Lạc Anh lấy điện thoại ra ấn nút gọi rồi từ từ bước đến cửa sổ, một tay nghe điện thoại, một tay mân mê chiếc rèm cửa.
Ánh sáng bừng của mặt trời phả vào phòng chẳng bù cho tâm hồn người con gái đang bị một màu đen tối vây kín.
- [Alo người đẹp, cô khỏe chứ, cả ngày nay không thấy.] - Đầu bên kia vang lên tiếng cười cợt nhã
Lạc Anh chưa kịp trả lời thì đã bị một người khác từ phía sau bịt miệng, thêm một người nữa giật lấy điện thoại.
Cô thất thần kinh hãi, ra là bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, những lời của Giang Tuấn khi nãy lẽ nào là dùng để giăng bẫy cô.
- [Alo Lạc Anh cô bị câm rồi à, hai con bé đó bây giờ phải xử thế nào?] -giọng Phương Minh Vũ vang lên trong điện thoại
- [Mày là thằng nào, Phương Ly ở đâu, NÓI MAU]
Phương Minh Vũ ở đầu dây bên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
- [Mày…để tao đoán, mày là Lâm đại nhân đúng chứ, nếu là thằng Giang Tuấn thì đã hỏi hai đứa chứ không phải một ]
- [Sao mày lại biết tao?] - Giọng Lâm Hạo gầm lên tức giận
- Mày đã cho đám đàn em tao một trận suýt mất mạng còn hỏi sao tao biết mày. Hỏi rất hay. - Hắn như đang tán dương
- [Ra là mày, giờ mày có nói không, Phương Ly ở đâu??] - Lâm Hạo hét lên
CỤP
- Thế nào rồi, hắn ta có nói giấu họ ở đâu không? -Giang Tuấn hỏi
- Không có. Hắn ta cúp máy luôn rồi.
/Phương Ly em yên tâm, cho dù mất cả mạng này anh cũng sẽ không để tên đó hại đến em đâu. Chuyện này là do anh gây ra, anh nhất định sẽ đích thân mang em quay lại./
Cơn giận dữ bùng nổ, Giang Tuấn túm lấy cổ áo Lạc Anh rồi dùng sức ném thẳng xuống đất, cả người ả đập xuống sàn nhà.
- Loại người đê tiện như cô sống trên đời này làm gì hả, nói mau họ ở đâu? - Giang Tuấn gào thét, lời nói lạnh lùng tàn nhẫn
- Cho dù em làm gì cũng là vì yêu anh thôi - Lạc Anh nói trong nước mắt
- Yêu cái đó mà cô gọi là yêu! Đợi tôi tìm ra họ rồi sẽ xử lý cô sau. - Anh đầy khinh bỉ nói
Giang Tuấn hận không thể bóp chết Vương Lạc Anh. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là Phương Ly.
- Tôi sẽ tìm người tra số điện thoại này xem ở đâu, thêm một chút nữa là có thể tìm được họ rồi. - Giang Tuấn gấp gáp nói
- Ừ.
…………
Mặt trời yếu ớt chiếu từng tia sáng nhỏ xuyên qua kẽ lá chiếu vào nhà kho vừa tối vừa cũ, đầy bụi bặm, mùi ẩm mốc bốc lên ở khắp nơi, đất cát vươn vãi khắp nền nhà.
Đã bao lâu trôi qua cô không biết, chỉ biết kể từ khi bị bắt đến nay tất cả cứ như một cơn ác mộng cực kì khủng khiếp nhất.
Lạc Anh cùng Phương Minh Vũ kẻ trùng tên với anh cô là những con người tàn độc, đem tất cả hận trù trút hết lên người cô, từng bước dày vò cô.
Cô cũng không nhớ mình phải chịu bao nhiêu trận đòn, hứng bao nhiêu cơn thịnh nộ của Lạc Anh.
Cô nhớ có một lần trên người đầy thương tích, Lạc Anh xông vào cầm chai thuốc sát trùng xông vào đổ từ từ trên những vết thương đó, cười thỏa mãn, ả sỉ nhục cô như một con thú, càng nhìn cô lăn lộn ả càng khoái chí.
Giây phút đó đau đớn cùng cực là thế nhưng cô không hề van xin ả tha mạng, ả tức giận đá cô hai phát rồi tiếp tục ra ngoài. Bởi vì cô biết bản tính của Lạc Anh, không bao giờ là đủ với cô ta.
Cô ta yêu một cách mù quáng bất chấp tất cả, còn bảo thứ cô ta muốn thấy nhất là cô muốn sống không được, muốn chết không xong, từ từ bị dày vò cho đến chết, cả thể xác lẫn tinh thần nên lý nào sẽ tha cho cô dễ dàng vậy được.
Tại sao trên đời lại có người con gái độc ác kinh tởm như thế chứ.
Chị Nhã Đình cũng phải chịu nhưng ít hơn cô, vì người Lạc Anh hận nhất trên đời còn ai khác ngoại trừ cô.
- Phương Ly nếu thoát ra khỏi đây em sẽ làm gì? - Nhã Đình bên cạnh thều thào
- Em…em chỉ cần được như trước đây thôi… - Hai hàng nước mắt cô lăn dài
- Chị, nếu như chị có thể thoát ra khỏi đây, chị sẽ cố hết sức đi tìm người mà chị muốn gặp nhất. - Nhã Đình tựa như đang cười…trong màn nước mắt mờ ảo hiện ra bóng hình một người, không…là hai người
- Người chị muốn gặp? - Phương Ly mấp máy môi
Nhã Đình gật nhẹ đầu, nước mắt chực rơi, đúng là cho đến giờ phút gặp nguy hiểm, giờ phút cận kề cái chết, con người ta mới biết người mình yêu thật sự là ai, người mình nhung nhớ nhất là ai, người mình muốn gặp nhất là ai.
Bây giờ hối hận về những gì mình đã làm trước kia liệu có còn kịp không?
- Vậy em mong chị sẽ tìm được người đó!
- Cảm ơn em. Còn nữa nếu rời khỏi đây được…chúng ta…kết nghĩa chị em nhé. - Nhã Đình nhìn về phía cô, lại nói - Chúng ta đã cũng cùng trải qua bao nhiêu chuyện, lại còn hoạn nạn có nhau.
Phương Ly khẽ cười, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc lại thấy ấm áp trong lòng. Thật không ngờ sự việc này lại khiến cả hai thân càng thêm thân.
- Chị là thần tượng của em, em cũng luôn xem chị như một người chị gái thân thiết.
- Thế chúng ta quyết định như vậy nhé!
- Dạ!
- Phương Ly em yên tâm, anh Giang Tuấn nhất định sẽ đến cứu chúng ta mà.
Rồi cả hai không ngừng cầu nguyện. Anh Giang Tuấn, hy vọng anh đừng để mắc bẫy của Lạc Anh nhé.
Cánh cửa đang đóng kín vì một cú đá mà bật tung ra, luồn ánh sáng chói lọi làm nhòe mất tầm nhìn, nhưng bóng dáng cao lớn đáng kinh tởm ấy thì chẳng đâu xa lạ.
Hai cô gái đồng loạt hoảng hốt, rồi lại run bần bật vì linh cảm được điều gì đó sắp sửa xảy ra, một điều gì đó rất khủng khiếp.
Phương Minh Vũ, nhanh như cắt tiến đến gần Nhã Đình, chưa đợi cô hét lên một tiếng đã lôi từ trong người ra một ống kim tiêm nhanh đâm thẳng vào cánh tay của cô, thứ chất lỏng trong suốt nhanh chóng chạy thẳng vào mạch máu hòa tan vào cơ thể.
- Anh…Anh tiêm thuốc gì cho chị ấy vậy hả? - Phương Ly hoảng loạn hét lên
Nhã Đình cả người dần mềm nhũn ra, đầu óc mơ hồ, mất hết ý thức rồi ngất lịm đi, ngã khuỵu xuống đất quay mặt vào trong.
- Nó phiền phức quá, anh chỉ cho nó ngủ một lát thôi.
- Có thật…chỉ là thuốc ngủ không? - Phương Ly lo sợ cho sự an nguy của chị Nhã Đình
- Yên tâm, anh chỉ không muốn có người chứng kiến mà làm phiền chúng ta vui vẻ thôi! - Phương Minh Vũ nói xong bật cười nham nhở sấn tới cô, đôi mắt thích thú lướt qua gương mặt xinh đẹp hoảng loạn.
- Không được... tôi không cho phép anh chạm vào tôi! - Phương Ly thét lên một tiếng, sợ hãi co người lại, nỗi sợ hãi dần xâm chiếm toàn bộ lí trí
- Em nghĩ mình có quyền đó à, đợi chúng ta xong việc rồi cho thằng bạn trai của em đến nhìn thấy cảnh này, chắc là vui lắm đây, anh gọi nó rồi.
Hóa ra hắn ta làm vậy muốn trả thù anh ấy.
Tên Vũ tiến sát lại, thô bạo đè cô xuống, dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người cô, cô không chịu được há miệng cắn mạnh vào tay hắn, may lại trúng chỗ đau lần trước chị Nhã Đình đã gây ra, hắn thét lên một tiếng rồi vung tay còn lại tát thẳng vào mặt cô khiến cô ngã lăn ra đất.
Thân thể cô đau đớn, đầu óc quay cuồng mắt khó khăn lắm mở ra được nhưng lại chẳng thể thoát khỏi đây bởi vì cả người cô đều đau, đầy rẫy những dấu tích và vết thương do bị hành hạ bao nhiêu ngày, lẽ nào đây là ý trời.
Phương Minh Vũ như con thú dữ tiếp tục lao đến gì chặt hai tay cô trên nền đất, định dùng vũ lực cưỡng ép cô dù cô có ra sức phản kháng thế nào. Hai chân cô liên tục giẫy giụa chà sát xuống nền đất đến độ da rách ra chảy cả máu, thân thể không ngừng kháng cự.
Lúc này vừa đau đớn vừa nhục nhã cô chỉ muốn chết đi cho xong…
- Đừng mà…- Cô thống thiết van xin, từng giọt nước mắt sợ hãi tuyệt vọng úa ra không ngừng, cả người như đang cứng dần
- Em ngoan ngoãn sẽ tốt hơn cho em đấy. - Hắn nở nụ cười đáng kinh tởm
Phương Ly cắn môi đến bật máu, lắc đầu liên tục.
Thấy cô bất phục đến thế này hắn ta cũng lắc đầu.
- Anh thực không hiểu anh có gì không so được với tên đó. Em theo anh đi, anh hứa sẽ không bạc đãi em đâu.
- Đừng mà…bỏ tôi ra…
Hắn nói rồi cúi mặt xuống định hôn cô….cô liên tục gào, giãy giụa điên cuồng, cố né tránh… cô kinh tởm, cô buồn nôn, cô sợ hãi gã đồi bại này, lại càng sợ sau khi hắn đạt được mục đích Lâm Hạo đến thấy cô bị hắn chiếm đoạt.
Cô không muốn, không muốn…
Nếu như thế cô thà chết đi còn hơn.
Nếu bạn bị lạc vào một nơi vô cùng tối tăm tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng thì bạn hy vọng người đứng nơi ánh sáng đó chờ bạn…là ai…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...