Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Tiếp theo, bên tai cô vang lên chữ sau cùng của Thẩm Lương Niên: "Thần."
Giọng của anh ta trầm ổn, thong thả nhưng lại như tiếng sấm nổ đùng đoàng làm tai Cảnh Hảo Hảo ù đi, hỗn loạn đan xen những lời Lương Thần nói với cô đêm đó:
"Sao cô lại ở trong phòng tôi?"
"Muốn tự mình hiến thân à? Ha ha… Thật là nhàm chán…"
"Đừng nói với tôi là cô đi nhầm phòng. Cô không thấy lý do này dở lắm hay sao?"
"Vậy lấy thân ra trả đi…"
Trong nháy mắt, tay chân Cảnh Hảo Hảo bất chợt lạnh ngắt.
Lương Thần… Lương Thần… Người đàn ông vừa nãy cô chỉ nhìn lướt qua hình dáng đã cảm thấy đẹp như một bức tranh tinh xảo, hoá ra lại là Lương Thần!
Người đàn ông ở khách sạn Tứ Quý bảo cô lấy thân để trả rồi cướp đi trinh trắng của cô chính là Lương Thần mà mọi người trong thành phố Giang Sơn này vẫn hay gọi đùa là "Hoàng đế thiên tử" ư!
Cảnh Hảo Hảo không kìm được bắt đầu run rẩy. Sợ bị người khác phát hiện, cô cố hết sức đè nén cảm xúc của bản thân để trông mình như rất bình tĩnh nhưng trái tim mà ba ngày nay phải cố gắng lắm cô mới khiến nó yên ổn, giờ lại nổi sóng.
Khoảng cách giữa cô và Lương Thần là một trời một vực. Sau đêm đó, cô nghĩ hai người rất khó để gặp mặt nhau lần nữa. Cô cũng cho rằng, tất cả đã là quá khứ, chỉ cần mình thẳng thắn với Lương Niên, Lương Niên cũng chấp nhận bỏ qua thì họ vẫn sẽ ở bên nhau như trước.
Còn đêm với Lương Thần kia sẽ như một vết nhơ chìm vào dòng sông ký ức mà thôi.
Nhưng… Tại sao chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, cô và anh… lại chạm mặt nhau trong hoàn cảnh thế này?
Hơn nữa… anh còn là bạn của Thẩm Lương Niên!
Cảnh Hảo Hảo thấy thế giới của mình bị đảo lộn hoàn toàn. Cô đứng như trời trồng, mãi không thể cất lời chào hỏi Lương Thần.
"Hảo Hảo… Sao em lại ngây ra vậy? Mau chào Tổng Giám đốc Lương đi!"
Hình như Thẩm Lương Niên đang rất vui, anh ôm eo cô quay sang nói với Lương Thần.
Bấy giờ Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, phát hiện mình suýt nữa đã thất lễ, cô nuốt khan, vô thức dời tầm mắt khỏi gương mặt Lương Thần, nhìn xuống dưới chân, mấp máy hồi lâu mới mở miệng nói nhỏ: "Chào anh, Tổng Giám đốc Lương."
Giọng cô lí nhí mà người đến dự tiệc lại đông, xung quanh ồn ào nên tiếng của cô gần như bị át đi phân nửa.
Lương Thần vẫn ngồi yên đó, ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo không nói lời nào. Tầm mắt của anh trông như hờ hững nhưng thực tế lại đang âm thầm đánh giá cô gái trước mặt.
Cô mặc chiếc váy midi màu trắng, dây áo lót màu da ẩn hiện sau lớp vải, tóc vấn hờ, trên cổ và tay không đeo trang sức gì quý giá, đôi giày cao gót ánh ngọc trai bên dưới có thể coi là điểm bắt mắt nhất trên người.
Ngoài đôi mắt kia thì đêm đó anh đã quan sát gương mặt này một cách tỉ mỉ.
Vì vậy, Lương Thần dứt khoát nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc trước anh cũng đã từng tưởng tượng đôi mắt cô trông như thế nào nhưng sau khi thực sự nhìn thấy vẫn không khỏi kinh ngạc.
Mặt cô gái này khá nhỏ nhắn nhưng đôi mắt lại to, đen lay láy càng làm tôn lên làn da trắng mịn như sứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...