Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Cảnh Hảo Hảo suýt thì bật khóc, cô dịu giọng nói: "Lương Niên, giờ anh đang bận à?"

"Không bận…."

Nói dối, rõ ràng đang họp lại nói với cô là không bận. Nước mắt của cô không kìm được mà tuôn trào.

Cô nhớ, mình đã ở bên Thẩm Lương Niên lâu như vậy rồi, trước giờ đều rất hiểu chuyện, chưa bao giờ gây sự vô cớ, nhưng lần này đây, hãy để cô bướng bỉnh với anh một lần như những cô bạn gái khác.

Cô khịt mũi rồi nói: "Lương Niên, em đang ở dưới công ty anh. Anh có thể xuống đây một lúc được không?"

Anh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng nói với những người khác trong phòng: "Tôi có chút chuyện, tan họp trước đi!" rồi anh lại quay sang nói với Cảnh Hảo Hảo, "Hảo Hảo, anh xuống ngay đây. Em đợi anh một chút!"

***

Chưa đến một phút kể từ khi cúp máy, cô đã thấy Thẩm Lương Niên vội vã đi ra từ tòa cao ốc. Anh mặc áo sơ mi trắng, có thể vì đêm qua uống say nên sắc mặt không được tốt lắm.


Cảnh Hảo Hảo mở cửa xuống xe, anh chưa kịp đến gần, cô đã lao vào lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh.

Thẩm Lương Niên bị hành động đột ngột này của cô làm lùi về sau một bước mới đứng vững lại được. Anh đưa tay vuốt tóc cô, thấy hơi buồn cười hỏi: "Hảo Hảo, em sao vậy?"

Cô không lên tiếng, chỉ ôm thắt lưng anh thật chặt, khẽ cọ đầu mình vào lòng anh.

Anh bị cô cọ đến lòng dạ rối bời, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Hảo Hảo, đừng nghịch! Em cứ cọ thế này anh không nhịn được đâu."

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt tựa vào lòng anh, không hề có ý định rời đi.

"Hảo Hảo, rốt cuộc em sao thế? Sao hôm nay cứ là lạ?"

Cô ngước đầu lên, dồn hết can đảm nhìn thẳng vào anh, thế nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt anh, lời chia tay đã đến bên môi lại không thể thốt nên lời, cuối cùng đành sửa lại thành: "Không có gì, đột nhiên thấy nhớ anh thôi."

Thẩm Lương Niên vui mừng đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó kéo cô sát vào lòng mình, thì thầm bên tai cô: "Hảo Hảo, tối nay đến nhà anh có được không?"


Cô tựa đầu trên vai anh, buồn bã nghĩ, họ sắp thành "Ngưu Lang - Chức Nữ" mỗi người một phương rồi mà anh lại không hay biết gì, vừa nghĩ đến thôi đã thấy thật bi thương. Cô cố nén nước mắt, hơi ngước đầu lên, gật đầu với anh.

Sự ngạc nhiên vui sướng ánh lên trong mắt anh: "Hảo Hảo, đây là em là đồng ý với anh đấy à?"

Cô lại gật đầu, sợ giây tiếp theo mình sẽ bật khóc nên cố giữ bình tĩnh nói với anh: "Em không quấy rầy anh nữa. Chẳng phải anh đang họp sao? Nhanh đi đi!"

"Được rồi, tan làm anh liên lạc với em."

Cảnh Hảo Hảo gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

Anh bảo cô tối nay đến nhà anh, cô biết câu này có nghĩa là gì nhưng bây giờ cô dơ bẩn thế này, sao có thể xứng đôi với anh chứ?

Cảnh Hảo Hảo vừa lái xe vừa nghĩ, Lương Thần bảo cô đến chia tay nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Lương Niên, cô lại không cách nào mở lời được.

Lương Thần có đoạn video của cô trong tay, nếu cô không nói, chắc chắn chỉ có đường chết…

Lẽ nào cô không có cách nào khác ngoài việc trơ mắt nhìn bản thân bị Lương Thần hủy hoại sao?

Không! Không được! Cô không thể cam chịu như vậy được!

Cảnh Hảo Hảo nhìn trụ lớn của cầu vượt phía trước, ánh mắt đanh lại. Ngay sau đó, cô đạp mạnh chân ga, mang theo ý định "quyết sống mái", lao thẳng xe về phía cây trụ lớn ấy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui