Cảnh Hảo Hảo vừa mới dìu Thẩm Lương Niên ra khỏi thang máy tầng 13, Thẩm Lương Niên lại đột nhiên loạng choạng đẩy cô ra, mơ màng tiến về trước hai bước, sau đó khom người nôn thốc nôn tháo.
Nhân viên phục vụ tầng 13 nhìn thấy tình cảnh như vậy vội chạy đến giúp Cảnh Hảo Hảo dìu Thẩm Lương Niên đến phòng 1314.
Cảnh Hảo Hảo ngại ngùng lấy vài tờ tiền trong túi xách ra đưa cho nhân viên phục vụ: "Thật ngại quá! Chắc phải phiền anh quét dọn lối đi rồi!"
"Không sao."
Nhân viên phục vụ mỉm cười lịch sự, nhận tiền rồi chu đáo đóng cửa phòng giúp cô.
Cảnh Hảo Hảo đi đến trước giường, thấy vạt áo sơ mi của Thẩm Lương Niên đã bị anh nôn bẩn. Cô quỳ xuống bên giường, vươn tay cởi cúc áo giúp anh, cố sức cởi áo anh ra, mang vào nhà vệ sinh giặt sạch rồi cho vào máy sấy khô.
Cô mang áo đã sấy khô treo lên giá đồ trong phòng khách sạn rồi đi đến bên giường. Có lẽ Thẩm Lương Niên uống rượu nên cảm thấy khó chịu, anh hơi nhíu mày, tiếng thở đều đặn, hình như đã ngủ say.
Cảnh Hảo Hảo chăm chú nhìn gương mặt mình đã quen thuộc suốt mười năm, từ từ quỳ xuống bên giường, đưa tay sờ lên mặt anh.
Tuy mười năm là một quãng thời gian rất dài nhưng thực ra cũng chỉ là một phần ngắn ngủi của cuộc đời. Từ khi còn là một cậu thiếu niên đến khi đã trở thành một người đàn ông thành thục, gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, có chăng chính là vầng trán xuất hiện thêm vài phần chín chắn và đảm đương mà thôi.
Cuối cùng, khi tay cô dừng lại trên đôi môi Thẩm Lương Niên, sự đau thương bỗng vây kín lấy gương mặt cô…
Cô những tưởng mình đã thành công thoát khỏi tay Lương Thần nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ tối nay đã khiến cho toàn bộ kế hoạch của cô sụp đổ. Rốt cuộc cô và anh sẽ có kết cục như thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lương Niên bỗng vươn tay, nắm chặt tay cô. Cảnh Hảo Hảo hoảng hốt, định rụt tay về theo bản năng, lại nghe thấy Thẩm Lương Niên lẩm bẩm: "Đừng nghịch Hảo Hảo… Ngoan, để anh ngủ một lát!"
Giọng điệu quen thuộc ấy như chợt đưa cô trở về quá khứ. Lúc ấy, Thẩm Lương Niên vừa mới mở công ty, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, một mình làm công việc của mười người, mệt muốn chết đi sống lại. Mỗi khi cô quay phim xong, muốn hẹn hò cùng anh, anh luôn mệt mỏi ngủ quên mất.
Khi ấy, cô sẽ giống như bây giờ, lặng lẽ ngắm nhìn anh, thỉnh thoảng lại đưa tay chạm vào người anh, còn anh sẽ nắm chặt ngón tay cô, nói khẽ: "Hảo Hảo, đừng nghịch! Để anh ngủ một lát…"
Nghĩ đến đây, khóe mắt cô dần ửng đỏ. Cô định rụt tay mình khỏi tay anh nhưng người đàn ông vốn đang ngủ say lại chợt dùng sức kéo cô vào lòng mình.
Toàn thân cô cứng đờ, muốn giơ tay đẩy anh ra nhưng anh chỉ lẳng lặng vùi đầu vào cổ cô, ôm lấy cô chứ không làm gì thêm.
Cảnh Hảo Hảo ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng từ người anh, song, từ tận đáy lòng, cô vẫn chỉ luôn nhớ đến mùi thơm xà phòng phảng phất tỏa ra từ quần áo anh do chính tay cô giặt suốt những năm tháng nghèo khổ nhất.
Cô biết, mấy năm nay anh đã có tiền, trình độ thưởng thức cũng dần được nâng cao hơn nhiều. Dù vậy, trong lòng cô, Thẩm Lương Niên vẫn luôn là cậu thiếu niên nghèo khó nhưng thanh cao năm nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...