mái tóc dài che đi dấu vết bị tát trên mặt.
Không ngờ bộ dạng thảm hại thế này mà lại bị Giang Tuấn trông thấy
Tuy sau chuyện đoạn video lần trước đã tự nhủ với lòng sẽ không để ý tới anh nữa, nhưng khi gặp lại anh trong lòng vẫn có cái gì đó tràn ngập đau xót.
Hơn nữa cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn cô, chỉ duy nhất một mình cô, trái tim cô đập mạnh không hiểu vì sao.
- Giang thiếu…thiếu gia…
Đạo diễn run bần bật dù trời đang nóng hầm hập.
Bộ phim này tập đoàn Giang Thành là nhà tài trợ lớn nhất, nghe Tôn Hiểu Nhi bảo cái cô trợ lý của Lưu Nhã Đình là bạn của thiếu gia, ông lại nhắm mắt làm ngơ để Tôn Hiểu Nhi tát cô ấy, như thế thì…
- Bạn…bạn của cậu, chuyện…chuyện này…
- Không sao, cô ấy đã không còn là bạn của tôi!
Câu nói như mang cái giá lạnh từ nơi âm u nhất thổi vào trái tim Phương Ly.
Không còn là bạn…
Tôn Hiểu Nhi sau giây phút run rẩy thì vui như bắt được vàng.
May thật, anh ấy không còn quan hệ gì với con nhỏ này vậy thì thoát nạn rồi!
Nhã Đình thực không hiểu, cô rõ ràng nhìn ra Giang Tuấn quan tâm Phương Ly đến nhường nào, từ lúc bước vào căn phòng này ánh mắt chỉ rơi ở duy nhất một điểm và đang kìm chế ngọn lửa giận dữ cháy rực trong đôi mắt
Vậy tại sao không ra mặt bảo vệ em ấy, còn bảo không còn là bạn?
Hay là trong lòng anh đang suy tính chuyện gì khác.
…………….
Phòng chờ lạnh lẽo trống trải, ngay cả một âm thanh cũng không có…
Vì chị Nhã Đình đang quay phim ở ngoài kia và bảo cô nên tránh mặt đi một lúc sẽ tốt hơn.
Phương Ly nhắm mắt lại, cố gắng quên chuyện vừa rồi đi, nhưng vết thương trên má đau rát khiến mọi thứ càng thêm chân thực.
Làng giải trí, thật sự không hề giống như những gì cô đã tưởng tượng.
Những minh tinh trên màn ảnh lúc nào cũng xuất hiện với vẻ xinh đẹp rạng ngời, vui tươi hòa nhã, tựa như những con người hoàn mỹ không vết xước, nào ai biết những câu chuyện phía sau họ.
Nếu như có một ngày cô cũng bước chân vào cái thế giới đó thì liệu có thể kiên cường mạnh mẽ chống chọi lại mọi thứ hay sẽ bị người ta dìm xuống đáy mãi không thấy được ánh hào quang.
Ngay cả người có tài năng, xuất thân tốt như chị Nhã Đình còn bị mang ra sỉ nhục, huống chi là cô…
Nhưng có ai được phép lựa chọn xuất thân cho mình đâu.
Tiếng bước chân phía cửa vang lên đều đều, mi mắt Phương Ly khẽ động.
Không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là ai.
Ánh mắt người đó dừng lại ở chỗ bị tát đang đau rát của cô, nơi ngực trái nhói đau âm ỉ, hận không thể xé nát kẻ cả gan tát và sỉ nhục cô.
Nhưng mà…tuy má cô sưng đỏ còn có cả dấu ngón tay, nhưng trong mắt anh, không hiểu sao cô vẫn rất đẹp.
- Thế nào, trải qua chuyện vừa rồi em có còn muốn trở thành ca sĩ, gia nhập làng giải trí? Có còn cảm thấy thế giới này tươi đẹp không?
- Tôi…một khi đã thích thứ gì đó sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay, chuyện khi nãy có là gì đâu.
- Được, anh cũng không thích con gái dễ thay lòng đổi dạ. Đó là lý do…anh không thể ngừng thích em…
Tâm trạng cô phức tạp, hàng mi khẽ run lên.
Linh cảm quả không sai, anh như thế vẫn không từ bỏ.
- Chẳng phải anh vừa bảo chúng ta không còn là bạn?
- Thì đúng thế mà, anh không muốn làm bạn của em…anh muốn làm người con trai duy nhất trong trái tim em.
Cô né tránh cuộc nói chuyện tiếp theo, nhanh chóng đứng dậy
- Tôi phải ra ngoài đó để xem có giúp gì được cho chị Nhã Đình không?.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước đột ngột có vòng tay ôm lấy eo cô, cả người cô ngã vào lồng ngực rắn chắn phía sau.
- Trở về bên anh, chúng ta cùng bắt đầu lại có được không? - Anh mặc kệ cô vùng vẫy, chống cự kịch liệt vẫn khăng khăng ôm chặt lấy
- Buông ra, nếu người khác nhìn thấy thì thế nào?
- Anh sẽ thay đổi, sẽ bảo vệ em tốt hơn, sẽ không làm những chuyện khiến em hoảng sợ tránh xa anh nữa.
Sợ vẫn không đủ thuyết phục cô, anh nhanh chóng nói tiếp
- Em muốn làm ca sĩ đúng không, anh sẽ giúp em gia nhập làng giải trí, sẽ bảo vệ em khỏi những con người có ý định xấu hay dám lăng nhục em, thậm chí còn giúp em nổi tiếng hơn cả Lưu Nhã Đình…khiến cho những ngày tháng sau này của em lúc nào cũng vui vẻ. Chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu, được không?
Móng tay Phương Ly ghim sâu vào lòng bàn tay, đau đến mức cô suýt trào nước mắt.
Đứa con gái như cô có gì xứng đáng để anh tốt với cô như thế?
Cô vừa không xinh đẹp, tài năng chẳng bằng ai, gia thế cũng không, thậm chí còn thích người con trai khác nhưng anh vẫn vì cô mà làm nhiều chuyện như thế…
Dù bị cô năm lần bảy lượt từ chối, nói những lời tàn nhẫn thậm chí còn cắn anh chảy cả máu nhưng anh vẫn kiên quyết không từ bỏ.
Thậm chí những lời hứa hẹn anh trao cho cô, so với Lâm Hạo còn nhiều hơn gấp mười, cô cũng biết lần này anh nhất định sẽ làm được, nhưng mà…
Không biết cô của nhiều năm sau liệu có khi nào hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình không nhỉ?
- Bắt đầu lại….Không thể! - Phương Ly cố nhắm mắt trấn tĩnh mình, giọng cô tuyệt tình dứt khoát
- Tại sao? Lại là vì hắn. Rồi em sẽ nhận ra được bộ mặt thật của hắn, ngay từ lúc bắt đầu tất cả đầu là giả dối.
- Không liên quan đến anh ấy, mà là…giữa chúng ta chưa từng có bắt đầu. Sau này cũng sẽ như thế…
Chưa từng có bắt đầu…
Lại là cô, lại chỉ bằng một câu nói của cô cả người Giang Tuấn như rơi xuống đáy vực sâu thẳm, phía trước mặt ngoài màu đen ra chẳng còn gì, không gian vắng lặng như đã chết.
Hai cánh tay anh vô lực buông thõng ra…
Khoảnh khắc lúc nãy ôm cô trong vòng tay, cuộc sống của anh như tràn đầy hạnh phúc. Nhưng cuối cùng…
Không còn gì níu giữ lấy mình, Phương Ly cứ thế tiến về phía trước
Trách cô thế nào cũng được, cô tình nguyện làm người xấu, bởi vì đã không thể trao anh trái tim thì tuyệt nhiên càng không thể để anh nhen nhóm bất kì hy vọng nào.
Như thế sẽ càng tàn nhẫn hơn.
Hãy hận cô đi, hãy quên cô đi…
Rồi tìm lấy cho mình một người con gái khác xứng đáng hơn
"Được, thế thì em cứ đi đi, nhưng anh sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc, anh tin chắc rằng rồi có một ngày em sẽ thuộc về anh."
"Ngày đó không còn xa nữa đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...